• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tri Hân theo sát bước chân của Lương Uyển, mím môi nhịn cười. "Lương Uyển, cậu với anh chàng đẹp trai đó có gì không thế?"

Phòng nghỉ không lớn, bên trong chất đầy đồ ăn, nước uống, đồ dùng cho thú cưng... Lương Uyển đẩy cửa bước vào, tìm trong tủ lạnh một chai nước ướp lạnh.

"Không có, anh ta là bạn của bên tổ chức, mình với anh ta chỉ là quen biết thôi."

"Vậy à?" Lâm Tri Hân nhận lấy chai nước, vặn nắp nhưng không uống, "Vậy cậu có thể gửi WeChat của anh ta cho mình không?"

Lương Uyển khựng lại. "Mình không có WeChat của anh ấy."

"Thật hay giả đấy?" Lâm Tri Hân không tin, cười cười dùng vai huých nhẹ vào Lương Uyển, "Đừng nói là cậu tiếc không muốn cho mình nha."

"Không phải, mình thật sự chưa từng kết bạn với anh ta." Đó là sự thật.

"Được thôi, vậy mình tự đi xin anh ấy vậy?"

Lương Uyển đẩy cửa phòng nghỉ bước ra ngoài, ậm ừ một tiếng.

Trong suốt buổi sự kiện, Lâm Tri Hân chắc chắn không phải là người duy nhất xin WeChat của Chu Lịch. Anh phụ trách liên lạc với các blogger cho Hách Dịch Phỉ, mặc áo thun trắng nổi bật nhất, lại có một khuôn mặt như vậy, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó.

Trong quá trình trưởng thành của mình, anh chắc chắn đã quen với việc đối mặt với sự bắt chuyện và nhiệt tình của đủ kiểu người khác nhau, bao gồm cả Lương Uyển.

Cách bắt chuyện của Lương Uyển không cao minh hơn ai, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là dai dẳng hơn và có mục đích rõ ràng hơn mà thôi.

Chu Lịch không phải là người quá khó theo đuổi, ít nhất thì nếu muốn có một mối quan hệ thể xác với anh —không phải là không thể.

Cuộc đua bắt đầu, đám đông tụ lại giữa sân, vây quanh Chu Lịch và Hách Dịch Phỉ.

Lương Uyển quay lưng lại, ngồi lên chiếc xích đu vừa bị tranh giành lúc nãy, tự mình đu qua đu lại.

Lúc đầu, cô chỉ dùng tay ôm lấy dây xích đu, sau đó cảm thấy chưa đủ thích thú, bèn nắm lấy dây, ngả người ra sau, duỗi thẳng hai chân.

Cô lặng lẽ nhìn bầu trời xanh nhạt và những đám mây trôi lắc lư, cảm giác như mình đang ở trên một con thuyền nhỏ.

Trước đây cô từng nghĩ về vấn đề này, nhưng chưa bao giờ đi tìm câu trả lời—anh có thể đồng ý với yêu cầu của cô, vậy chẳng phải cũng có thể đồng ý với yêu cầu của người khác sao?

Lương Uyển cảm thấy đúng là như vậy.

Chu Lịch tất nhiên không phải là kiểu người ai đến cũng không từ chối, nhưng nếu bảo cô cho rằng mình đặc biệt hơn người khác—cô tuyệt đối không tự luyến đến mức đó.

Cô không đẹp đến mức khiến người ta lưu luyến không quên.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhận được bất kỳ lời tỏ tình chính thức nào. Dù có người từng ngầm ám chỉ, nhưng cô là kiểu người không bao giờ để tâm đến những ám chỉ đó, cứ làm như không hiểu. Mỗi lần cô nghĩ rằng đối phương sẽ tiến thêm một bước, thì chuyện đó lại không xảy ra.

Cô từng nghe ai đó nói sau lưng mình rằng cô rất khó theo đuổi. Dù người đó có thiện cảm với cô, nhưng không nghĩ rằng cô đáng để họ bỏ quá nhiều tâm tư và công sức, sợ rằng cuối cùng sẽ chỉ là công cốc.

Lương Uyển giống như một bông hoa mọc trên cành cây ven đường.

Người ta đi ngang qua nhìn thấy cô, muốn hái, nhưng với tay không tới, thế là quay lưng rời đi. Chẳng ai nghĩ đến việc lấy một cái thang để thử xem sao.

Còn với Chu Lịch, cô có lẽ giống như một bông hoa đã được đặt sẵn trước mặt anh, chẳng cần phải gìn giữ gì nhiều.

Nhưng may mắn là, với cô, Chu Lịch cũng không phải một bông hoa mà cô sẵn sàng liều lĩnh để hái, dù có bị tổn thương cũng chấp nhận.

Một mối quan hệ thể xác thuần túy không cần sự gắn kết tinh thần một-một.

Dù vậy, cô vẫn nên nói rõ hai điều với anh: để đảm bảo sức khỏe của cả hai, quan hệ thể xác một-một là cần thiết. Đồng thời, cô cũng không có hứng thú chen vào giữa anh và bất kỳ ai khác.

Đu một lúc, Lương Uyển thấy khát, bèn quay lại phòng nghỉ lấy thêm một chai nước lạnh.

Vừa đóng cửa tủ lạnh lại, cô mới nhận ra có một người đang ngồi ở góc khuất—Chu Lịch.

Anh hơi ngả người ra sau, nhắm mắt lại, trông như đang chợp mắt.

Anh không phải kiểu người dễ đổ mồ hôi, áo thun vẫn còn khô ráo. Chỉ có một giọt mồ hôi nhỏ đang từ cổ trượt dọc theo hõm lưng xuống dưới.

Lương Uyển không định làm phiền anh nên lặng lẽ rời đi.

"Cô ấy là bạn học của em?"

Một giọng nói trầm lạnh vang lên.

Lương Uyển đành phải dừng bước, đối diện với câu hỏi của anh.

Phòng nghỉ có máy lạnh hỏng, không khí không lưu thông, bên trong còn oi bức hơn cả bên ngoài. Ngoại trừ lúc có người vào lấy đồ, bình thường chẳng ai muốn ở lại đây.

"Ừm, bạn học cấp ba của em."

Xem ra, Lâm Tri Hân đã hỏi xin WeChat của Chu Lịch, và anh cũng có chút hứng thú với cô ấy.

Lương Uyển cúi đầu mở nắp chai, có lẽ do dùng sức quá mạnh, nước tràn ra khỏi miệng chai, đổ xuống mu bàn tay cô, lành lạnh thấm vào da.

"Cô ấy hỏi quan hệ của chúng ta là gì."

Miệng chai dừng lại ngay sát môi, Lương Uyển hỏi: "Anh trả lời thế nào?"

Chu Lịch đứng dậy, cúi người lấy một chai nước từ tủ lạnh. Cùng một loại chai nước, nhưng khi cầm trong tay anh lại trông nhỏ hơn rất nhiều.

"Em nghĩ anh nên nói thế nào?"

Lương Uyển vẫn đang nhìn chằm chằm vào tay anh, bị hỏi bất ngờ nên sặc một ngụm nước.

Ho khan hai tiếng, cô cố gắng kìm lại, "Bạn bè hoặc quan hệ hợp tác đều được."

Trong phòng nghỉ kín mít, họ không nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài, chỉ có một chiếc đèn chiếu sáng lẫn nhau.

Lương Uyển nghĩ, nơi này không nên gọi là phòng nghỉ, cùng lắm chỉ là một cái kho không có cửa sổ.

Chu Lịch nắm chai nước trong tay nhưng vẫn chưa mở.

Không khí ngưng đọng hồi lâu, cuối cùng bị tiếng cười khẽ của anh phá vỡ.

"Quan hệ của chúng ta không thể công khai đến vậy sao?"

Cô nói: "Không thể công khai."

Chu Lịch ngẩng đầu. Lương Uyển há miệng định nói gì đó, nhưng đột nhiên có người đẩy cửa bước vào. Cô lập tức quay lưng về phía Chu Lịch, ngửa đầu uống nước.

Lâm Tri Hân dẫn theo vài blogger đến lấy nước, dưới chân còn có mấy chú chó nhỏ chạy lon ton trên nền xi măng.

Bầu không khí ngưng trệ bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Cô ấy nhìn hai người trong phòng với ánh mắt nghi hoặc.

"Hai người..."

Lương Uyển ngắt lời cô ấy, bận rộn lên tiếng: "Mình đem ít nước ra phát cho mọi người nhé, chắc ai cũng khát rồi."

Nói rồi cô ôm bảy tám chai nước, đi thẳng ra ngoài.

Nước nhanh chóng được phát hết, Lương Uyển ngồi xổm trên bãi cỏ, vu.ốt ve một chú chó lông xù, ánh mắt vô tình lướt qua phòng nghỉ.

Rất lâu sau, Lâm Tri Hân và Chu Lịch vẫn chưa ra ngoài.

Lấy nước thôi, sao mà lâu vậy?

Lương Uyển đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một mảnh giấy gói kẹo bị vứt trên bãi cỏ, mặc cho chú chó khổng lồ quay đầu lại li.ếm mạnh lên mu bàn tay cô. Mãi đến khi nó nhấc chân trước lên đè cô ngã xuống, cô mới bật cười, xoa xoa đầu nó, nhặt tờ giấy gói kẹo lên và vứt đi.

Nửa sau của sự kiện, Chu Lịch vẫn không xuất hiện, trong cả khu vực chỉ có một bóng dáng áo trắng đơn độc chạy qua chạy lại.

Khi sự kiện kết thúc, trong túi của Lương Uyển có thêm một đống quà lưu niệm từ các blogger, có túi vải, sổ tay, cốc – những món đồ thực dụng, cũng có huy hiệu, kẹp tóc – những món trang sức nho nhỏ. Vận may của cô chỉ ở mức bình thường, trong phần bốc thăm trúng thưởng, cô trúng một túi thức ăn cho chó nặng ba mươi cân. Vì cô không nuôi chó và cũng không thể mang về Bắc Kinh để tặng cho Phương Nguyện, nên cô dứt khoát tặng lại cho Lâm Tri Hân.

Sau khi cảm ơn lời mời của Hách Dịch Phi, Lương Uyển định tự mình quay về khách sạn. Lâm Tri Hân nhiệt tình mời cô đi ăn tối, nhân tiện gọi thêm vài blogger thân thiết và ban tổ chức – bao gồm cả Hách Dịch Phi và Chu Lịch.

"Hôm nay không tiện."

Không biết từ khi nào, Chu Lịch xuất hiện và dùng giọng điệu lạnh nhạt từ chối lời mời.

Lương Uyển thầm thở phào vì anh từ chối, nhờ vậy cô không cần phải nghĩ lý do để từ chối nữa.

Ai ngờ giây tiếp theo, Chu Lịch lại quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô.

"Anh đưa em về," Giọng không cho phép từ chối, "Có chuyện muốn nói."

Có lẽ vì cảm giác được sự nghiêm túc trong ánh mắt anh, trong lòng Lương Uyển dấy lên một cơn bất an. Anh chủ động tìm cô là để nói chuyện gì?

"Anh muốn nói gì với em?" Vừa ngồi vào xe, Lương Uyển liền hỏi.

Chu Lịch nghiêng người, im lặng giúp cô thắt chặt dây an toàn, thậm chí không ngẩng đầu lên.

"Ăn trước đã."

"Em không đói."

Tính cách cố chấp và bá đạo của Chu Lịch lại đột nhiên bộc phát, trực tiếp phớt lờ lời từ chối của cô mà đạp chân ga.

"Em muốn ăn gì?"

"..." Lương Uyển thở dài, "Món Hàng Châu đi, nhưng chưa chắc anh sẽ thích."

Món ăn là do Lương Uyển chọn, thực ra cô cũng hơi đói rồi. Dù trong sự kiện có phục vụ đồ ăn, nhưng cô không ăn, cả buổi chiều chỉ uống hai, ba chai nước, còn chạy theo lũ chó khá lâu, tiêu hao không ít thể lực.

"Anh ăn cá chua ngọt không?" Cô do dự hỏi Chu Lịch, "Quán này làm cá khá to, em không ăn hết."

Chu Lịch gật đầu.

Lương Uyển hơi nhướng mày, cố giấu đi niềm vui nho nhỏ vì có người cùng ăn món mình thích.

"Anh có muốn uống nước không? Em chỉ uống trà miễn phí của quán là được."

"Không uống."

Lương Uyển nhấn nút đặt món.

"Vậy rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì?"

Chu Lịch liếc nhìn gương mặt cô lúc này.

Cô thật sự không giỏi che giấu cảm xúc.

Sự lo lắng, lảng tránh và bất an khi gặp anh đều không giấu nổi, giờ đây, niềm vui mong chờ đồ ăn cũng chẳng giấu nổi.

Một lúc sau, anh nói: "Ăn xong rồi nói."

Trong lòng Lương Uyển bắt đầu có những suy đoán nhỏ.

Cứ đẩy tới đẩy lui.

Chuyện gì mà thần bí vậy?

Biểu cảm của Chu Lịch không rõ ràng, cũng không thoải mái tự nhiên như mọi khi, mà có chút âm trầm.

Bữa ăn trôi qua trong sự thấp thỏm của Lương Uyển, nhưng cuối cùng cô cũng được thưởng thức món quê hương mà mình mong nhớ, vậy cũng đáng rồi.

Sau bữa ăn, Chu Lịch đưa Lương Uyển về trước cửa khách sạn, nhưng lại không mở khóa xe ngay, giống hệt như lần tiễn cô về nhà ở Bắc Kinh.

Lương Uyển đợi người cả ngày nay luôn tiết kiệm lời nói như anh lên tiếng.

Cuối cùng, sự im lặng bị phá vỡ.

"Sao em lại đến đồn cảnh sát?"

Lương Uyển sững người.

Anh biết bằng cách nào?

Ngón tay cô vô thức siết chặt quai túi, "Không có gì to tát cả, đã giải quyết xong rồi."

Chu Lịch đặt tay trên vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, trong xe tối đen, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào.

Anh muốn hỏi tại sao cô không nói cho mình biết.

Nhưng Chu Lịch hiểu tính cách của cô, có những lời hỏi ra chưa chắc đã tốt hơn không hỏi.

Chỉ cần anh tiến lên một bước, cô sẽ lùi ba bước, sau đó dựng gai nhọn trên người và vào trạng thái phòng bị.

Lương Uyển vẫn tò mò: "Anh biết bằng cách nào?"

"Nghe bạn học của em nói."

"Lâm Tri Hân?"

Nhưng cô ấy biết bằng cách nào?

Chắc là Tạ Vãn Hinh lỡ miệng nói ra, nhưng chắc cũng chỉ biết rằng cô đến đồn cảnh sát chứ không biết chi tiết.

Lương Uyển vừa nghĩ vừa lơ đễnh nói ra một câu châm chọc, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra. "Xem ra hai người nói chuyện lâu lắm, hợp nhau nhỉ."

Chu Lịch nghe vậy thì nghiêng người nhìn cô, im lặng một lúc, khóe môi hơi cong lên, "Không được à?"

"Đương nhiên là được."

Lương Uyển cứng cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài sảnh khách sạn có rất nhiều người qua lại, "Em vốn định giúp cô ấy xin wechat của anh, nhưng chắc hai người đã kết bạn rồi, đâu cần em nữa."

Chu Lịch không đáp lại, Lương Uyển cho rằng anh ngầm thừa nhận.

Nhưng một lát sau, anh lại đưa điện thoại tới, màn hình sáng, hiển thị mã QR wechat của anh.

"Làm gì vậy?"

Cô siết chặt giọng.

"Không phải muốn wechat sao?"

"Em có bảo muốn đâu."

"Lần sau ai hỏi, em không cần hỏi anh, cho hay không là quyền của em."

"..." Lương Uyển không biết phải phản ứng thế nào, cầm điện thoại quét cũng không phải, không quét cũng không xong, mãi mới nghẹn ra được mấy chữ, "Anh đã cho cô ấy rồi, còn làm vậy làm gì nữa."

Chu Lịch khẽ nhếch môi.

"Cô ấy không hề hỏi wechat của anh, anh cũng không cho."

Lương Uyển khựng lại.

"Cô ấy toàn nói về em, anh cũng vậy."

Trong khoảnh khắc đó, Lương Uyển chợt nhận ra một mùi chua nồng nặc trong không khí.

Giống như một chiếc tủ lộn xộn ngổn ngang lâu ngày chưa mở không biết từ lúc nào đã đổ đầy giấm chua, đột nhiên bị người ta mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK