Hồi nhỏ, có lần học bơi, vì ham chơi mà Lương Uyển lộn một vòng trong nước, nước có mùi thuốc tẩy tràn vào khoang mũi khiến cô hoảng loạn tưởng mình sắp chết. Cảm giác cay xè và nghẹt thở đã làm cô sợ đến mức rất lâu sau không dám xuống nước nữa. Đó là một trong số ít những ký ức khắc sâu trong tâm trí cô.
Hiện tại, đối mặt với sự im lặng, cảm giác của Lương Uyển chẳng khác nào lúc ấy.
Không biết đã qua bao lâu, cô thấy Chu Lịch khẽ cười, nụ cười thoáng qua trong chớp mắt, chỉ để lại sự lạnh lùng trong đáy mắt.
Nếu việc để lại 1000 Krone khi ấy là vì áy náy, thì câu nói vừa rồi của cô chẳng khác nào một sự sỉ nhục. Như thể cô xem anh là kẻ bán rẻ bản thân để đổi lấy tiền bạc, mà rõ ràng anh không phải, cũng không thể nào là như thế.
Lương Uyển mím chặt môi, hối hận không thôi.
"Em không có ý đó."
Cố gắng cứu vãn trong tuyệt vọng.
Chu Lịch thu lại ánh nhìn, xoay người về phía bàn làm việc. Đầu ngón tay nhẹ đặt trên mép bàn, ánh mắt hướng thẳng ra ánh nắng phản chiếu trên tòa cao ốc đối diện. Một lúc lâu sau, anh khẽ cong ngón tay, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Em định bù vào khoản ngân sách thiếu hụt cho Voss sao?"
"......"
"Không nói tức là ngầm thừa nhận?"
Lương Uyển đan chặt hai tay, đáp: "Em không có nhiều tiền như vậy."
"Những chuyện không làm được, đừng dễ dàng hứa hẹn." Chu Lịch không nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Nếu không còn chuyện gì khác, em có thể đi được rồi."
Dĩ nhiên Lương Uyển muốn xin lỗi, nhưng ngoài câu 'em xin lỗi' hay 'thật có lỗi', cô chẳng biết phải nói gì. Những lời xin lỗi đó, theo cô, chỉ làm t.ình hình thêm tệ hại.
"Được." Cô cúi mắt, dứt khoát xoay người. Khi chân vừa bước ra một tấc, lại bất giác khựng lại.
"Lee, việc em có lỗi với anh là chuyện cá nhân của em. Nếu anh cần bất cứ hình thức xin lỗi nào, em đều sẵn sàng làm, nhưng chuyện này không liên quan đến công ty của em. Mong anh..."
Lại là tiếng bút rơi trên mặt bàn, vang lên rõ ràng đến mức không tưởng.
Chu Lịch nhìn về phía cô, giọng điệu dần lạnh lẽo.
"Lương Uyển, anh không phải loại người lẫn lộn công tư."
Lông mi cô khẽ rung, ánh mắt tránh đi một cách tinh tế.
"Cảm ơn anh." Trước khi đóng cửa, cô nhấn mạnh một lần nữa:
"Về những chuyện xảy ra ở Na Uy, em thật sự xin lỗi. Nếu có cơ hội, em sẽ cố gắng bù đắp cho anh. Dù anh có tin hay không, tổn thương anh chưa bao giờ là ý định ban đầu của em..."
Dù cho đó chính là kết quả tất yếu.
Giọng nói của cô ngày càng nhỏ, cho đến khi bị tiếng cửa đóng lại hoàn toàn nuốt trọn.
*
"Chị Uyển, này! Bánh kem vị xoài mà chị thích nhất đây, em còn cố tình xúc thêm xoài cho chị nữa đó!"
Trần Nghiễn đội chiếc vương miện sinh nhật tặng kèm khi mua bánh, mặt mày rạng rỡ ghé sát vào cô.
"Cảm ơn em." Nhận lấy hộp bánh, Lương Uyển cúi người lấy món quà từ túi vải dưới bàn làm việc đưa cho cậu, "Chúc mừng sinh nhật."
Phần xoài chín vàng mọng nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nhưng cô chẳng động đến dù chỉ một miếng. Kể từ khi ngồi xuống, cô chỉ đăm chiêu nhìn màn hình máy tính, hoàn toàn mất tập trung.
Trần Nghiễn nhận ra điều khác thường, liền quay sang hỏi Giang Chi Kỳ: "Chị ấy sao vậy? Sao trông như mất hồn thế?"
Giang Chi Kỳ nhún vai lắc đầu: "Từ sau khi gặp ông chủ lớn của Voss chiều nay là như thế rồi. Vừa nãy ở dưới lầu còn suýt bị xe tông nữa cơ."
"Không lẽ bị làm khó?" Trần Nghiễn nhíu mày, "Nhưng trước giờ gặp khó khăn cũng đâu thấy chị Uyển như vậy."
"Không biết nữa." Giang Chi Kỳ bốc một miếng bánh, thản nhiên trở về bàn làm việc, chẳng mấy quan tâm.
*
Chín giờ tối, một nửa số người trong văn phòng đã tan ca, đèn ở góc phòng cũng tắt hết. Lương Uyển gục xuống bàn chợp mắt.
Từ Phi Lâm đung đưa chìa khóa xe trên ngón trỏ, hớn hở xách túi bước đến tìm cô.
"Denise, thứ Bảy này rảnh không? Qua nhà chị ăn tối nhé? Có người tặng chị một con cua hoàng đế, Tần Tần bảo muốn mời em ăn."
Lương Uyển từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê tỉnh táo lại, khẽ lắc đầu, cảm ơn cô vì lời mời.
"Cuối tuần em có hẹn rồi."
"Vậy thì tiếc thật."
Nhìn theo bóng lưng Từ Phi Lâm rời đi, lúc này Lương Uyển mới nhớ ra chuyện mà Trần Tri Nguyên nói lúc trưa, liền đi hỏi Tạ Vãn Hinh và nhận được xác nhận.
*
Đến cuối tuần, chuỗi ngày nắng rực rỡ kéo dài suốt một tuần cuối cùng cũng kết thúc. Mây đen như một con rồng khổng lồ lơ lửng trên bầu trời thành phố, bao phủ cả thành phố trong bóng tối. Tiếng sấm trầm vang vọng từ xa, nhưng mưa vẫn chưa đổ xuống.
Dù đã hẹn gặp Trần Tri Nguyên và Tạ Vãn Hinh vào bốn giờ chiều, Lương Uyển vẫn ra ngoài sớm để lang thang trên phố.
Cô không hề mong đợi cuộc gặp này. Chỉ là ở nhà quá yên tĩnh, một mình ở đó, suy nghĩ của cô như con côn trùng mất phương hướng, đập loạn khắp nơi. Tiếng ồn ào không ngừng trên đường phố giúp lấp đầy khoảng trống trong đầu, ngăn chặn những suy nghĩ vẩn vơ.
Giữa tiết trời oi bức, Lương Uyển đi vòng quanh công viên không biết bao nhiêu lần. Đến khi lồng ng.ực tức nặng, cô mới nhận ra mình đã đi đến tám cây số.
Lúc gặp Trần Tri Nguyên và Tạ Vãn Hinh, hai gò má cô đã ửng đỏ vì vận động. Dù cô thuộc tạng người ít đổ mồ hôi, lúc này cũng mướt mồ hôi, hơi thở dồn dập.
Vừa gặp mặt, Trần Tri Nguyên liền cười, chỉ vào đuôi mắt và sống mũi mình như muốn nhắc nhở điều gì đó.
Lương Uyển không hiểu, cho đến khi được Tạ Vãn Hinh khẽ nhắc nhở.
"Em yêu, cậu bị trôi lớp trang điểm rồi."
Cô điều chỉnh hơi thở d.ốc, không phản ứng gì nhiều, chỉ gật đầu: "Vào nhà hàng rồi dặm lại cũng được."
Ánh mắt Trần Tri Nguyên dừng trên gương mặt cô khá lâu rồi mới dời đi.
Nhà hàng là do Tạ Vãn Hinh chọn, một nhà hàng nổi tiếng trên mạng với đánh giá khá tốt, giá cả không hề rẻ, và trùng hợp là nằm ngay gần công ty của Lương Uyển.
Tạ Vãn Hinh hỏi: "Em yêu, cậu từng ăn ở đây chưa?"
"Lần đầu tiên đến."
Trần Tri Nguyên chống cằm tò mò hỏi: "Vậy bình thường cậu ăn trưa thế nào?"
"Gọi đồ ăn ngoài." Lương Uyển cười nói, "Mình lười xuống lầu, mà quanh đây cũng có nhiều quán ăn ngon để đặt."
Nhờ có Tạ Vãn Hinh mà bữa ăn này không hề tẻ nhạt, ngay cả một người ít nói như Lương Uyển cũng nói rất nhiều. Nhất là khi cả ba cùng nhau than vãn về công việc bận rộn và những bất mãn trong nghề, cảm giác như tìm được kẻ thù chung của giới trẻ, đồng lòng trên cùng một chiến tuyến.
"Vất vả thì thôi cũng được, chỉ cần lương cao thì vẫn chịu được, đằng này ông chủ của mình lại keo kiệt hết sức!" Tạ Vãn Hinh như người say nhưng thực tế chưa uống bao nhiêu, giọng nói khi to khi nhỏ, mỗi lần nhắc đến sếp là lại bùng lên một cơn giận dữ, hận không thể b.óp ch.ết đối phương.
Trần Tri Nguyên cười khổ lắc đầu: "Tiểu Lương Uyển, cậu biết không, hồi cấp ba mình đã rất khao khát được vào Nhà máy Z, nhưng sau khi vào làm mới phát hiện nó đang ngày càng xuống dốc. Dù sao lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, nên vẫn còn gắng gượng được."
"Mình chỉ có một câu thôi—" Lương Uyển giơ ngón trỏ lên, cười nói, "Đừng làm dân chạy quảng cáo."
Cơn gió đêm cũng không thể cuốn đi những lời oán than của họ, mây đen vẫn che phủ bầu trời đầy sao.
Nước mưa đọng lại trên mặt đường, những viên đá lát trở nên thẫm màu hơn sau khi thấm nước.
Trong lúc họ đang ăn, ngoài trời đã có một cơn mưa nhỏ, rơi rụng vài chiếc lá bên đường, cũng giúp xua bớt đi phần nào oi bức.
Ba người họ chậm rãi dạo bước trên phố, câu chuyện dường như chẳng bao giờ dứt.
"Nhìn kìa, những tòa văn phòng kia vẫn còn sáng đèn."
Lương Uyển ngẩng đầu nhìn theo hướng Trần Tri Nguyên chỉ, "Đó là một công ty game, nghe nói sắp phá sản rồi. Ngành nào cũng khó khăn cả. Mình thật sự mong một ngày nào đó ngủ dậy phát hiện bản thân trúng 50 triệu, mình sẽ lập tức nộp đơn xin nghỉ việc, rồi nằm im chờ chết."
Tạ Vãn Hinh phì cười, "Vậy cậu cũng phải đi mua vé số trước chứ. Trần Tri Nguyên, cậu cứ nghe con bé này nói linh tinh đi, nó mà có trúng 50 triệu thì cũng không dám nghỉ việc đâu. Nó toàn nói suông thôi!"
Lương Uyển đẩy nhẹ Tạ Vãn Hinh, giả vờ giận dỗi: "Cậu đừng có mà không tin mình."
"Mình cứ không tin!" Tạ Vãn Hinh nhất quyết muốn lật tẩy cô, "Năm kia, mình khuyên cậu tải mấy app hẹn hò để thử ghép đôi, dù không tìm được người yêu thì ít nhất cũng học cách giao tiếp với đàn ông. Cậu đồng ý ngon lành, kết quả hai năm trôi qua, một cái app cũng không thèm tải. Năm ngoái, cậu còn nói muốn thử yêu đương xem sao, mình có một đồng nghiệp cũng khá ổn, định giới thiệu cho cậu, thế mà cậu lại chùn bước."
"Mình không có thời gian yêu đương, không thể làm mất thời gian của người khác." Lương Uyển bị cô ấy nói đến mức đỏ mặt, nhất là khi còn có Trần Tri Nguyên ở đó.
Tạ Vãn Hinh thở dài một hơi, "Mình nhìn thấu cậu rồi. Cậu ấy hả, suy nghĩ thì nhiều nhưng đến khi hành động thì nhát gan lắm. Chắc phải có một người dũng cảm xông thẳng vào mới phá nổi lớp vỏ của cậu, nếu không thì cứ xác định làm công chúa ngủ trong lâu đài đi!"
"Tạ Vãn Hinh—" Lương Uyển kéo dài giọng, làm bộ giận dỗi đuổi theo cô.
Tạ Vãn Hinh cười né tránh, còn không quên trêu chọc, "Trần Tri Nguyên, cậu nhìn nó kìa! Đã xấu hổ quá hóa giận rồi—"
Gió mùa hè vấn vít, sợi tóc ướt mồ hôi phất qua gương mặt đã bị lem lớp trang điểm.
Trên con đường lát đá thấm đẫm nước mưa, Tạ Vãn Hinh chạy, Lương Uyển đuổi theo trong gió, cho đến khi trời lại bắt đầu lất phất những hạt mưa nhỏ. Một giọt, hai giọt rơi trên người, chỉ vài giây sau đã biến thành cơn mưa như trút.
Tạ Vãn Hinh dừng lại, hô lên: "Mau tìm chỗ trú mưa!"
Ngay góc phố có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7, bên cạnh cửa tự động đặt một giỏ dù trong suốt để bán.
Đinh đoong—
Ba người lần lượt bước vào, hơi thở gấp gáp, lồng ng.ực phập phồng, vẫn chưa kịp trấn tĩnh lại sau trận đuổi bắt vừa rồi.
Lương Uyển lấy ba cây dù, đang bước đến quầy thanh toán.
Từ góc quầy hàng, một người chậm rãi bước ra.
Cô còn chưa kịp thu lại nụ cười pha lẫn nước mưa trên mặt, đã bất ngờ chạm vào đôi mắt người đó.
Cửa tự động mở rồi đóng, đinh đoong vang lên không ngừng, không khí ẩm ướt và dính nhớp lan tràn.
Thời gian như dừng lại.
Lương Uyển sững sờ tại chỗ, vô thức mở miệng, nhưng không thốt nên lời.
"Cô Lương, thật trùng hợp."
Chu Lịch cầm một túi bánh mì, vẻ mặt bình thản nhìn cô.
Hơi thở của Lương Uyển khẽ run lên, ánh mắt lảng tránh, "À... ừm, chào sếp Chu."
"Bé cưng, là người quen của cậu à?" Tạ Vãn Hinh hỏi.
Lương Uyển bước nhanh đến quầy tính tiền, nhỏ giọng nói với cô, "Là đối tác của mình."
Trần Tri Nguyên từ khu đồ uống lạnh lấy một chai nước thể thao đi tới, tiện tay cầm lấy ba cây dù từ tay Lương Uyển đưa cho nhân viên thu ngân, "Thanh toán chung luôn. Vãn Hinh, Tiểu Lương Uyển, hai người có muốn mua gì nữa không?"
Tạ Vãn Hinh cầm một thanh sô cô la đưa qua, "Thêm cái này."
Lương Uyển lắc đầu, "Mình không mua gì cả."
Mất đi ba cây dù trong tay, cô như mất đi tấm khiên chắn, hai tay lơ lửng giữa không trung, nâng lên không được, thả xuống cũng không xong.
Lúc này cô mới nhận ra cửa hàng tiện lợi này nằm đối diện với công ty Voss, thì ra họ đã đi bộ đến đây. Cô không ngờ đêm khuya thứ bảy mà anh vẫn còn ở công ty.
Chu Lịch nhìn cô một cái thật khẽ, bước đến máy thanh toán tự động, trước khi thanh toán còn tiện tay lấy thêm một gói khăn giấy.
Trần Tri Nguyên trả tiền xong đưa dù cho hai người, "Đi thôi, buổi tối không an toàn, để mình đưa hai cậu về nhà rồi mới đi."
Lương Uyển vừa đưa tay định nhận dù, một lồng ng.ực vừa quen thuộc vừa xa lạ đã áp sát lại gần.
Chu Lịch cúi mắt nhìn cô, không thể thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt.
Anh đưa một tờ khăn giấy đến trước mặt cô, giọng nói lạnh nhạt mà xa cách.
"Lau đi, nước mưa vào mắt cô rồi."