• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chỉ là chuyện nhỏ, không cần báo đáp."

Lương Uyển giữ gương mặt lạnh lùng, cúi đầu cắn môi. "Nếu không có chuyện gì khác, em về trước."

"Lương Uyển," Chu Lịch ngước mắt, "Em đang trốn tránh anh."

Lương Uyển không cần suy nghĩ, lập tức đáp: "Em không có."

Chu Lịch nhếch cằm, ánh đèn phản chiếu một nụ cười giễu cợt thoáng qua.

"Em ăn tối chưa?"

"Ăn rồi."

Chu Lịch híp mắt lại.

Lương Uyển siết chặt hai bàn tay, nhận ra sự nghi ngờ của anh, liền cao giọng hơn: "Em thực sự đã ăn rồi, ngay ở quán Tứ Xuyên góc đường."

Lần này, cô nói thật nên đặc biệt chắc chắn.

"Có uống rượu không?"

"Tửu lượng của em kém... không thích hợp uống rượu."

Chu Lịch khẽ cười, nhắm mắt lại.

"Lương Uyển, chúng ta nói chuyện một chút."

Anh bỏ qua lời nói dối của cô, đi thẳng vào vấn đề.

"Nói chuyện?" Lương Uyển nhếch môi, ánh mắt lơ đãng nghiêng ba mươi độ xuống đất. "Là về kế hoạch quảng cáo sao? Có lẽ chúng ta có thể đợi đến giờ làm việc để bàn bạc chuyện đó. Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của em, sếp Chu."

Giọng cô nhẹ và xa xăm, bị vài tiếng chó sủa và còi xe lấn át.

"Anh tưởng em là người luôn sẵn sàng xử lý công việc bất cứ lúc nào, cô Lương. Em dường như chưa bao giờ phản bác sếp của mình, cũng chưa từng từ chối đề nghị của cô ấy."

Lương Uyển mím môi, không biết nên nói gì. Khi ánh mắt chạm nhau, hàng mi cô khẽ rung. "Xin hãy cho phép một người có cảm xúc của riêng mình. Ai cũng có lúc không muốn làm việc."

"Điều gì đã ảnh hưởng đến tâm trạng của em?"

Chu Lịch nhẹ nhàng vu.ốt ve giữa trán con chó mập, nó thoải mái nhắm mắt lại trong vòng tay anh.

— Anh.

Lương Uyển trả lời trong lòng.

"Thời tiết." Cô mỉm cười nhìn anh, giọng rõ ràng, "Trời quá nóng, còn có muỗi bay khắp nơi."

"Bên kia có quán cà phê."

"Em không uống cà phê vào buổi tối."

"Vậy bánh ngọt?"

"Em không thích đồ ngọt, sếp Chu."

Giống như một con nhím thu mình lại, cô dựng lên lớp gai nhọn, ngăn cản mọi khả năng bị công kích từ mọi hướng.

"Trốn tránh là cách em xử lý vấn đề sao?"

Lương Uyển giật mình.

Nhịp điệu hỏi đáp bị cắt đứt đột ngột.

Cô im lặng, không thốt ra một lời biện hộ nào.

Buổi tối là thời điểm mọi người trở về nhà, những chiếc xe máy điện bám sát vỉa hè, và tim cô cũng thót lên theo từng tiếng còi chói tai.

"Xin lỗi."

Cô nói.

Sắc mặt Chu Lịch thoáng biến đổi, trong đáy mắt có chút không hài lòng ẩn hiện dưới bóng đêm.

"Về chuyện ở Na Uy, em vô cùng xin lỗi. Nếu có thể quay lại lúc ban đầu, em sẽ không làm phiền anh." Lương Uyển dừng lại một chút, "Sếp Chu, em có một thỉnh cầu không được đường hoàng lắm. Sau khi dự án kết thúc, chúng ta có thể không gặp lại nữa được không? Em không muốn ai khác biết về quãng thời gian đó ở Na Uy."

Mỗi chữ đều bình tĩnh, như thể chỉ cần nói lời xin lỗi là chuyện chưa từng xảy ra.

Xóa đi một ký ức hay một cảm xúc, đối với cô mà nói, dễ dàng đến thế sao?

— "Anh không phải người Trung Quốc, đúng không?"

— "Anh có hiểu tiếng Trung không?"

Nhớ lại những lần cô từng hỏi anh.

Thì ra, cô đã chắc chắn rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại.

Chu Lịch không nói gì.

