• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm Halloween, trời lạnh hơn hôm qua.

Gió thu cuốn theo lá rơi trên phố, tạo ra âm thanh xào xạc không dứt, phảng phất chút gì đó kỳ bí.

Lương Uyển để mặt mộc đi làm, túi xách nhỏ thường ngày được thay bằng hai chiếc túi vải lớn, bên trong đựng trang phục và đồ trang điểm cho Halloween.

Cô không mua đồ hóa trang mới mà chỉ lục trong tủ mấy chiếc váy đen cũ để phối lại.

Do trí nhớ không tốt, cô thường quên đi những ký ức từng mang lại niềm vui, nên gần như không bao giờ vứt bỏ đồ vật cũ gắn với kỷ niệm.

Sau khi lục lọi đống đồ lặt vặt, cô còn tìm thấy một chiếc áo choàng đen từ thời trung học và một chiếc mũ phù thủy.

Bí ngô thì mua ở chợ, không lớn lắm nhưng cũng không khoét rỗng, rắn chắc đến mức làm vai cô nặng trĩu.

Cô ghé quán ăn sáng đối diện cửa hàng tiện lợi, gọi một bát cháo trứng bắc thảo thịt bằm. Thịt chẳng có bao nhiêu, nhưng lại đầy hành lá – thứ cô không thích ăn.

Khi đến công ty, trong bộ phận chỉ có Jane đã đến. Cô ấy trang điểm như thường ngày, khoác thêm một chiếc áo choàng trắng kiểu hồn ma bên ngoài sơ mi.

Hôm nay, trừ những người phải họp hoặc gặp khách hàng, công ty cho phép mọi người mặc trang phục hóa trang.

Chẳng mấy chốc, lũ thây ma, Người khổng lồ xanh, bộ xương, phù thủy... lục tục chấm công. Giữa đám đông thỉnh thoảng có vài người ăn mặc bình thường, trông lạc lõng hẳn.

Phương Nguyện mặc bộ đồ khủng long bơm hơi, khó khăn lắm mới đi được đến bộ phận khách hàng tìm Lương Uyển, phía sau còn có Trần Nghiễn trong trang phục cương thi nhà Thanh nhảy lò cò theo.

"Chị Uyển, tối nay chị hóa trang thành gì thế?"

"Phù thủy."

Phương Nguyện lật xem đồ trong túi cô, "Sao không có chổi? Mà quả bí ngô của chị trông hiền lành quá nhỉ."

Lương Uyển cười nói: "Vì chị là phù thủy không biết bay."

Jane cũng góp chuyện.

Quảng cáo công ty tổ chức Halloween chẳng qua là học theo mấy công ty nước ngoài bên cạnh, để tạo vẻ thời thượng mà thôi.

Một nửa nhân viên sẵn sàng bớt chút thời gian để quậy phá giữa bộn bề công việc.

Một nửa thì dửng dưng, thấy vui chơi còn hơn làm việc nhưng vẫn thích về nhà nằm hơn.

Số ít kẻ cuồng công việc thì phản đối những trò vô bổ này.

Phương Nguyện đi vòng quanh Jane một lượt: "Chị, sao chị chỉ khoác mỗi cái áo trắng như ma nữ thế này? Đơn điệu quá, có muốn em trang điểm giúp không?"

Jane lắc đầu, tháo áo choàng ra: "Để sau đi, chị còn phải ghé studio chụp ảnh rồi qua Voss một chuyến. Nghe nói hôm nay Voss cũng có sự kiện, nhưng không bắt buộc, ai không muốn tham gia thì sau ba giờ chiều có thể về thẳng nhà. Thật đáng ghen tị."

Phương Nguyện ngẩng đầu, như đang suy tư: "Nếu sếp Chu tham gia, anh ấy sẽ mặc gì nhỉ? Thật tò mò."

Jane đáp: "Bác sĩ? Khá hợp với khí chất của anh ấy."

Trần Nghiễn thì không đồng ý: "Biết đâu là ác quỷ."

Lương Uyển không nói gì.

Cô cảm thấy Chu Lịch sẽ không tham gia. Đối với anh, chuyện này có lẽ quá trẻ con.

