Về chuyện có cần nghỉ ngơi hay không, cả Lương Uyển và Chu Lịch đều không chịu nhượng bộ, nhưng cũng không đến mức vừa về phòng là lao vào nhau cuồng nhiệt.
Chu Lịch phải làm việc, còn Lương Uyển thì muốn xem chút video trên mạng để giải trí. Nhưng trước tiên, cô cần trả lời vài tin nhắn. Một tin là từ Trần Nghiễn báo cáo rằng cuộc họp tiến triển thuận lợi, một tin khác là từ Tạ Vãn Hinh gửi đề xuất kết bạn.
"Đây là số WeChat mới của Trần Tri Nguyên, cậu ta không dùng tài khoản cấp ba nữa. Hai người rảnh thì trò chuyện đi, sắp tới mình tổ chức buổi họp lớp."
Lương Uyển bị sự nhiệt tình của cô bạn dọa sợ.
"Không cần đâu, mình về Bắc Kinh là bận tối mắt tối mũi, chắc chẳng có thời gian đi họp lớp. Mọi người mỗi đứa một nơi, thậm chí có người ở nước ngoài, tụ họp lại thật sự quá tốn thời gian."
"Cậu yên tâm, mình sẽ tổ chức ở Bắc Kinh. Những người khác có đến hay không không quan trọng, miễn là Trần Tri Nguyên tới."
"Vãn Hinh, mình thích cậu ta là chuyện hồi cấp ba rồi, mà thật ra cũng chẳng gọi là thích, cùng lắm chỉ là có thiện cảm thôi. Giờ mình còn chẳng nhớ nổi mặt mũi cậu ta ra sao."
"Vậy thì cậu cứ xem như đến gặp mình đi, cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau mà."
Lương Uyển quỳ rạp xuống giường rê.n rỉ một tiếng. Bạn cô làm gì cũng cố chấp, không chịu nghe khuyên bảo, mà chính cô cũng chẳng khác gì.
"Chuyện gì thế?" Chu Lịch ngẩng đầu lên.
Tai anh rất thính, luôn bắt được những âm thanh nhỏ nhất của cô.
Lương Uyển ngồi thẳng dậy, nghiêm túc lại. "Không có gì, anh tiếp tục làm việc đi."
Ánh mắt cô vô tình lướt qua màn hình laptop của anh, dường như anh vừa bắt đầu một cuộc họp. Trên màn hình có hai, ba người. Cô lập tức im bặt, nghĩ rằng câu hỏi ban nãy của anh có lẽ chỉ là một lời nhắc nhở khéo léo, bảo cô đừng làm phiền.
Lương Uyển nghĩ, Lee quả nhiên không phải người thích hợp làm bạn trai. Anh quá bận rộn, cô mà về Bắc Kinh thì cũng sẽ bận đến mức không có thời gian để yêu đương. Cặp đôi nào có thể bền lâu khi cả hai đều bận rộn như thế?
Nhưng thực tế, từ đầu Lương Uyển đã không hề xem Lee là đối tượng tiềm năng.
Chu Lịch lúc này đã kết thúc công việc. Cuộc gọi video thực ra là do Hách Dịch Phi cùng vài người bạn gọi đến. Cuối tuần, họ cùng nhau đi suối nước nóng, rảnh rỗi nên nhớ đến Chu Lịch đang ở Oslo.
Hách Dịch Phi tai rất thính, vừa ăn hoa quả vừa trợn tròn mắt. "Tiếng phụ nữ?"
Chu Lịch cau mày. "Cậu nghe nhầm rồi."
"Bọn họ cũng nghe thấy! Có tiếng phụ nữ thì chẳng có gì lạ, có thể là giúp việc, nhưng phản ứng chối đây đẩy của cậu lại trông rất đáng nghi."
Chu Lịch luôn lười đối phó với sự tò mò của anh ta. Hách Dịch Phi cứ như con chim ưng săn mồi, bám riết không tha. Anh vốn không thích bị người khác xâm phạm đời tư, điểm này hoàn toàn trái ngược với Hách Dịch Phi.
Nếu ví lòng người như một căn nhà, thì cánh cửa của Chu Lịch lúc nào cũng đóng kín, khó mà tiếp cận. Nhưng nếu ai đó đủ kiên nhẫn mở được cánh cửa đầu tiên, sẽ phát hiện bên trong là mùa xuân ấm áp. Tuy nhiên, đừng dại mà đắm chìm, vì phòng ngủ của anh còn nằm sau mười cánh cửa khác, mỗi cửa đều khóa chặt.
"Tìm tôi có chuyện gì? Không rảnh nghe cậu nói nhảm."
"Tiểu Hiểu nói hai tháng nữa cô ấy sẽ về nước." Hách Dịch Phi mặt đầy chán nản. "Không phải bàn bạc với tôi, mà là thông báo. Cô ấy chẳng quan tâm tôi có đi theo không."
Lâm Hiểu Yên, bạn gái của Hách Dịch Phi từ thời học cao học, tình cảm rất ổn định.
Hách Dịch Phi uống một ngụm rượu vang, bắt đầu than khóc. Anh không muốn yêu xa, cũng không muốn chia tay, nhưng lại chẳng thể từ bỏ sự nghiệp ở Đức. Mấy người bạn cười nhạo đôi mắt đỏ hoe của anh, còn Chu Lịch vẫn mặt không cảm xúc.
Sự bình thản của anh cũng chẳng trách được nếu Lương Uyển tưởng rằng anh đang bàn công việc.
"Cô ấy có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, không giống cậu." Chu Lịch hờ hững nói. "Cái nào quan trọng với cậu hơn, tự mà quyết định."
"Nói thì dễ, từ bỏ cái nào cũng khó cả!" Hách Dịch Phi tức giận nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh. "Nếu là cậu thì sao? Sự nghiệp của cậu ở đây, nếu bạn gái cậu muốn sang nước khác, cậu chọn sự nghiệp hay cô ấy?"
Chu Lịch không chút do dự. "Sự nghiệp."
"Vì cậu chưa có bạn gái! Toàn nói những lời vô tâm, chẳng có tí gợi ý nào hữu ích."
Chu Lịch khựng lại một chút, ánh mắt hơi nâng lên.
Trong căn phòng chỉ còn hai ngọn đèn sáng mờ. Lương Uyển đã nằm xuống từ sớm, nhưng trông vẫn còn rất tỉnh. Ánh sáng từ điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật nụ cười ngây ngô.
Không biết đang xem cái gì.
Chu Lịch nhớ đến tin nhắn từ cô bạn tên Tạ Vãn Hinh. Trần Tri Nguyên là quá khứ của cô sao? Họ chia tay vì yêu xa? Khi nghe cuộc trò chuyện trước đó, cô có vẻ khá phản cảm với chuyện yêu xa.
Anh bất giác cảm thấy tò mò. Nếu đặt câu hỏi của Hách Dịch Phi cho cô, cô sẽ trả lời thế nào?
"Tình yêu không phải nhu yếu phẩm." Chu Lịch cúi đầu, vẫn giữ nguyên quan điểm. "Nếu với cậu, nó quan trọng đến thế, thì cứ từ bỏ sự nghiệp để theo cô ấy. Nhưng rất rõ ràng, với Lâm Hiểu Yên, cậu cũng chẳng phải nhu yếu phẩm."
"..."
Hách Dịch Phi im lặng hai giây, sau đó tức tối tắt luôn cuộc gọi.
Ba giây sau, Chu Lịch nhận được tin nhắn từ anh ta: "Đồ quái vật lạnh lùng vô tình! Sớm muộn gì cũng có người thay trời hành đạo xử lý cậu!"
Nhu yếu phẩm.
Có vẻ như những người yêu nhau luôn khao khát trở thành nhu yếu phẩm của đối phương để chứng minh mình là duy nhất.
Chu Lịch bật cười, tháo kính xuống, xoa nhẹ khóe mắt.
Lương Uyển để ý thấy anh gập laptop lại liền quay sang nhìn, như một đóa hướng dương vươn về phía ánh sáng.
Anh cũng đang nhìn cô. Bộ đồ ngủ lông xù khiến cô trông vô cùng vô hại.
Nhưng anh không nghĩ cô thực sự ngây thơ như vẻ bề ngoài.
"Bắt đầu thôi?"
Lương Uyển đặt chiếc điện thoại nóng rực xuống, khẽ gật đầu. "Được."
Rất khó nói giữa họ là một nhiệm vụ hay một cuộc ganh đua. Ngày này qua ngày khác, cứ thế mà tiếp diễn một cách ăn ý.
Lương Uyển co chân, vòng tay quanh eo anh, ánh mắt vốn không dám lơ đãng dễ dàng bị Chu Lịch bắt được. Ban ngày luôn trốn tránh anh, nhưng lúc này, dưới ánh đèn đầu giường, đôi mắt ấy hiện lên rõ ràng, thậm chí từng đường nét đều sắc nét như cánh hoa hướng dương— trong veo và sáng rực.
"Sau khi chuyến đi kết thúc, em sẽ đi đâu?"
Vào thời điểm đối đầu căng thẳng, câu hỏi ấy khiến cả người Lương Uyển run rẩy, đầu ngón tay bấu chặt vào vai anh, để lại những vệt hằn.
Anh thật quá xảo quyệt.
Lương Uyển không biết bản thân run rẩy là vì kho.ái cảm hay vì chột dạ.
"Sao... lại hỏi vậy?"
Cô vòng tay ôm cổ anh, vùi mặt vào hõm vai, cuối cùng cũng tránh được ánh mắt ấy.
"Muốn biết điểm đến tiếp theo của em."
"Tất nhiên là về nước... về Thái Lan."
Chu Lịch khẽ cười, siết chặt vòng tay hơn.
"Ồ? Em sống ở thành phố nào?"
Cổ họng Lương Uyển khô khốc, cô cười gượng: "Sao vậy? Đột nhiên tra lý lịch của em à?"
"Chỉ là trao đổi thông tin một cách công bằng thôi."
Anh đang ám chỉ chuyện trước đó mình từng nói sống ở Munich.
"Chiang Mai."
Đó là cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cô.
Trước đây, có một người mà cô từng biết rất thích một ca sĩ sống ở đó một thời gian. Hồi nhỏ, cô ấy luôn nhắc đi nhắc lại rằng sau này sẽ đến đó dưỡng già. Vì vậy, trong lòng Lương Uyển, ấn tượng về Chiang Mai còn sâu sắc hơn cả Bangkok.
"Em biết nói tiếng Trung."
Lương Uyển giật mình: "Anh hiểu sao?"
"Nghe ra giọng điệu, trong phim thường có, rất rõ ràng đó không phải tiếng Thái."
Chu Lịch không trả lời thẳng nhưng đủ để trấn an cô.
"Ừm, em nói rồi mà, em là người Hoa gốc Thái. Ông bà em từ Trung Quốc sang đó, gia đình em mở tiệm thuốc Đông y ở Thái Lan."
Lời nói dối vốn là như vậy, cứ phải tiếp nối nhau, cho đến khi quả bóng bị thổi căng đến mức nổ tung.
Nhưng Lương Uyển nghĩ, chỉ mười ngày thôi, chắc cô có thể che giấu được.
Chu Lịch không tiếp tục truy hỏi, vì không cần thiết.
Anh cúi xuống, lướt tay qua mái tóc cô, hôn lên cổ, rồi dần dần lan xuống.
"Rời Na Uy xong em sẽ về quê hương? Rồi sao nữa?"
"Rồi?" Lương Uyển ngây ngẩn, bị anh làm cho đầu óc mơ hồ. "Rồi làm việc, em có rất nhiều công việc."
Rõ ràng cô biết anh không hỏi chuyện này.
Chu Lịch trừng phạt bằng cách dừng lại, dùng ngón tay vu.ốt ve viên trân châu nhỏ.
"Sẽ không quay lại Na Uy?"
"Không... không quay lại... A— đừng mà..."
"Anh đã nói rồi, một khi đã bắt đầu, sẽ không dễ dàng dừng lại."
Chuyện này là vậy, mối quan hệ của họ cũng nên như thế.
"Chúng ta có thể làm bạn qua mạng..."
Tất nhiên đó chỉ là lời nói dối. Cô nhất định sẽ cắt đứt toàn bộ liên lạc với anh.
"Bạn qua mạng?"
Lương Uyển hít mạnh một hơi, rõ ràng anh không hài lòng với câu trả lời này.
Lúc này mà cứ truy hỏi từng chút một thì thật không công bằng!
"Anh có thể đến Thái Lan tìm em, em cũng có thể đến Munich tìm anh."
Tất nhiên, cô sẽ không bao giờ để anh tìm ra, càng không thể tự đưa mình đến cửa.
"Bao giờ thì em đến?"
Anh cúi đầu, dùng môi bao trọn viên trân châu còn lại.
"Bất cứ... bất cứ lúc nào..."
Lương Uyển gần như bật khóc. "Lee, em xin anh... đừng như vậy... em không muốn mất kiểm soát trước mặt anh."
Chu Lịch vén những lọn tóc lòa xòa dính mồ hôi trên trán cô, đầu ngón tay lướt qua mí mắt đang run rẩy, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
"Không sao đâu."
Anh thì thầm, như một pháp sư đang niệm chú bên tai cô.
Chỉ một cử động nhẹ, móng tay cô đã cắm sâu vào lưng anh, cơ thể cô như một quả bóng nước bị đâm thủng mà vỡ tan, chỉ còn lại một vũng nước trên giường.
Cô khe khẽ r.ên rỉ, cảm thấy xấu hổ, liền kéo cánh tay Lee che đi đôi mắt mình.
Anh định gỡ ra, cô lại giữ chặt, không cho anh động.
Chu Lịch bật cười trầm thấp, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Lương Uyển bĩu môi.
Anh còn dám hỏi?
Cô quay đầu đi, chỉ hận không thể dùng cánh tay anh che hết cả khuôn mặt mình.
"Xấu hổ à?"
"...Anh im đi."
Lương Uyển đỏ bừng mặt.
Chu Lịch không trêu cô nữa, hơi dùng sức đã dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của cô.
Anh nâng mặt cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mình.
Lương Uyển nhắm chặt mắt, nhất quyết không nhìn.
"Mia, anh không đùa đâu. Ngay từ đầu anh đã nói rồi, mười ngày là không đủ."
Lương Uyển vẫn không nhìn anh. Một phần vì hờn dỗi, nhưng nhiều hơn là vì cô không dám đối diện với sự chân thành trong mắt anh lúc này.
Cô biết rất rõ, mỗi lời cô nói ra đều là dối trá.
Cô thở dài, mở mắt, nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
"Em đã nói rồi, em có thể đến Munich tìm anh, anh cũng có thể đến Thái Lan tìm em. Sao anh lại không tin em?"
Lạy trời, chỉ lần này thôi, xin hãy tha thứ cho cô.
Cô giống như một kẻ thiếu kiên nhẫn, bịa ra một lời nói dối để tạm thời dỗ dành anh.
Chỉ cần qua thêm vài ngày nữa, cô có thể rời xa mãi mãi.
"Anh có thể tin em không?"
"Tất nhiên."
Có vẻ như một nụ hôn thoáng qua chưa đủ để đánh lạc hướng anh, Lương Uyển liền ngửa đầu, chủ động hôn sâu hơn nữa.
Chu Lịch vẫn không chút biểu cảm.
Nhưng nhịp tim cô thì không thể che giấu được.
Anh... không tin cô.
Nhưng cũng chẳng cần hỏi nữa.
Người phụ nữ giỏi quyến rũ này, từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời thật lòng.