Mục lục
Hôn Thê Là Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53 : Trúng tuyển vào câu lạc bộ Luật gia tương lai

Doãn Đan Tâm chăm chú nhìn về phía Trình Duật Hạo, có chút lo lắng cũng có chút hồi hộp, không biết hẳn sẽ ra câu hỏi như thế nào.

Mộng Phạn xem xét phần thể hiện nãy giờ của Đan Tâm cuối cùng chỉ hi vọng vào Trình Duật Hạo có thể làm khó được Đan Tâm, phần trả lời vừa rồi của Đan Tâm đã vô cùng thuyết phục.

Trình Duật Hạo nhìn Đan Tâm một lúc, rồi lên tiếng: “Tại sao em lại chọn ngành luật mà không phải là bất cứ ngành nghề khác? Nó có gì đặc biệt với em?”

Không chỉ có Đan Tâm mà tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Trình Duật Hạo, đó không phải là một câu hỏi thuộc chuyên môn, nhưng lại đặc biệt ý nghĩa với Đan Tâm.

Quả thực cô chưa từng có suy nghĩ sẽ học ngành luật, ước mơ của cô không phải là ngôi trường này.

“Vì em muốn một ngày nào đó có thể lật lại vụ án của người thân mình và giải oan cho họ ạI”

Trình Duật Hạo: “Giải oan? Em nghĩ người thân của mình bị oan? Tại sao em không kháng cáo?”

Đan Tâm có chút bi thương nhưng rất nhiệt huyết nói: “Không một ai muốn nhận vụ án này, vì vậy em muốn có thể tự mình lật lại vụ án của người thân và đòi lại công bằng cho họ ạt”

“Rất có ý chí, nhưng liệu sau khi em hoàn thành lý tưởng của mình, em còn đủ sự yêu thích để theo đuổi nghề luật sư không? Nếu chỉ vì một câu chuyện trong quá khứ mà phải gắn cả cuộc đời mình với một ngành nghề mà mình không thích có phải bất hạnh quá không?”

Trình Duật Hạo trong ánh mắt có chút bi thương nói.

“Trên đời này vẫn còn nhiều chuyện bất công, em nghĩ còn rất nhiều người cũng có hoàn cảnh giống như người thân của mình, và em muốn giúp bọn họ.

Em không xem quá khứ là bất hạnh nên việc em làm em cũng không cảm thấy bất hạnh!”

Doãn Đan Tâm thành thật nói.

“Em không hận những người đã gây ra cho người thân của mình?”

Trình Duật Hạo nheo mắt hỏi lại.

Doãn Đan Tâm: “Em sẽ tìm ra sự thật, kẻ xấu thì phải chịu sự trừng phạt.

Hận hay không hận chẳng còn quan trọng nữa.

Em cảm thấy một khi có lòng thù hận người khác sẽ mang lại cảm xúc tiêu cực, không phải là bất chấp khiến bọn họ phải tổn thương sao?”

“Lúc người khác đối xử với người thân của em như thế có nghĩ sẽ tổn thương đến người nhà em không?”

Trình Duật Hạo có chút lớn tiếng làm Doãn Đan Tâm thoáng kinh ngạc, tại sao hắn lại còn bức xúc hơn cả cô như thế chứ? Trình Duật Hạo nhếch môi mỉm cười: “Lý tưởng cao cả như thế tại sao lại không thu nhận chứ?”

Nói xong, Trình Duật Hạo đứng dậy đi ra ngoài, sự thể hiện xuất sắc của Đan Tâm không thể phủ nhận, Mộng Phận đành phải tuyên bố Đan Tâm chính thức trúng tuyển vào câu lạc bộ “Luật gia tương lai”.

Doãn Đan Tâm nhanh chóng chạy ra ngoài, Trình Duật Hạo đang bước xuống cầu thang, cô vội chạy đến trước mặt thầy rồi ngước nhìn: “Giáo sư, em cảm ơn thầy!”

Trình Duật Hạo mỉm cười: “Vì chuyện gì chứ?”

“Cuốn sách mà giáo sư tặng cho em…”

“Chỉ là ngẫu nhiên thôi.

Nếu em không chăm chỉ ngâm cứu sách thì khó có kết quả tốt như vậy.

Em nên cảm ơn chính mình!”

Trình Duật Hạo mỉm cười xoa đầu cô rồi bước đi.

Doãn Đan Tâm chỉ hướng mắt nhìn theo bóng dáng của Trình Duật Hạo, đột nhiên cô lại có cảm giác người đàn ông này có quá nhiều tâm sự! “Đan Tâm, cậu chạy đi đâu mà nhanh thế? Quay qua quay lại đã không nhìn thấy cậu đâu nữa rồi!”

Mỹ Lâm đứng ở tầng trên vươn người về phía trước nhìn thấy Đan Tâm đang ở dưới cầu thang, cô và Trương Tu Kiệt cũng vội chạy xuống cùng.

“Không có gì đâu, chúng ta về lớp thôi!”

Đan Tâm mỉm cười.

“Hôm nay em làm tốt lắm!”

Trương Tu Kiệt mỉm cười xoa đầu Đan Tâm một cái.

Cô cũng chỉ mỉm cười rồi kéo hai người đi về lớp.

Buổi học ngày hôm nay diễn ra khá suôn sẻ.

Đan Tâm kết thúc buổi học rồi chào tạm biệt các bạn sau đó đứng đợi ở vị trí cũ mà Đan Tâm vẫn thường đợi Hàn Lam Vũ tới đón.

Đan Tâm đứng đợi gần một tiếng đồng hồ nhưng Hàn Lam Vũ vẫn không tới, cô gọi điện thoại bao nhiêu cuộc cũng không nghe máy, nếu phải tăng ca hay có việc đột xuất tại sao lại không gọi báo với cô? Đan Tâm ngồi thừ người ra ở trên băng ghế đá trước cổng trường, trong lòng lo cho hẳn bao nhiêu trong đầu óc lại không ngừng nhớ đến hình ảnh của hẳn.

Doãn Đan Tâm mơ hồ nhớ tới những lúc hắn cười, gương mặt méo xệch lúc bị cô trêu chọc, tức giận khi bị cô nghịch ngợm chọc phá, tất cả những trạng thái sắc mặt của hắn đều giống như một cuộn phim quay chậm, có gì đó mơ hồ nhưng cũng rất chân thật.

Doãn Đan Tâm giật mình bừng tỉnh, tại sao đột nhiên cô lại nghĩ tới hắn nhiều như thế chứ? Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên, kéo Đan Tâm chú ý ngẩng đầu nhìn, Dư Cảnh Nam ngồi ở ghế lái, cánh cửa từ từ kéo xuống, hắn đưa đầu ra mỉm cười nhìn cô: “Đầu óc em đang để đi đâu thế? Về nhà thôi!”

Dư Cảnh Nam nói rồi đẩy cửa bước xuống, tiến đến câm cặp giúp cô rồi đi tới phía bên kia mở cửa ghế lái phụ giúp cô.

Doãn Đan Tâm vừa chạy theo hắn vừa hỏi: “Hàn Lam Vũ, chú ấy đâu rồi? Tại sao chú phải tới đón tôi? Dư Cảnh Nam thở dài, hắn chống tay lên cửa nhìn cô: “Công việc làm ăn của cậu ấy có chút trục trặc, có kẻ nào đó đã tiết lộ thông tin cho đối thủ của cậu ta, nói tóm lại, phải đợi cậu ấy về mới biết tình hình cụ thể được!”

“Hả? Vậy là có kẻ phản bội chú ấy hả?”

Đan Tâm thốt lên.

Dư Cảnh Nam không nói gì cúi người thắt giây bảo hiểm cho cô rồi đóng cửa lại.

Dư Cảnh Nam đưa cô về nhà hản, để cô tắm rửa rồi ăn uống ở đó.

Dì Lý có chút lo lắng khi Đan Tâm không còn vui vẻ, sôi nổi như ngày thường nữa mà có chút suy tư, thất thần.

Dì Lý quay sang dùng ký hiệu hỏi Dư Cảnh Nam, hắn chỉ mỉm cười vỗ nhẹ vào vai bà sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh Đan Tâm.

Đã hơn mười giờ rồi Hàn Lam Vũ vẫn chưa tới đón cô.

Đan Tâm đã lên giường nhưng vẫn chưa ngủ, cô nhắm mắt lại dưỡng thần.

Trong đầu không khỏi nghĩ đến hắn.

Một lúc sau, ở bên ngoài cửa có tiếng bước chân, Hàn Lam Vũ có chút mệt mỏi đi theo Dư Cảnh Nam lên phòng Đan Tâm.

Dù cô đã chuyển đi nhưng Dư Cảnh Nam vẫn giữ nguyên căn phòng của cô, hằng ngày đều cho người dọn dẹp sạch sẽ.

“Cô ấy đã ăn gì chưa?”

Hàn Lam Vũ cất tiếng hỏi.

Dư Cảnh Nam đẩy cửa cùng bạn đi vào phòng rồi trả lời hẳn: “Cậu yên tâm, cô ấy tắm rửa xong đã dùng bữa tối với tớ và dì Lý rồi.

Cô ấy lo cho cậu lắm đấy.

Bây giờ chắc đã đi ngủ rồi!”

Doãn Đan Tâm nghe tiếng Hàn Lam Vũ liền bật ngồi dậy xỏ dép định chạy ra thì hai người bọn họ đã bước vào.

Cô chạy tới ôm chầm lấy Hàn Lam Vũ, dụi dụi vào ngực hắn, gương mặt buồn ngủ đến ríu cả mắt lại nhưng vẫn cố đợi hắn về bằng được.

“Chú không sao chứ? Chú ăn gì chưa?”

Hàn Lam Vũ cong môi cười nhẹ: “Sao trăng gì chứ? Tôi ăn rồi.

Đi lấy đồ đi, chúng ta về nhà!”

Hàn Lam Vũ vuốt mái tóc cô ra phía sau rồi xoa xoa đầu cô nói.

Doãn Đan Tâm nghe lời chạy đi lấy quần áo và cặp sách rôi chạy đến, cũng không thay bộ đồ khác mà mặc nguyên chiếc váy ngủ hai dây dài đến mắt cá chân rồi bước xuống nhà cùng hắn.

Hàn Lam Vũ nói với Dư Cảnh Nam vài ba câu rồi xách cặp và quần áo của Đan Tâm để ở ghế sau rồi chào hai người.

Đan Tâm cúi đầu chào dì Lý và Dư Cảnh Nam rồi ra về, thực ra căn nhà của Dư Cảnh Nam cũng giống như ngôi nhà thứ hai của cô.

Mỗi lần tới đây cô đều tự nhiên như ở nhà mình.

Hoàn toàn không còn cảm thấy xa cách nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK