• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng bao lâu sau, mưa to gió lớn ập đến.

Trên quãng đường cuối cùng, cần gạt nước thậm chí còn chưa kịp quét sạch lớp mưa trước mặt thì lại bị trận mưa tiếp theo đổ xuống xối xả.

Ánh sáng còn sót lại của bầu trời hòa cùng ánh đèn đường tạo thành từng lớp quầng sáng chồng lên nhau.

Tầm nhìn rất thấp, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhòe bất thường.

Chiếc xe của Chu Lịch chậm rãi nhưng ổn định lăn bánh qua lớp lá rụng ướt sũng rồi cuối cùng cũng tiến vào cổng khu chung cư.

Lương Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy những đợt mưa xối xả trút từ tầng mây xuống, đập vào những tòa cao ốc, bốc lên thành làn sương trắng mịt mờ.

Trên mạng xã hội, từ khóa "Bắc Kinh báo động mưa lớn cấp độ cam" đang leo top tìm kiếm.

Không khí ẩm ướt len lỏi vào mọi ngóc ngách, lạnh buốt khi lướt qua da thịt.

Chỉ khi bước vào tầng hầm đỗ xe, tiếng mưa rơi mới dần lắng xuống.

"Đường xá nguy hiểm thật," Lương Uyển vô thức đặt tay lên ngực, cảm thán, "Vừa rồi em không dám nói chuyện với anh, sợ anh mất tập trung rồi lao xe vào gốc cây bên đường."

Vừa lùi xe vào chỗ đỗ, Chu Lịch vừa đáp lại bằng giọng trầm thấp: "Đừng lo."

Lương Uyển khựng lại, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Với thời tiết thế này, dù có muốn quay về, cô cũng chẳng thể làm được gì. Chỉ có thể cầu nguyện sau bữa tối cơn mưa sẽ ngớt, hoặc ít nhất là gió sẽ dịu lại.

Khi bước vào thang máy, mọi âm thanh náo động của thời tiết đều bị chặn lại, chỉ còn tiếng máy móc vận hành đều đều vang vọng trong không gian khép kín.

Giờ đây, cô mới có thể bình tâm suy nghĩ về hai chữ "nhà anh".

Chu Lịch là người duy nhất mà cô từng có mối quan hệ thể xác thân mật đến vậy, nhưng đến tận bây giờ, mỗi lần ở bên nhau đều là trong khách sạn hoặc homestay.

Nhà của hai người họ đều là khu vực cấm mà đối phương chưa từng bước chân vào.

Với Lương Uyển, cô tuyệt đối sẽ không để bạn giường bước vào không gian riêng tư của mình. Cô đã nghĩ Chu Lịch cũng giống vậy.

Xâm phạm sự riêng tư của anh, hay để sự riêng tư của mình bị xâm phạm—đều khiến cô cảm thấy hoang mang.

Cô không chắc liệu quyết định đi theo anh lần này có đúng không.

Nhưng cô đã chẳng còn đường lui.

Một dãy tủ giày cao sát trần được bố trí gọn gàng ở cửa ra vào.

Lương Uyển liếc mắt nhìn qua, cúi xuống cởi giày.

Chưa kịp hỏi han gì, Chu Lịch đã rất tự nhiên đặt đôi giày của cô vào một ô trống, rồi cúi người đặt một đôi dép lê bên chân cô.

Cỡ của đàn ông.

Cô xỏ vào, bước đi không tránh khỏi phát ra tiếng "bộp bộp".

"Muốn uống gì không?"

Anh nhận lấy chiếc áo khoác mà cô vừa cởi, treo lên giá, thản nhiên hỏi.

"Nước lọc là được rồi, tốt nhất là nước lạnh."

Chu Lịch theo lời lấy ra một chai thủy tinh đựng nước trong tủ lạnh, rót một ly đưa cho cô.

Nửa ngày trôi qua, Lương Uyển vẫn đứng yên một chỗ, không hề nhìn ngang ngó dọc, cứ cứng đờ người như thể chỉ cần liếc mắt thêm một lần cũng là hành vi thất lễ.

"Ngồi trên ghế sofa đợi anh nấu ăn." Chu Lịch mỉm cười, đặt cốc nước lên bàn trà, quan sát cô. "Có muốn xem TV không?"

Lương Uyển lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế sofa màu xám, lưng thẳng tắp như thể có thể đưa ngay vào quân ngũ để huấn luyện.

Không gian trong nhà rất dễ chịu, không lạnh cũng không ẩm, thoang thoảng mùi hương thanh mát như cánh rừng vào mùa đông.

"Chu Lịch, thật ra em vẫn chưa đói, bây giờ không muốn ăn."

Chiều nay, vừa làm việc cô vừa ăn không ít bánh mà đồng nghiệp mang cho, cứ cắn từng miếng nhỏ, đến giờ vẫn chưa tiêu hóa hết.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn cuồng phong cuốn theo mưa, thổi đến mức mất phương hướng, mặc sức xoay vần giữa không trung.

Ban đầu cô nghĩ, cứ xem như mình đến đây để trú mưa đi.

Nhưng rồi cô lẩm bẩm tự hỏi: "Cơn mưa này liệu có ngừng không?"

Chu Lịch cũng nhìn theo cô ra ngoài, mưa như thác đổ, tia chớp lóe sáng cuối chân trời, không lâu sau, trong mây vang lên hai tiếng sấm rền.

Nhìn tình hình này, e rằng đêm nay trời sẽ không ngừng mưa.

Lương Uyển cũng hiểu điều đó.

Những cơn mưa lớn thế này đều mang theo báo hiệu từ trước sẽ không dễ dàng dừng lại sớm. Ít nhất cũng phải kéo dài đến rạng sáng khi phần lớn mọi người đã chìm vào giấc ngủ.

Mà trước khi mưa ngớt, cô không thể về được.

Cô có linh cảm, Chu Lịch cũng sẽ không để cô đi.

Một người đàn ông ba mươi tuổi và một người phụ nữ ba mươi tuổi ở chung một căn hộ, cô không ngây thơ đến mức tin rằng chỉ vì "đồ ăn mua quá nhiều, không thể ăn hết một mình."

Thôi vậy.

Trong lòng Lương Uyển bỗng dâng lên một ý nghĩ liều lĩnh.

Dù sao người này cũng là Chu Lịch.

Cô quay đầu, khẽ hỏi: "Anh có biết pha cocktail không?"

Bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm rền sau ánh chớp.

Ánh mắt Chu Lịch theo câu hỏi của cô mà rời khỏi những vệt nước mưa trên cửa kính, dừng lại trên người cô.

"Em muốn uống gì?"

Ánh mắt Lương Uyển khẽ dao động. Trong đầu cô toàn là mây và mưa, nhất thời không nghĩ ra cái tên nào.

Thế là cô lấy điện thoại, trực tiếp tìm kiếm tên các loại cocktail.

"Gì cũng được, anh biết làm loại nào thì làm loại đó, ví dụ như Margarita, Paloma, Long Island Iced Tea."

Giữa chừng, cô bất giác bình luận một câu: "Những người này đặt tên rượu thật là có tâm, nào là Mojito, Moscow Mule, rồi cả 'Trên giường' nữa..."

Đọc đến đây, cô khựng lại, nhìn sang tên tiếng Anh của loại cocktail ấy—Between The Sheets.

Dưới ánh nhìn của Chu Lịch, cô bình thản hoàn thành việc "gọi món".

"Margarita đi, loại này anh biết pha chứ?"

Ánh mắt Chu Lịch lướt qua đôi môi cô khẽ mím lại, cười nhẹ, quay người bước về phía quầy bar ở góc tây nam phòng khách.

Anh không trả lời thẳng, chỉ ném lại một câu hỏi ngược: "Muốn nhìn anh pha không?"

Ánh mắt cô lúc nào cũng quá mức quy củ, đến khi dõi theo anh, cô mới phát hiện trong nhà anh có một quầy bar bằng gỗ.

Nếu nói cô là một người theo chủ nghĩa gần như cực kỳ phồn hoa, thích mua đủ loại vật trang trí, thì Chu Lịch chính là người ngược lại – một chủ nghĩa gần như cực kỳ tối giản. Nhưng cả hai đều không đi đến cực đoan, vẫn có phần nghiêng về sự cân bằng.

Quầy bar được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, chỉ có một chiếc đồng hồ treo tường với thiết kế đầy phong cách. Quả lắc màu đen lặng lẽ đung đưa, từng chút từng chút một.

Anh lấy từ trong tủ ra một chiếc ly và bình shaker, xếp hai chai rượu ngay ngắn, cắt vài lát chanh, rồi ngước mắt nhìn cô, sau đó khẽ nhướng mày.

Lương Uyển bước đến chống cằm ngồi đối diện anh.

Ánh đèn trần chiếu xuống khuôn mặt cô, hàng mi dài đổ bóng tạo thành một vùng mờ ảo.

Lương Uyển biết thứ ánh sáng này có thể khiến gương mặt cô trông nhợt nhạt đến thảm hại, nhưng cô không quan tâm.

"Hai chai rượu này là gì?"

"Tequila và Cointreau."

Lương Uyển chạm nhẹ vào gáy, mím môi, quan sát anh cho đá vào ly.

"Bình thường anh cũng hay uống rượu khi ở một mình sao?"

"Thỉnh thoảng."

Có lẽ để cô nhìn rõ hơn, Chu Lịch làm rất chậm, mỗi lần ngón tay anh cử động, những đường gân xanh lại nổi lên một chút.

Lương Uyển cụp mắt, nghe tiếng mưa bên ngoài lâu dần, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cơ thể cũng dần thả lỏng.

"Có quầy bar mà không uống rượu chẳng phải rất phí sao?"

Chu Lịch khẽ cười: "Chỉ để trưng bày thôi, anh không hiểu nhiều về rượu."

Lương Uyển nhìn anh dùng lát chanh xanh để làm ướt miệng ly, lẩm bẩm: "Vậy thì em còn không hiểu hơn."

Tiếp đó, anh nhúng mép ly vào muối.

"Chu Lịch, tửu lượng của anh thế nào?"

Vừa đổ rượu tequila vào bình shaker, anh vừa nghĩ ngợi: "Không rõ lắm."

Lương Uyển ngạc nhiên: "Sao lại không biết?"

"Anh chưa từng say."

Sau khi thêm 45ml tequila, anh lại đổ vào 25ml Cointreau.

Lương Uyển gục xuống bàn, chăm chú nhìn lớp muối bám trên miệng ly cocktail. Nó không mềm mại như tuyết, mà thô ráp như những viên mưa đá, dày hơn và có cạnh sắc hơn.

"Chưa bao giờ say?" Cô hỏi vu vơ.

"Ừ, chưa bao giờ," Chu Lịch rót thêm 15ml nước cốt chanh vào, bắt đầu lắc bình shaker, đến khi sương lạnh phủ lên vỏ bình mới dừng lại, "Anh luôn dừng lại khi cảm thấy hơi say, anh không thích mất kiểm soát."

Về điểm này, họ giống nhau.

Lương Uyển luôn dừng lại trước khi hoàn toàn say hoặc mất trí nhớ, chỉ là lý do của cô khác anh.

Cô thích mượn rượu để làm những chuyện mà ngày thường không dám làm, có lúc còn chẳng thèm để ý đến đạo đức. Nhưng cô không có đủ dũng khí để đánh đổi danh tiếng và tất cả mọi thứ, nên cô buộc phải dựa vào chút lý trí còn sót lại sau cơn say để dọn dẹp tàn cuộc.

Cô không sợ mình mất kiểm soát, mà sợ sau khi tỉnh dậy, cô không thể thu dọn hậu quả.

Sau khi lọc hết bã, Chu Lịch rót cocktail vào ly Margarita, cài lên miệng ly một lát chanh xanh để trang trí.

Anh chống một tay lên mặt quầy bar, dùng hai ngón tay còn lại đẩy ly rượu đến trước mặt cô.

"Xong rồi."

Lương Uyển đứng dậy, cẩn thận quan sát ly rượu từ trên xuống.

Màu sắc của nó gần như trắng tinh, ẩn hiện chút xanh mờ ảo như làn sương, trông rất thuần khiết.

Như những viên mưa đá rơi xuống tuyết trắng.

Cô hỏi một câu hơi ngớ ngẩn: "Uống thẳng luôn à?"

"Ừ."

Khoé môi Chu Lịch thấp thoáng ý cười.

Lương Uyển liếc anh đầy nghi hoặc, rồi hít sâu, làm bộ hít hà mùi hương, thấy khá tươi mát, có vẻ không đến nỗi khó uống.

Cô thản nhiên nhấp một ngụm.

Ngay lập tức nhíu mày, đặt ly xuống, trừng mắt nhìn Chu Lịch.

"Mặn quá!"

Thứ tràn vào miệng cô đầu tiên toàn là muối, phải sau đó mới đến vị chua ngọt của rượu.

"Anh chắc chắn mình không chơi khăm em đấy chứ?"

Cô cúi xuống nhìn lại ly rượu, thật sự Margarita phải có muối ở viền ly sao?

"Mia, anh không rảnh vậy đâu."

Lương Uyển phồng má, nhấp thêm một ngụm.

Sau lần đầu có kinh nghiệm, cô bắt đầu quen với vị mặn đó. Nó là một kẻ lạc loài trong hỗn hợp chua ngọt, nhưng lại có thể dung hòa tất cả.

Không đến mức thích, nhưng cũng không thể từ bỏ.

Vừa nhấm nháp rượu, cô vừa mở điện thoại đọc tin tức, giọng điệu lười biếng và rời rạc.

"Lượng mưa trong ba giờ tới sẽ vượt quá 50mm... nhiều tuyến đường đã bị ngập sâu... dự báo—" Cô đột nhiên ngừng lại, "Dự báo mưa sẽ tạnh vào sáng mai."

Dứt lời, cô úp ngược điện thoại xuống bàn.

Anh cũng nghe thấy tin tức đó, nhưng nét mặt không chút gợn sóng, chỉ cúi mắt chậm rãi lau sạch những vệt nước đọng lại do đá tan.

"Chu Lịch."

Lương Uyển nhẹ giọng gọi. Cô đã uống cạn ly Margarita.

Anh không đáp.

Cô mím môi, đầu lưỡi còn vương vị mặn chua, theo bản năng nâng ly lên, che đi nửa khuôn mặt.

"Chu Lịch—"

Nhất định phải để cô nói ra sao?

Ngực cô bỗng trở nên ngột ngạt.

Nếu như trước đây, là cô chủ động quyến rũ anh, thì lần này rõ ràng là anh đưa cô về nhà, là anh bước qua ranh giới trước.

Cô không muốn lại một lần nữa hạ thấp mình để chủ động.

Nhưng Chu Lịch là kiểu người bị động.

Tất cả những lần bắt đầu đều do cô không ngừng tiến tới, có lẽ từ giây phút đó, những bước đi sau này của họ đã được định sẵn.

Nghĩ đến đây, Lương Uyển thở dài, cuối cùng vẫn bị d.ục vọng và cơn bão bên ngoài đẩy vào góc cùng.

"Chu Lịch—"

Những lời vừa mới tổ chức trong đầu, những can đảm vừa gom góp được còn chưa kịp thốt ra đã bị anh nuốt trọn.

Chu Lịch nghiêng người qua quầy bar, chạm vào vành tai nóng bừng của cô, cúi đầu đặt một nụ hôn xuống.

Anh có thể nếm được vị chua ngọt lẫn mặn trên môi cô.

Chóp mũi chạm vào nhau.

Giữa tiếng tim đập dồn dập như mưa gió ngoài kia, Lương Uyển nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh khẽ vang bên tai.

"Ở lại đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK