Chương 122: Trước bão tố, bầu trời luôn trong xanh.
Hòn đảo Tiểu Doãn cũng đã từng được xây dựng một lần nhưng khi đó nơi này chưa đủ thu hút để trở thành điểm đến du lịch của mọi người, hiện nay đã bỏ hoang được một thời gian, cây xanh mọc rất tốt, bãi cát mịn có những hạt đá nhỏ màu vàng rất đẹp mắt.
Biển xanh trời trong, không khí thoáng đãng dễ chịu, Đan Tâm hít hà một hơi đầy bụng, cô vươn vai một cái, cho dù ký ức về biển không mấy tốt đẹp nhưng tình yêu của cô đối với biển vẫn không bao giờ thay đổi.
“Đan Tâm, đi thôi, chúng ta tham quan một vòng trước!”
Tử Lam sau khi bàn bạc với nhà thầu xong thì chạy qua chỗ Đan Tâm đang nghịch cát, nơi này vào mùa hè có thể sử dụng du thuyền đi tới đảo thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên tuyệt mỹ, nhất định là một dự án không tệ.
Đan Tâm nói: “Hè năm nay em nhất định sẽ tới nơi này!”
Còn Hàn Tử Lam lại hứa với cô: “Anh nhất định sẽ hoàn thành dự án này trước mùa hè!”
Vì để cô tới nơi này khi mọi thứ đã được tu sửa xong xuôi hắn sẽ ưu tiên cho dự án này phát triển, một mặt đó cũng là thời điểm vàng kinh doanh dịch vụ du lịch, khi đó đầu tư thêm vài chiếc du thuyên chắc chắn sẽ rất hút khách.
“Chúng ta lên ở chỗ cao bên kia đi!”
Tử Lam chỉ đến một cái gò phía xa, địa hình có bằng phẳng, có dốc núi, nếu cùng đi dạo sẽ rất tuyệt.
“Hàn tổng, bữa trưa hôm nay chúng ta sẽ dựng lều ăn có được không? Có thể tổ chức party ở bên ngoài này, cùng nhau nướng thịt uống rượu, sẽ rất vui đó!”
Bạch Thi Tịnh tiến lại bàn bạc hành trình chuyến đi với Hàn Tử Lam nhưng hắn đã nhanh chóng gạt phăng đi.
“Cứ làm theo ý cô đi.
Thi Tịnh, cô có thể tự quyết định không cần phải lấy ý kiến của tôi, tôi tin cô!”
Hàn Tử Lam mm cười nói.
Bạch Thi Tịnh thoáng nở một nụ cười, nhưng đáy mắt lại ẩn hiện nỗi buồn khó tả, Đan Tâm đứng bên cạnh Hàn Tử Lam đề nghị: “Thi Tịnh, chị đi cùng chúng tôi đi, chị cũng từng tới đây rôi mà, có chị dẫn đường tôi cũng an tâm hơn.
Hơn nữa mọi người đều đã chia nhau ra đi tham quan rồi, chị cũng đi cùng chúng tôi đi!”
“A không cân, tôi còn phải chuẩn bị bữa trưa cho mọi người, hai người cứ đi đi!’ Thi Tịnh áy náy nhìn cô.
“Bữa trưa phải cùng nhau giải quyết thì mới đúng tính chất của party ngoài trời chứ? Đi đi, lát nữa dọn ra cũng được, tôi sẽ giúp chị!”
Đan Tâm nắm lấy cánh tay Bạch Thi Tịnh quả quyết.
Thấy cô có vẻ kiên định, Tử Lam cũng giúp cô lên tiếng: “Thi Tịnh, đi cùng đi Ba người rảo bước men theo một con đường mòn, hai bên cây xanh mọc tươi tốt, càng đi càng lên cao, mực nước biển thấp xuống, tâm nhìn cũng xa hơn.
Đan Tâm thốt lên: “Nhìn kia! Đại dương mênh mông quá!”
Bạch Thi Tịnh mỉm cười: “Lên đỉnh cao nhất, biển còn đẹp nữa!”
“Thi Tịnh, quên mất không hỏi, cô vẫn chưa lập gia đình sao?”
Doãn Đan Tâm đột nhiên hỏi một câu hỏi chẳng liên quan.
Bạch Thi Tịnh chỉ mỉm cười trả lời cô: “Chưa có, sao cô lại hỏi vậy?”
“Đột nhiên lại cảm thấy cô rất hợp với Tử Lam nhà chúng tôi, nếu ngày nào đó cô thấy hợp mắt có thể mua chuộc tôi giúp cô tán đổ Tử Lam!”
Doãn Đan Tâm mặc sức gán ghép, còn Bạch Thi Tịnh thì sớm đã đỏ mặt như bị ai đó nói trúng tim gan.
Hàn Tử Lam đưa tay ôm lấy cổ cô xoa mũi: “Đan Tâm, em đang bán anh đấy à?”
“Đâu có, em cho không người ta mà!”
Đan Tâm lè lưỡi với hắn.
“Cắt lưỡi bây giờ!”
Tử Lam liếc yêu cô một cái, Đan Tâm liên thúc cùi chỏ vào bụng hẳn rồi bỏ chạy về phía trước.
Hàn Tử Lam mỉm cười đuổi theo cô.
“Cắt lưỡi của anh ý!”
“Hừ, anh cắt lưỡi em thì có!”
“Đây này, cắt đi!”
“Nào, đưa đây!”
Bạch Thi Tịnh hơi ngẩng đầu nhìn bọn họ trước mặt, khóe môi khẽ cong lên, chỉ khi ở cạnh Đan Tâm cô mới thấy Hàn Tử Lam mới thực sự là Tử Lam mà cô quen biết từ những ngày đầu.
Hoặc khi đó cô không biết trong lòng hắn lại có nhiều tâm sự như thế.
Chung quy hắn chỉ có thể hạnh phúc khi ở bên cạnh người phụ nữ này.
Bạch Thi Tịnh mải nghĩ, lại chăm chú nhìn bọn họ đến mức không để ý đường, giẫm lên một khúc gậy khô, chân cô trượt dài, gót giày bị gãy khiến chân cô lệch đi, đau đớn đến chảy cả nước mắt.
Hàn Tử Lam và Đan Tâm nghe thấy tiếng hét của cô vội quay người chạy tới đỡ, Đan Tâm có chút nhăn mặt: “Chân chị sưng đỏ lên rồi kìa, chắc đau lắm phải không?”
Bạch Thi Tịnh nhăn nhúm mặt mày, đau đến mức nói không nên lời.
“Để tôi cõng cô!”
Hàn Tử Lam ngồi xuống trước mặt, xoay lưng lại với cô.
Trong lúc cô còn đang phân vân Đan Tâm đã kéo tay cô đặt lên vai Tử Lam rồi giúp cô nâng cô dựa vào người Hàn Tử Lam: “Chị còn chần chừ cái gì nữa, mọi việc còn lại tôi sẽ làm giúp chị, chị phải cẩn thận, chân đau như thế không chủ quan được đâu!”
Nhìn bộ dạng nhiệt tình của Đan Tâm, Bạch Thi Tịnh có chút không hiểu, bộ dạng này không giống một người có tâm địa xấu xa, tính kế hại người khác như ngày đầu cô gặp Đan Tâm ở biệt thự Proud.
Cô không hiểu vì sao khi đó Đan Tâm lại lừa cô, thời gian dài tiếp xúc cô cũng không biết có nên ghét cô gái này hay không?
Thoáng nhìn thì thanh thuận, đáng yêu nhưng liệu có giống như Triệu Y Trân nói, đó chỉ là bộ mặt khác của cô không? Hàn Tử Lam giúp dựng một cái lều còn Đan Tâm và mọi người dọn đồ ra bắt đầu làm bữa trưa, Đan Tâm rất hòa đồng nên đã sớm quen mọi người trong công ty, quen biết thêm nhiều người nên Đan Tâm rất vui, cứ chạy hết chỗ này đến chỗ kia, mọi người cũng rất vui vẻ nói cười.
Đan Tâm đặc biệt chuẩn bị phần thịt nướng còn nóng hổi chạy tới ngồi xuống ăn cùng Thi Tịnh vì thấy cô ngôi một mình trong lêu, Đan Tâm đưa cho Bạch Thi Tịnh phần thịt nướng mà cô cảm thấy ngon nhất, vừa thổi vừa dặn dò: “Cẩn thận kẻo nóng nhé!”
“Đan Tâm…’ Bạch Thi Tịnh níu tay cô lại, đột nhiên lại hỏi: “Tại sao trước đây cô lại từng muốn lừa tôi? Lừa cô cái gì? Đan Tâm nheo mắt, chẳng lẽ lại nói với cô ta là cô nghe thấy cuộc trò chuyện của cô với bố cô ta tới đây với ý đồ xấu sao? Đan Tâm có chút cứng nhắc: “Là lần đó à? Tôi chỉ muốn trêu chị một chút, không ngờ chị lại vì Bạch thị mà bất chấp đến thế!”
Nghe Đan Tâm nói như vậy, Bạch Thi Tịnh có chút chột dạ.
Hôm đó cô nghĩ Đan Tâm là cháu hoặc cùng lắm là em của Hàn Lam Vũ nên hành động cũng có phân lỗ mãng, nóng lòng muốn tìm cách cứu Bạch Thị nên đã cư xử cùng với lời nói cũng không phải phép, còn muốn ai lên giường cùng cô chứ? Nghĩ lại chuyện cũ, cô cảm thấy xấu hổ nhiêu hơn là trách Đan Tâm.
“Chị mau ăn đi, nguội hết rồi!”
Đan Tâm giục cô.
Lúc Đan Tâm ăn xong bữa trưa, Bạch Thi Tịnh còn chu đáo lấy ra cho cô một túi díp đựng thuốc, Đan Tâm có hơi nheo mày lắc đầu: “Không cân đâu, tôi khỏi rồi!”
“Cô vẫn chưa khỏi hẳn, đừng chủ quan, bệnh này rất hay nhiễm lại!”
Thấy Thi Tịnh lo lắng cho cô, Đan Tâm cũng không cãi lại mà nhắm mắt uống số thuốc đó.
Buổi trưa mọi người nghỉ ngơi ở trong lều, bên nam ở một nơi, bên nữ ở một nơi, chỉ là nghỉ lại tạm thời sau đó sẽ tiến hành lên kế hoạch thảo luận cho dự án của hòn đảo Tiểu Doãn mà Hàn Tử Lam đã vạch ra kế hoạch trước đó.
Chiêu nay mọi người sẽ quay lại khách sạn.
Còn có một ngày để mọi người vui chơi ở đây cho nên ai cũng rất hưng phấn.
Đan Tâm không có thói quen ngủ đông người như vậy, cô xoay mãi cũng không ngủ được liên ngôi dậy đi dạo ở trên gò núi sáng nay đi dở.
Lúc lên đến nơi, Đan Tâm cảm thấy lời của Bạch Thi Tịnh chẳng đáng tin chút nào.
Sao bảo đỉnh cao nhất cảnh vật sẽ càng đẹp? Trước mắt cô chỉ thấy bầu trời tối đen xám xịt lại, đám mây đen nghịt kéo đến như sắp mưa, gió nổi lên càng lúc càng mạnh, biển bắt đầu nổi sóng lớn hơn, khung cảnh này khác hoàn toàn với lúc sáng nay, yên bình và dễ chịu.
Đúng thật, trước lúc bão tố kéo đến bầu trời luôn trong xanh Đan Tâm sợ hãi lùi lại, cô định chạy xuống thì đột nhiên một cơn đau đầu ập đến, chân tay cô bủn rủn.