"Anh hỏi em có phải đang trốn tránh anh không." Lương Uyển hít sâu một hơi. "Vừa rồi em đã nói dối. Thành thật mà nói, em không hiểu vì sao anh quay về, vì sao lại là Bắc Kinh, vì sao lại là Fingerprint. Sếp Chu, em sợ anh vì tức giận mà trả thù em."

"Trả thù em?" Chu Lịch cười, đặt con chó mập xuống đất, một tay cầm dây dắt, nhìn cô.

Lương Uyển im lặng.

"Em rất quen với việc lấy mình làm trung tâm."

Cho rằng mọi hành động của người khác đều bị em chi phối.

Không chỉ một người từng nói vậy.

Từ nhỏ, mẹ cô đã nói: "Con trời sinh lạnh lùng, là một kẻ vô cảm không có trái tim, mọi chuyện đều chỉ nghĩ cho bản thân."

Nhưng cụ thể là vì chuyện gì, ký ức của Lương Uyển đã rời rạc.

Một lần là vì ông bà ngoại ốm, cô không đến thăm.

Một lần khác là vì cô không nỡ xa bạn chơi cùng, không muốn theo mẹ sang Mỹ.

Còn nhiều chuyện nữa, nhiều đến mức không đếm xuể.

Miệng cô chưa từng thừa nhận những lời mẹ nói, nhưng trong lòng lại có cùng một suy nghĩ.

Cô có thể khóc vì phim, vì chó mèo, vì người xa lạ.

Nhưng gần như không bao giờ khóc vì chuyện của chính mình, ít nhất là không khóc trước mặt người khác.

"Em biết."

Cô nhẹ nhàng nói.

"Sếp Chu có thể coi em là người tự mình đa tình, không sao cả. Nếu anh muốn bồi thường, trong khả năng của mình, em sẽ đáp ứng, miễn là không vi phạm pháp luật hay đạo đức. Nếu anh không cần, vậy sau khi dự án kết thúc, chúng ta hãy cố gắng không gặp lại nhau nữa. Đây không phải Na Uy, người đông miệng lắm, em không muốn bị bàn tán, mong anh hiểu cho."

Con đường hẹp tắc nghẽn, xe hơi còn bò chậm hơn người đi bộ, xe máy điện cũng phải dừng lại, tìm kẽ hở để lách qua.

Mọi thứ như bị ai đó nhấn nút tua chậm.

Côn trùng bay quanh đèn đường, mùa hè nóng nực ồn ào bên tai cô.

"Hiểu rồi."

Chu Lịch chậm rãi nói ra hai chữ.

Lương Uyển không phân biệt được giọng điệu của anh.

Là giễu cợt, hay thực sự là hiểu?

Một lúc sau, Chu Lịch cúi mắt, nhìn con chó mập đang vòng quanh chân. "Là anh nhầm rồi."

Trước ánh mắt khó hiểu của Lương Uyển, anh nói: "Mia dám yêu dám hận, không phải người gặp chuyện liền trốn tránh. Em không phải cô ấy."

"Cảm ơn em đã tìm lại con chó mập."

Cái tên "Mia" một lần nữa vang lên.

Lương Uyển thoáng cứng đờ.

Giống như một cảnh phim.

Cô đứng ngẩn ra một mình, ống kính thu hẹp lại, ánh đèn xe cộ phản chiếu lên khuôn mặt cô.

Lâu sau, cô chớp mắt, khi khung cảnh thay đổi, Chu Lịch đã biến mất khỏi tầm mắt.

Trong tất cả những lời chỉ trích của anh, chỉ có một điều cô không hiểu.

— Rõ ràng Mia mới là người lừa dối anh, mục đích của cô ta ngay từ đầu đã không trong sáng.

Vậy tại sao, người bị oán hận lại là Lương Uyển?

*

Vừa nghe tiếng chuông cửa vang lên, người bị bó bột đã khập khiễng lao tới như bay.

Hách Dịch Phi ôm lấy Hổ Béo, làm bộ giả khóc một cách lố bịch. Lâm Hiểu Yên đang làm việc, bị anh làm phiền đến mức bực mình, bèn vo một cục giấy ném về phía anh.

"Đã bảo rồi, đừng có tìm ông chủ tiệm thú cưng đó, không đáng tin. Anh không nghe em, giờ lại ngồi đây khóc lóc."

Hách Dịch Phi càng thêm ấm ức, nhưng nghĩ lại thấy cô nói có lý, đành nhận sai.

Chu Lịch không có hứng thú xem màn kịch giữa hai người họ, chỉ nhạt nhẽo chào một câu rồi quay người định rời đi.

"Khoan đã."

Hách Dịch Phi xỏ vội một chiếc dép, theo Chu Lịch ra ngoài cửa. "Lúc nào cũng vội vàng thế, không thể trò chuyện vài câu sao?"

Chu Lịch nhìn xuống. "Có chuyện gì?"

"Có." Hách Dịch Phi thở dài. "Khởi nghiệp ở trong nước không dễ dàng, Tiểu Yên bận tối mắt tối mũi, nhưng cô ấy có mục tiêu. Còn tôi thì rất hoang mang, dần dần cảm thấy mình không theo kịp bước chân cô ấy. Mỗi ngày về nhà, cô ấy vẫn vùi đầu vào xử lý email, còn tôi thì rảnh rỗi. Tôi muốn trò chuyện với cô ấy, nhưng lại sợ làm phiền. Muốn hẹn hò, nhưng cô ấy không có thời gian. Lee, tôi quay về có phải là lựa chọn đúng đắn không?"

Chu Lịch đút tay vào túi, đứng trước thang máy. "Tôi đã từng nói với cậu—"

Hách Dịch Phi ngắt lời: "Được rồi được rồi, tôi biết cậu lại định nói lời châm chọc. Cậu không biết cách an ủi người khác sao?"

Chu Lịch dằn lời định nói xuống, xoay người bấm nút thang máy đi xuống.

"Nếu tình yêu của cậu lớn hơn sự không cam tâm của cậu, thì đó là lựa chọn đúng."

Hách Dịch Phi ngạc nhiên nhìn anh, dường như không ngờ rằng những lời này lại thốt ra từ miệng người này.

"Không chút nghi ngờ— lớn hơn. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mà không gặp cô ấy."

Chu Lịch không tỏ thái độ gì. "Vậy thì hãy theo kịp bước chân cô ấy."

"Ừ, tôi không thể cứ mãi nhàn rỗi thế này nữa."

Hách Dịch Phi nhìn con số trên thang máy tăng dần, tranh thủ chút thời gian cuối cùng để hỏi: "Nói đi cũng phải nói lại, đến giờ cậu vẫn chưa nói với tôi, tại sao đột nhiên chuyển trọng tâm sang thị trường trong nước? Dù Voss phát triển ở đây không tệ, nhưng xét về tổng thể thì vẫn chưa thể ổn định bằng thị trường châu Âu. Tại sao kế hoạch lại đẩy nhanh như vậy?"

"Cân nhắc nhiều mặt."

"Được rồi, cậu luôn có chủ kiến của riêng mình."

"Ngoài ra, tôi có một thắc mắc vẫn luôn nằm trong lòng, hơi tọc mạch, cũng liên quan đến đời tư của cậu. Tôi có thể hỏi không?"

Chu Lịch liếc anh một cái. "Nếu tôi nói không thể, cậu sẽ không hỏi sao?"

"Tôi và Tiểu Yên đánh cược một ván, cược xem cậu đã từng yêu ai chưa. Tôi nói chắc chắn là chưa, cô ấy thì nói nhất định là có."

"Vậy cược gì?"

Hách Dịch Phi làm chuyện kỳ quái gì cũng không đáng ngạc nhiên.

"Ba phiếu nghe lời vô điều kiện."

Chuyện tình cảm giữa các cặp đôi.

"Cậu thắng rồi."

Nghe được câu trả lời, Hách Dịch Phi vui vẻ lắc lư cái chân bị thương. "Tôi đã nói mà! Cậu đúng là cái cây vạn tuế chưa bao giờ nở hoa. Cô ấy cứ bảo làm gì có người đàn ông nào qua 30 mà vẫn chưa yêu ai, cũng không phải là kẻ không ra gì."

Chu Lịch bước vào thang máy, quay đầu lạnh nhạt nhìn anh một cái, ngay trước khi cửa thang máy khép lại, nói: "Tôi không phải."

"Hả?"

Cánh cửa màu bạc phản chiếu gương mặt ngây ra của Hách Dịch Phi.

"Không phải cái gì?"

Anh lẩm bẩm một mình trong không gian vắng lặng.

Rất lâu sau, cuối cùng anh cũng hiểu ra ý của Chu Lịch.

"Không phải ư?!"

*

"Chị Uyên, hôm qua chị có phải đang cãi nhau với ai không?"

Phương Nguyện vừa cắn miếng bánh mì nướng, vừa kịp lúc quẹt thẻ chấm công, rồi lao thẳng đến bàn làm việc của Lương Uyển.

"Cãi nhau?"

Lương Uyển còn chưa kịp ăn sáng, nghe cô ấy hỏi vậy, cái bụng đói càng thắt lại đau hơn.

"Đúng vậy! Em thấy chị ở cổng công viên. Ban đầu định chào chị, nhưng nhìn chị có vẻ tủi thân, đang nói chuyện với một người đàn ông nên em không muốn làm phiền. Người đó là ai vậy?"

Phương Nguyện chỉ thấy được bóng lưng của người đàn ông— cao lớn, bờ vai rộng đủ để che khuất hoàn toàn Lương Uyển. Dưới ánh đèn đường, hai người họ tạo thành một khung cảnh như cảnh mở đầu của một bộ phim.

"Ồ, một người quen thôi. Bọn chị không cãi nhau, chỉ đang nói chuyện."

Tủi thân?

Lương Uyển nhướng mày, cười khẽ một chút, có phần tự giễu.

Giữa cô và Chu Lịch, người không có tư cách tủi thân chính là cô.

*

Giang Chi Kỳ lại đi làm muộn, đây đã là lần thứ ba trong kỳ thực tập.

"Denise, em có thể hỏi phòng ở khách sạn trong chuyến công tác của anh Chu sắp xếp thế nào không?"

"Bốn sao, phòng tiêu chuẩn."

"Bọn mình ở cùng nhau sao?"

Lương Uyển hơi ngẩn ra. "Ừm, có gì bất tiện à?"

Giang Chi Kỳ do dự một chút. "Không sao, nếu thực sự không ổn, đến lúc đó em tự bỏ tiền thuê thêm một phòng vậy."

Sau khi cô rời đi, Phương Nguyện ghé vào tai Lương Uyển cười nói: "Nghe nói bạn trai cô ấy ở Thượng Hải. Sau khi tốt nghiệp, người đó đi thực tập ở đó, còn cô ấy ở lại Bắc Kinh, đã lâu rồi chưa gặp nhau."

Lương Uyển hiểu ra.

Ngày đi công tác, Giang Chi Kỳ luôn mất tập trung. Từ Phi Lâm đã hai lần nhắc cô trong nhóm làm việc nhưng không nhận được phản hồi, mãi đến khi Lương Uyển nhắc nhở, cô mới có phản ứng.

"Một lát nữa gặp khách hàng xong, em cứ nghỉ ngơi trước đi."

Lương Uyển xoa mắt, cảm giác cay xè vẫn chưa thuyên giảm. "Nhưng nhớ để ý tin nhắn, trả lời kịp thời."

"Vâng, cảm ơn chị."

Lương Uyển duỗi người một chút. Vừa đến Thượng Hải, cô đã mở laptop trong tàu điện ngầm để tiếp tục xử lý email.

Buổi chiều ngày làm việc, tàu điện ngầm không quá đông. Ngoài cô ra cũng có không ít người ôm laptop làm việc.

Bận rộn từ lâu đã trở thành nhịp sống của thành phố.

Cuộc họp với khách hàng kết thúc đúng lúc hoàng hôn buông xuống.

Lương Uyển lịch sự tìm lý do từ chối lời mời ăn tối từ khách hàng.

Thật lòng hay khách sáo, cô có thể phân biệt được.

"Xác nhận lại trang phục cho buổi tiệc tối mai nhé." Lương Uyển nhắc Giang Chi Kỳ, sau đó hỏi cô: "Tối nay em có ra ngoài không?"

Giang Chi Kỳ lắc đầu.

Thế là Lương Uyển lại kéo cô cùng xem lại những điều cần chú ý khi tham dự tiệc tối của công ty khách hàng.

Đi công tác cũng chỉ là thay đổi địa điểm làm việc mà thôi.

Thông báo từ phần mềm nội bộ của công ty vang lên không ngừng, Lương Uyển vẫn xử lý công việc đến tận khuya mới đóng máy tính lại.

Ngay sau đó, điện thoại lại liên tục reo lên, đến mức cô phải dùng tay chống mí mắt nặng trĩu của mình.

Trần Tri Nguyên: "Vãn Hinh nói cậu đến Thượng Hải công tác?"

Lương Uyển: "Ừ."

Trần: "Khi nào về?"

Lương: "Sáng sớm ngày kia."

Trần: "Ngày mai đi ăn tối nhé?"

Lương: "Tối mai mình phải tham dự tiệc của công ty khách hàng, e là không được."

Trần Tri Nguyên vốn là người thích mời khách, sau vài lần cô từ chối, anh vẫn kiên trì muốn gặp cô một lần, cùng ăn bữa brunch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK