Hương vị của Margarita tràn qua môi lưỡi, tựa như một cuộc nâng ly giao chén.
Chu Lịch vòng qua quầy bar, đi đến bên cạnh Lương Uyển, một tay áp lên lưng cô, tay còn lại luồn xuống dưới, nhẹ nhàng bế bổng cô lên.
Cảm giác bỗng chốc rời khỏi mặt đất khiến Lương Uyển giật mình, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, mềm mại tựa vào anh. Chiếc áo khoác đã bị cởi bỏ, trên người cô chỉ còn một chiếc áo thun trắng đơn giản, từ lúc nào đã bị kéo lên một đoạn.
"Chu Lịch, em còn chưa đồng ý..."
"Ừm, anh đang đợi câu trả lời của em."
Giọng anh trầm thấp, nhưng đầu ngón tay lại đang lướt vòng trên cái móc phía sau lưng cô, khiến Lương Uyển không khỏi bối rối, vô thức dâng bờ môi mềm mại lên cho anh.
Cảm giác ấm áp len lỏi qua lớp vải, truyền đến làn da.
Mặt cô ửng đỏ, bực bội nói: "Anh không ngoan chút nào—"
Lương Uyển cảm thấy có gì đó khác biệt so với trước đây.
Dù là lần ở Na Uy hay lần sau khi trở về Bắc Kinh, tất cả đều giống như anh đang đáp ứng khao khát của cô. Ngoài những lời thoái thác ngoài miệng, anh chưa từng từ chối bất cứ điều gì cô muốn, nhưng cũng chưa bao giờ phá vỡ giới hạn.
Cơn mưa này đã làm đảo lộn cả thành phố, cũng làm rối loạn điều gì đó giữa họ.
Chu Lịch chủ động trêu chọc cô, nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ từ cô. Cô vừa đẩy vừa né, lại cảm nhận được khao khát đang lớn dần của anh.
"Câu trả lời là?" Anh hỏi.
Chu Lịch ôm lấy eo cô, vùi mặt vào mái tóc mềm mại sau gáy cô, hơi thở ấm nóng quấn lấy vành tai cùng làn da ửng đỏ của cô.
Lương Uyển bấu chặt vai anh, dù có chút mất sức nhưng vẫn cố gắng nói: "Vậy nếu em không đồng ý thì sao?"
Chu Lịch bật cười trầm thấp.
"Vậy thì đợi đến khi em đồng ý."
Lời vừa dứt, móc cài sau lưng cô cũng bị mở ra.
Dấu hằn nhạt màu từ sự siết chặt kéo dài để lại trên làn da, Chu Lịch nhẹ nhàng vu.ốt ve, cảm nhận được cô đang ôm mình chặt hơn.
Tấm áo thun trắng theo động tác của anh dần bị kéo lên cao.
Anh vừa mới hôn lên đôi môi vương mùi rượu của cô, lúc này lại chậm rãi lướt xuống nơi khác, nhẹ nhàng và ấm áp.
Lương Uyển cắn môi dưới, cố nhịn không phản ứng.
Bỗng dưng, nụ hôn biến thành một đợt mút nhẹ nhàng, khiến cô hít sâu một hơi. Chưa kịp bình ổn lại cơn sóng đang trào dâng trong lòng, cảm giác ngậm vào bỗng biến thành một cú cắn.
Lương Uyển không nhịn được khe khẽ rên lên một tiếng, muốn co người lại, nhưng lại bị anh chế trụ.
Lớp vải không còn được giữ chặt mà từ từ rơi xuống, nửa kín nửa hở. Những cú cắn của anh có chừng mực, không mạnh nhưng cũng không nhẹ.
Lương Uyển cúi đầu, để mái tóc dài che đi gương mặt đang đỏ bừng, bướng bỉnh không chịu trả lời, lại giống như đang nửa đẩy nửa đón nhận.
"Vẫn chưa hài lòng sao?"
Giọng Chu Lịch ngày càng trầm thấp.
Lương Uyển không lên tiếng.
Bất chợt, anh bế cô lên, đi vài bước, không quá dịu dàng mà đặt cô dựa vào bức tường cạnh quầy bar.
Chiếc đồng hồ đen trong tầm mắt đung đưa, kim giây chậm rãi nhích từng chút một, hòa vào tiếng mưa rơi tí tách, nhịp nhàng trùng khớp với từng nhịp tim của cô.
Lương Uyển nhắm mắt, nắm chặt lấy anh, không dám buông tay.
Một lúc lâu sau, cô bỗng cảm nhận được sống mũi anh đang lướt qua vòng thép, rồi sau đó là một cú cắn nhẹ hơn. Cô ngửa cổ, chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở ra.
Ánh đèn trong phòng cũng như phủ một tầng sương mờ, tỏa ra vầng sáng mơ hồ. Tửu lượng của cô không tệ, nhưng dường như chỉ vì ly Margarita kia mà đã say mất rồi.
Mưa bên ngoài vẫn ướt át, thấm vào từng tấc không khí.
Cô không còn nơi nào để trốn.
"Lương Uyển, chúng ta cứ tiếp tục như thế này mãi sao?" Chu Lịch ngẩng đầu nhìn cô, khẽ hỏi.
Lương Uyển không thể suy nghĩ rõ ràng, khuôn mặt cô đã đỏ bừng. Cô vừa cúi xuống liền chạm phải ánh mắt anh.
Cảnh tượng trong tầm nhìn làm lung lay ý chí của cô.
Từ khóe mắt, cô có thể thấy làn da mình đã bị cắn đến ửng đỏ.
Ánh mắt của cô rơi xuống đáy mắt Chu Lịch như một cái bẫy, cô như thể rơi vào trong hồ nước trong vắt, nhưng lại bị nhuốm đầy khao khát.
Giọng cô hơi khàn đi.
"Ngày mai là ngày làm việc..."
Cô còn chưa kịp nói hết nỗi lo của mình, Chu Lịch đã cong môi, bế cô lên, vừa hôn vừa bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.
"Cô Lương thật yêu công việc, đến lúc này vẫn còn nhớ đến nó."
Lương Uyển nhẹ nhàng ho một tiếng, quay đầu đi để che giấu sự bối rối của mình.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm át đi tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Dọc đường có thứ gì đó rơi xuống.
Lương Uyển cố hết sức nói: "Em không muốn trễ làm..."
Như để phản bác lời trêu chọc của anh ban nãy.
Nhưng chẳng bao lâu sau, lý trí đó đã bị bản năng cắt đứt.
Ánh đèn trong phòng tắm quá sáng, thỉnh thoảng khiến cô chỉ còn thấy một mảng trắng xóa.
Anh vẫn như vậy, kiên nhẫn dẫn dắt cô. Không gian trong phòng tắm còn ẩm ướt hơn ngoài kia, trong giọng nói của cô xen lẫn sự khao khát dành cho anh.
Nhưng Lương Uyển không cam tâm yếu thế, bấu chặt vai anh, nói: "Sếp Chu, anh không thể ỷ vào việc trễ làm không ai mắng, rồi tự nhiên cho rằng—ưm..."
Cô bị cắt ngang.
Anh bật cười khẽ.
"Em gọi anh là gì?"
Lương Uyển mặt lạnh.
"Sếp—Chu."
Cô tưởng rằng giọng mình sẽ rất kiên quyết, nhưng khi thốt ra lại như đang trêu chọc, khiến chính cô càng đỏ mặt hơn.
"Đây là sở thích của em à?" Anh cúi đầu, từ tốn hỏi lại: "Cô Lương?"
"...Trước đây... sao em không phát hiện ra... anh có chút sở thích kỳ quái như vậy?"
"Ừm?" Chu Lịch bật cười, "Thật sao?"
"Đúng! Chu—"
Lời bị cắt ngang.
"Chu Lịch!"
Cô vừa mới cao giọng gọi tên anh đã nhanh chóng mềm nhũn.
"Chu Lịch, em không nhịn được mất."
"Không nhịn được gì?"
Lương Uyển cắn chặt môi đến mức trắng bệch mà vẫn không chịu lên tiếng.
Chu Lịch khẽ thở dài, nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi cô. Những sợi tóc ướt mềm dính vào hai bên thái dương của cô, kéo dài xuống dưới.
"Đừng kìm nén."
Tiếng thì thầm đầy lưu luyến.
Tựa như bị trúng một lời nguyền, Lương Uyển cảm nhận được hơi ẩm của mùa mưa thấm sâu vào giữa hai người.
Cô lại nghĩ, ánh đèn trong phòng tắm quá sáng.
Cô vừa xấu hổ, vừa giận dỗi, lại vừa chìm vào hỗn loạn, tất cả những biểu cảm ấy đều bị Chu Lịch thu hết vào mắt.
Thôi kệ vậy.
Cô vòng tay ôm lấy cơ thể ấm áp của anh.
Đúng vậy, anh rất ấm áp, điều này cô không thể phủ nhận.
Điều cô thích nhất chính là những cái ôm.
Thỉnh thoảng, cô cũng tự hỏi, liệu cô và Chu Lịch có phải cũng là một loại quan hệ thân mật không?
Dù rằng trong mắt anh, có lẽ đây chẳng qua chỉ là hai người trưởng thành bận rộn tìm kiếm kho.ái cảm thể xác mà thôi.
Nhưng cũng không sao cả.
Vì cô đã được thỏa mãn.
Điều đáng tiếc duy nhất là mối quan hệ này không thể kéo dài mãi mãi, sẽ có một ngày cả hai chán nhau.
Rồi một ngày nào đó, khi họ già đi, d.ục v.ọng phai nhạt, họ sẽ không còn bị cơ thể của đối phương hấp dẫn nữa, cũng chẳng còn cần đến nhau.
Anh sẽ không ở bên cô đến khi mái đầu bạc trắng, cũng không thể lấp đầy sự cô đơn của cô khi về già.
Nhưng cũng không sao cả.
Bởi ngoài anh ra, có lẽ cô cũng không thể có một mối quan hệ lâu dài với bất kỳ ai khác.
Cứ thế này đi, từng giai đoạn một, miễn là họ vẫn còn có thể khiến nhau vui vẻ, miễn là họ vẫn chưa cảm thấy chán.
Một lúc lâu sau.
"Chu Lịch."
"Ừ, anh đây."
"Chúng ta cứ giữ mối quan hệ như thế này, có được không?"
Chu Lịch chống tay lên, yên lặng nhìn cô.
"Quan hệ gì?"
Lương Uyển nhún vai, cúi mắt không nhìn anh.
"Quan hệ bạn giường."
Chu Lịch không lên tiếng.
Lương Uyển càng xác định rõ hơn mối quan hệ này.
"Bất cứ ai có nhu cầu đều có thể gọi đối phương đến. Tất nhiên, nếu lúc đó anh hoặc em không muốn, cũng có thể từ chối."
Cô chạm nhẹ vào khóe môi anh, ánh mắt cũng dừng lại ở đó.
"Vì sức khỏe của cả hai, trong thời gian duy trì mối quan hệ này, chúng ta chỉ có nhau, một với một."
Anh vẫn không nói gì.
Lương Uyển không khỏi nghĩ, có phải điều kiện này quá khắt khe không?
Cô mím môi, cân nhắc thêm rồi nói tiếp:
"Về mặt tình cảm thì không cần. Nếu anh cảm thấy chán, có thể đề nghị chấm dứt bất cứ lúc nào, em cũng vậy. Nhưng xét về mặt đạo đức, tốt nhất là nên kết thúc mối quan hệ này trước rồi mới yêu người khác, nếu không sẽ không công bằng với họ. Anh thấy có đúng không?"
Thật ra khi nói những lời này, ngay cả cô cũng không chắc mình làm vậy vì trách nhiệm đạo đức hay vì ích kỷ.
Là không muốn có lỗi với người thứ ba, hay không muốn phụ lòng chính bản thân mình đang ngấm ngầm chiếm hữu?
Đôi khi cô không phân biệt được, đó là sự phụ thuộc về thể xác, hay là không nỡ buông bỏ về mặt tình cảm.
"Chu Lịch?"
Anh vẫn im lặng, chỉ cúi đầu, giúp cô làm sạch cơ thể.
"Anh không nói gì, em sẽ coi như anh mặc định đồng ý rồi đấy."
Đúng lúc này, bụng Lương Uyển kêu lên một tiếng "ùng ục".
Cô nghe thấy Chu Lịch khẽ thở ra một hơi. Anh trầm giọng hỏi: "Đói à?"
Lương Uyển mặt đỏ lên, thừa nhận: "Có một chút."
"Anh sẽ làm bữa tối cho em."
Cô ngẩn ra, rồi khách sáo đáp lại: "Cảm ơn."
Khi rời khỏi bồn tắm, trời đã quá nửa đêm.
Cô ngồi trước gương, nhìn Chu Lịch cúi mắt, giúp cô sấy tóc.
Cảm xúc của anh dường như rút đi rất nhanh, khiến cô khó lòng liên tưởng vẻ mặt xa cách hiện tại với người vừa nãy vẫn còn trêu chọc mình.
Chu Lịch đúng là một người bạn giường rất tốt.
Dù d.ục v.ọng đã tan biến, anh vẫn giữ được phong độ của một quý ông. Điều này, cô đã nhận ra ngay từ lúc còn ở Na Uy. Cuối cùng Lương Uyển cũng chịu thừa nhận, với một người như thế, cô không muốn dễ dàng buông tay, dù cô biết mình chẳng thể trói buộc được anh.
Sau khi tóc đã khô, Chu Lịch bế cô đặt lên giường, động tác không hề có chút lưu luyến nào.
"Ngủ một lát đi, xong bữa tối anh sẽ gọi em dậy."
"Ừ."
Cánh cửa phòng ngủ khép lại, ánh sáng cũng biến mất, cả căn phòng chìm vào tĩnh mịch và bóng tối.
Tiếng mưa lại rả rích bên tai.
Chiếc giường của anh cực kỳ rộng, rộng đến mức ngủ một mình sẽ cảm thấy trống trải.
Lương Uyển xoay người, đưa tay sờ sang bên cạnh.
Chỉ có hương thơm thoang thoảng còn vương lại dấu vết của một người khác.
Phòng ngủ chính rất lớn, lớn đến mức cộng cả căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách trước đây cô thuê cũng không bằng.
Cô không nghèo, thậm chí còn có thể sống khá tốt bằng chính sự nỗ lực của mình, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn là một ranh giới rõ ràng.
Lương Uyển không có ý định bật đèn để khám phá những điều riêng tư của anh, nhưng đôi mắt dần thích nghi với bóng tối.
Đồ đạc trong phòng rất ít, có lẽ nội tâm của Chu Lịch rất phong phú, anh không cần những vật ngoại thân để lấp đầy khoảng trống.
Cô lại xoay người, đối diện với bức tường kính sát đất không bị chia cắt.
Có lẽ là do đến tuổi, đôi khi so với phong cảnh và sự lãng mạn, điều cô nghĩ đến đầu tiên lại là giá trị.
Dù chưa từng sở hữu một căn nhà cho riêng mình, cũng chưa từng tự tay trang hoàng lấy nó, nhưng cô biết, kính càng lớn thì càng đắt, huống chi là một bức tường hoàn toàn liền mạch không vết cắt.
Cuộc sống vốn dĩ có những thứ trông bình thường, nhưng giá trị thực tế lại vượt xa sức tưởng tượng.
Ngoài cửa sổ, những hạt mưa lấp lánh ánh đèn.
Lương Uyển nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa.
Một lúc lâu sau, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy giọng của Chu Lịch.
Anh nhẹ nhàng luồn cánh tay xuống làm gối cho cô, nằm xuống bên cạnh, dịu dàng như đang gọi một đứa trẻ thức dậy.
"Cơm chín rồi, em muốn ngủ tiếp, hay ăn một chút lót dạ trước?"
Lương Uyển lúc ngủ luôn co tay lại trước ngực.
Cô không trả lời, chỉ trở mình rúc vào lòng anh.
Trên người anh còn thoang thoảng hương thơm mát hòa quyện với chút mùi thức ăn, rất nhạt, nhưng lại đầy ắp hương vị của cuộc sống.