Sự xuất hiện của Tần Thạch bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện. Ông ta cười tít mắt, đuổi Phương Nguyện và Trần Ngạn về bộ phận của mình, rồi quay sang những người còn lại trong văn phòng với dáng vẻ của một giám đốc.

"Chưa đến giờ hoạt động đâu, tập trung lại nào. Công việc xong chưa? Liên hệ khách hàng chưa? Tài liệu họp đã chuẩn bị xong chưa?"

Nói xong, ông ta lại vỗ về bằng một câu: "Tối nay có sự kiện Halloween, tôi cũng chuẩn bị quà riêng cho mọi người, nhớ mong chờ nhé."

Từ Phi Lâm vẫn chưa xuất hiện.

Lương Uyển liếc nhìn văn phòng của cô ấy.

Nghe Quan Nhã Tần nói, cô ấy bị bệnh, đang nằm nhà nghỉ ngơi.

Có điều gì đó đang thay đổi trong thầm lặng, nhưng chưa bùng phát.

Buổi chiều

Jane từ Voss trở về mang theo một tin đồn không biết có chính xác không: Chu Lịch sẽ tham gia sự kiện Halloween.

Ngoài dự đoán.

Các nữ nhân viên vừa đùa giỡn vừa chen chúc vào phòng vệ sinh để hóa trang.

Lương Uyển thì vào gian riêng thay đồ.

Áo sơ mi đen, váy dài chữ A màu đen, áo choàng đen. Mũ phù thủy bên ngoài màu đen, bên trong là sắc cam rực rỡ.

Toàn bộ đều là đồ từ thời trung học còn sót lại.

Số người hóa trang thành phù thủy không ít, đây là hình tượng bị "đụng hàng" nhiều nhất trong sự kiện.

Nhìn qua nhìn lại, những ai mặc đen - cam chiếm hơn nửa hội trường.

Hầu hết là những nhân viên văn phòng lười suy nghĩ, chọn hình tượng Halloween phổ biến nhất, dù không ai thực sự hóa trang cho đúng chuẩn.

Hội trường trang trí đơn giản bằng vài mạng nhện giả, đầu lâu và dơi vải nỉ – có cũng như không.

Bữa tối tự chọn.

Phần lớn là bánh ngọt: bánh phô mai Basque vị bí ngô, bánh quy nhiều hình dạng và vô số cupcake.

Ngoài ra chỉ có đùi gà và pizza là còn nóng hổi.

"Công ty này đúng là keo kiệt." Jane cắn một miếng pizza, khuôn mặt trắng bệch do hóa trang càng lộ rõ vẻ bất mãn.

Lương Uyển cười đồng tình.

Jane tiếp tục than thở: "Quà thưởng cũng chỉ có iPad với 'phiếu về sớm một giờ trong một tuần' là đáng quan tâm."

Lương Uyển uống chút bia, hiếm khi cũng góp vài câu phàn nàn: "Cô thật sự nghĩ cái phiếu đó có tác dụng à? Ở công ty này?"

Hai người nhìn nhau cười.

Jane nói: "Thôi vậy, iPad vẫn thực tế hơn, chỉ có một cái, đừng ai tranh với tôi."

"Bốp bốp bốp — Mọi người ở bộ phận khách hàng lại đây, chụp một tấm ảnh tập thể nào. Ảnh này sẽ đăng lên vòng bạn bè, không ai được chặn nhé."

Tần Thạch vỗ tay, tập hợp mọi người lại.

Lương Uyển và Jane nhìn về phía ông ta.

Tần Thạch hóa trang thành linh mục, trên mặt vương vết máu, trang phục khá chỉn chu.

Dưới sự chỉ đạo của ông ta, mọi người trong bộ phận khách hàng tụ lại, tạo dáng quái dị để chụp ảnh.

Trong tiếng màn trập liên tục vang lên, Lương Uyển lại nghe thấy giọng nói của Tần Thạch, mơ hồ mà chói tai.

Giọng ông ta không lớn, mang đầy vẻ mỉa mai, như thể đang lẩm bẩm với chính mình.

"Chán quá đi mất, chẳng có thỏ Playboy hay nữ tu gợi cảm gì cả, toàn mấy bà cô có tuổi giả vờ trẻ trung, đúng là hết muốn xem."

Gần như theo phản xạ, Lương Uyển liếc nhìn ông ta một cái. Tần Thạch cũng nhận ra ánh mắt của cô, lập tức mỉm cười, trong ánh mắt hàm chứa nhiều ẩn ý.

Ánh sáng xanh lạnh lẽo hắt đến từ bốn phía, lấp lóe chiếu vào mắt Lương Uyển và Tần Thạch.

Một lúc sau, Lương Uyển khẽ nhếch môi, đáp lại ông ta một nụ cười, rồi ánh mắt cô lướt qua ông anh ta, vẫy tay gọi Giang Chi Kỳ vừa đến muộn về đứng cạnh mình.

Cô ấy hóa trang thành một y tá khát máu, bộ đồng phục y tá màu hồng loang lổ vết máu giả, váy ngắn đến giữa đùi, để lộ đôi chân thẳng tắp và thon dài. Cô ấy đứng cạnh phông nền chụp vài tấm selfie để đăng lên mạng xã hội, đây cũng là lý do đến muộn.

Sau khi chụp ảnh tập thể xong, Lương Uyển đi thẳng vào nhà vệ sinh, cởi bỏ chiếc áo choàng quấn quanh cổ.

Cô nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, đứng im rất lâu, trông như một bức tượng vô hồn.

Lớp trang điểm khói cô hiếm khi vẽ khiến cô trông như một con quạ kiêu ngạo.

Thỏi son đỏ thẫm mua về nhưng chỉ dùng được vài lần, cô cố tình tô tràn viền môi, khiến mình trông như một kẻ săn mồi khát máu.

Cặp kính áp tròng màu xám trắng mua online và đây là lần đầu tiên cô đeo thử—
Lương Uyển cúi đầu, khẽ bật cười.

Nói chung, không giống bản thân cô chút nào.

Nhưng cũng chỉ nhờ những thứ bề ngoài này, cô mới có thể trông giống một phù thủy đáng sợ. Còn bước đi, cử chỉ hay giọng điệu của cô vẫn là Lương Uyển rụt rè, chỉ mong được yên ổn mà thôi.

Bia trong bữa tiệc không ngon, nhưng vì không muốn lãng phí, cô đành miễn cưỡng uống hết một lon.

Vừa đắng, vừa nhạt nhẽo.

Bên ngoài nhà vệ sinh có vài người tụ tập, ca ngợi những thành tích của Tần Thạch ở công ty cũ, từng dự án thành công được họ xem như kinh thánh, còn "linh mục" thì đang hưởng thụ ánh mắt tôn sùng thay cho Chúa.

Lương Uyển nhắm mắt lại, có lẽ vì kính áp tròng cọ vào giác mạc, cô hít một hơi sâu, bực bội đảo mắt.

Cô dựa vào tường, bực bội lướt qua các ứng dụng khác nhau.

Cô thấy Tạ Vãn Hinh đi xem phim kinh dị với người tình bí ẩn, thấy Lâm Tri Hân hóa trang cho chú chó nhỏ Lâm Đại Lực thành một quả bí ngô, thấy Trần Tri Nguyên vẫn đang vất vả tăng ca, thấy Kim Nghị chia sẻ sự kiện "Phòng họp ma quái" tại công ty Voss.

"Chị Uyển, sao chị không ra ngoài? Sắp rút thăm trúng thưởng rồi đấy."

Phương Nguyện bước vào, rửa sạch vết máu giả trên tay, rồi chụp một tấm ảnh selfie chung với Lương Uyển trước gương.

"Chị ra ngay."

Cảm giác máu giả khô dính trên mặt rất khó chịu, để lâu, lớp máu đông cứng lại khiến cô không thể cử động cơ mặt. Lương Uyển định tẩy trang, nhưng sau một hồi do dự, cô rời khỏi nhà vệ sinh, định quay lại lấy nước tẩy trang.

"Jessi, em vẫn chưa qua thử việc nhỉ?"
Vừa bước ra, cô nghe thấy Tần Thạch đang trò chuyện với Giang Chi Kỳ.

"Vâng, còn nửa tháng nữa mới hết kỳ thực tập."

Giang Chi Kỳ thản nhiên dặm lại lớp trang điểm, trong khi Tần Thạch cầm lon bia, cười nói: "Em làm việc rất tốt, tôi rất có kỳ vọng vào em. Trước đây, ở công ty cũ của tôi cũng có một cô gái giống em, bây giờ cô ấy đã lên chức AAD rồi."

Giang Chi Kỳ dừng tay, đôi mắt sáng ngời nhìn vị tiền bối giàu kinh nghiệm trước mặt.

"Thật ạ?"

"Tôi lừa em thì được gì?" Tần Thạch cười, vỗ vai cô, "Tôi có thể truyền lại kinh nghiệm và kiến thức của mình cho em. Sau buổi tiệc, em có thời gian không? Qua nhà tôi chơi nhé."

"Muộn quá rồi, để hôm khác đi ạ."

"Không muộn đâu, xong tôi đưa em về."

Dưới lớp áo choàng linh mục, đầu gối của Tần Thạch lặng lẽ cọ vào đùi Giang Chi Kỳ.
Cô cảm nhận được, nhíu mày thu người lại, nhìn ông ta đầy nghi hoặc nhưng không dám chắc, định nói gì đó lại thôi.

Vậy nên, Tần Thạch được đà lấn tới, lại cọ thêm lần nữa.

Giang Chi Kỳ không phải kiểu người yếu đuối, dù nhỏ tuổi nhưng cô hiểu rõ mục đích của những lời đường mật trước đó. Cô cất điện thoại, định dùng cái miệng sắc bén của mình mắng cho ông ta một trận, thì bất chợt, cô thấy trong tầm mắt một bóng đen lao nhanh về phía này như cơn gió vô hình.

Chiếc áo choàng đen trùm kín đầu người đó, không nhìn rõ mặt, chỉ biết đó là một phù thủy, mà phù thủy thì có nhiều.

Người đó cầm cây lau nhà trong nhà vệ sinh, không chút do dự đập thẳng vào sau gáy Tần Thạch.

Một cú chưa đủ, người đó lại mạnh tay đẩy vào lưng ông ta.

"Linh mục" ngã sõng soài xuống nền nhà ướt nhẹp, lon bia lăn vài vòng rồi dừng lại không xa.

Giang Chi Kỳ ngẩng đầu lên, muốn xem vị "nữ hiệp" này còn định làm gì tiếp theo—

Nhưng cô chỉ thấy bóng dáng người đó lủi đi nhanh như chớp, chui vào đám đông rồi biến mất.

Cây lau nhà vương đầy nước bẩn như một cây chổi phép thuật bị bỏ lại, vẫn đè lên người Tần Thạch.

Người xung quanh tụ tập lại xem náo nhiệt, vài giây sau, Tần Thạch nghiến răng, giọng trầm thấp đầy tức giận: "Ai làm?"

Anh ta loạng choạng đứng dậy, quét mắt nhìn Giang Chi Kỳ đang cố nhịn cười, rồi quét qua những người khác.

Loa phát ra giọng MC đang hắng giọng: "Mọi người chú ý——Phần rút thăm trúng thưởng mong đợi nhất sắp bắt đầu rồi! Ai sẽ là người may mắn nhận được chiếc máy tính bảng đây?..."

Đêm Halloween, ánh trăng sáng rực ẩn sau từng tầng mây tỏa ra thứ ánh sáng âm u.

Lương Uyển không phải người may mắn, giữa một đống giải thưởng, cô chỉ trúng một chiếc ốp lưng điện thoại – hạng áp chót.

Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng cô cả.

Tối nay, cô có một tâm trạng tuyệt vời chưa từng có.

Đám yêu ma quỷ quái lũ lượt rời khỏi công ty, cô cầm chiếc bánh cupcake nhung đỏ đã ăn dở, dự định vừa đi dạo vừa thong thả trở về.

Vừa đi vừa vẫy tay chào tạm biệt Phương Nguyện và Trần Nghiễn trên xe.

Dù sự kiện đã kết thúc, nhưng Lương Uyển vẫn chưa thay lại quần áo thường ngày. Trên đường phố cũng không thiếu những người ăn mặc kỳ quái như cô. Khi tất cả đều trở thành dị loại, thì dị loại cũng không còn thu hút ánh nhìn của ai nữa.

Đi qua khúc rẽ đầu tiên, ở phía xa ba cột đèn đường, một người đàn ông cao ráo bước tới, anh ta mặc áo blouse trắng, cầm trên tay một chiếc mặt nạ chú hề.

Anh ta đang tiến lại gần.

Dưới ánh trăng, Lương Uyển như chìm vào cõi mộng, linh hồn cô tựa hồ đang trôi lơ lửng giữa những tầng mây.

Mãi đến khi người đàn ông đứng ngay trước mặt, cô mới dời ánh mắt nhìn sang.

Cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc—chính là mùi vương lại trên bộ quần áo cô mặc hôm qua. Cả dáng người anh ta cũng quen thuộc đến lạ, cô thậm chí còn biết rõ vòng eo anh ta rộng bao nhiêu, hõm lưng nằm ở đâu.

Cả hai cùng đứng lại.

Chiếc mặt nạ chú hề từ từ áp sát cô, cho đến khi gương mặt cười không ra cười, khóc không ra khóc ấy chạm vào chóp mũi cô.

Lương Uyển mím môi, rồi nở một nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn đường.

"Chu Lịch, anh rảnh thật."

Anh cũng bật cười theo.

Bỏ chiếc mặt nạ xuống, Chu Lịch cúi đầu nhìn cô.

Lớp phấn mắt đen nhấn sâu vào đôi mắt sáng trong của cô, trên cổ để lại một vết hằn mờ do áo choàng siết nhẹ, khóe môi dính vết máu giả đã lem nhem, lại còn lấm tấm vụn bánh nhung đỏ.

Chu Lịch khẽ chạm ngón tay lên môi mình.

Lương Uyển nhướng mày, chợt nhớ ra điều gì đó.

"Chu Lịch, cúi xuống một chút."

Anh không hỏi lý do, chỉ làm theo.

Như giọt mưa đầu tiên rơi xuống vai vào ngày trời mưa, lành lạnh mà xao động Lương Uyển đặt một nụ hôn nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước lên môi anh.

Giống hệt nụ hôn mà sáng hôm đó anh đã trao cô.

Sau đó, cô lùi lại một bước, khoanh tay ra sau lưng, nhướng mày nhìn anh.

Chu Lịch vẫn cúi người, khẽ cười hỏi: "Uống rượu rồi à?"

"Một chút thôi, bia ấy."

"Ừ, bảo sao."

Mỗi lần cô chủ động đến gần anh, đều ít nhiều có chút men say.

Chu Lịch nói: "Thật ra, anh định bảo là... khóe môi em còn dính vụn bánh."

Lương Uyển bĩu môi.

Cô biết.

Chỉ là cô chợt nhớ lại buổi sáng hôm ấy, nụ hôn dịu dàng và ấm áp của anh.

Ánh mắt Chu Lịch từ từ rời khỏi mắt cô, dừng lại trên đôi môi.

"Vẫn chưa lau sạch đâu."

Lời vừa dứt, đôi môi mới rời nhau chưa lâu lại gắn chặt lần nữa.

Chu Lịch cúi xuống, giữ lấy sau gáy cô, nhắm mắt hôn lên khóe môi, rồi đến bờ môi dưới.

Người pha chế ma dược đáng lẽ là cô phù thủy này, vậy mà dường như Chu Lịch cũng biết cách bỏ bùa.

Thật lâu sau, Chu Lịch khẽ hỏi: "Hôm nay vui lắm à?"

"Ừ, rất vui."

Lương Uyển lấy chiếc mặt nạ từ tay anh, úp lên mặt mình, giọng nói như được phủ thêm một tầng ngụy trang.

"Bởi vì hôm nay, em là phù thủy trừng trị kẻ xấu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK