Chương 65: Không còn tư cách là người nhà Dư gia
Doãn Đan Tâm thay một chiếc váy cổ yếm, để lộ bả vai mảnh mai, trắng ngần.
Mái tóc búi cao không để mái, hơi đánh xù tạo độ bồng bềnh nhưng vẫn chỉn chu xinh đẹp.
Đan Tâm bước xuống lầu, gương mặt có chút không vui vẻ.
Hàn Tử Lam ngồi ở ghế sofa ngẩng đầu nhìn cô không chớp mắt.
Hắn vui vẻ tiến đến dưới chân cầu thang đưa tay ra muốn đón Đan Tâm.
Đan Tâm bước xuống bậc thứ ba, gương mặt cô có phần giãn ra, nắm lấy tay Hàn Tử Lam bước xuống.
“Dylan, anh nhìn cái gì?”
Đan Tâm lườm hắn rồi ném cái túi hiệu lên ghế sofa mà không mảy may thương hoa tiếc ngọc.
“Bây giờ tôi mới có phát hiện, thực ra em rất có phong cách, chỉ là ngày thường cứ thích ăn mặc đơn thuần nhưng dù phong cách nào thì cũng vô cùng xinh đẹp, khiến người khác không thể rời mắt!”
Hàn Tử Lam nhìn cô một lượt từ đầu đến cuối rồi mỉm cười kết luận.
Doãn Đan Tâm ngày thường chỉ mặc những loại trang phục kín đáo, dễ thương, chỉ khi nào có tiệc hay sự kiện nào đó thì cô mới chú trọng đến trang phục hơn một chút, chẳng quả là vì cô cũng không đến nỗi mù tịt về thời trang nên vẫn biết ở trong hoàn cảnh thế nào phải ăn mặc ra sao.
Vậy mà mọi người đều nhìn cô như kiểu vịt hóa thiên nga.
Ngày thường cô cũng đâu có tệ? “Chẳng qua là em chỉ kẻ mắt và thêm một tí son môi, mà sao mọi người cứ nhìn em bằng ánh mắt lạ lẫm như thế?”
Doãn Đan Tâm liếc nhìn hắn.
Trời phú cho cô một làn da trắng sứ không tì vết, lại thêm chiếc mũi cao, đôi môi nhỏ, mắt to tròn, ngũ quan cân đối, sắc nét vì thế cô không cần phải trang điểm nhiều cũng đã rất xinh đẹp, lung linh rồi.
Gương mặt Đan Tâm được nhận xét là để mặt mộc xinh đẹp hơn là trang điểm, cho nên ngày thường cô cũng chỉ sử dụng son dưỡng thì đôi môi cũng đã hồng hào rồi.
“Tại vì…
Em xinh đẹp quá đó!”
Hàn Tử Lam mỉm cười, hắn thích vẻ đẹp ngọt ngào này của cô hơn bất kỳ minh tỉnh quyến rũ sắc sảo nào mà hắn từng gặp.
Chính vì vậy mà từ lần đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng lớn rồi.
Hàn Tử Lam lúc nào cũng làm cô vui vẻ, hắn đặc biệt đối với cô rất tốt, lúc nào cũng là chỗ dựa tốt của có, từ lâu cô đã xem hắn là người nhà rồi.
Doãn Đan Tâm đang mỉm cười với Hàn Tử Lam thì đột nhiên có một bàn tay siết ngang eo cô, ôm lấy cô vào lòng, thân thể cô chỉ bằng một nửa hẳn, cứ thế bị cả người hắn bao bọc lấy trong lòng.
“Hàn Lam Vũ, anh buông em ra!”
Doãn Đan Tâm có chút khó chịu nói.
“Sao vậy? Anh là chồng của em, không thể ôm em được sao? Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Hàn Lam Vũ ngoài mặt vui vẻ cười nói, trong lòng lại có chút hoang mang, Hàn Tử Lam em trai hắn là một người nho nhã, đối với chuyện gì cũng đều như không nóng không lạnh nhưng đối với Đan Tâm lại đặc biệt quan tâm, ánh mắt của kẻ si tình cũng không giấu nổi, không giống một Hàn Tử Lam trước nay luôn thận trọng và kín đáo.
“Không có gì, chỉ là vài lời khen cho cô ấy thôi.
Chúng ta đi thôi”
Hàn Tử Lam nở một nụ cười say đắm lòng người rồi quay người đi ra lấy xe.
Hàn Tử Lam vừa rời đi, Đan Tâm liền đẩy hắn ra, cô chỉnh lại váy rồi muốn đi theo Hàn Tử Lam ra ngoài nhưng lại bị Hàn Lam Vũ giữ lại: “Từ nay em không được ở gân Tử Lam nữa, nhớ chưa?”
Doãn Đan Tâm nhíu mày khó hiểu: “Đó là em trai của chú mà? Đều là người một nhà, chú muốn tôi tránh như thế nào?”
Doãn Đan Tâm hậm hực bước đi, trong lòng không nghĩ nhiều chỉ cảm thấy Hàn Lam Vũ chỉ muốn ra lệnh bắt cô làm thể này, bắt cô làm thế kia cho hả lòng hả dạ hắn.
Đan Tâm đi được vài bước liên quay lại nhìn hắn: “Bộ chú thích ra lệnh với người khác như thế à? Có phải chú…
Ưm!”
Doãn Đan Tâm trừng mắt nhìn hắn, Hàn Lam Vũ nắm lấy tay cô kéo vào lòng, một tay nâng gương mặt cô lên, cúi đầu xuống hôn lên môi cô ngấu nghiến.
Doãn Đan Tâm muốn đẩy hẳn ra lại không biết Tử Lam vừa quay lại tìm bọn họ, chứng kiến một màn này, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lúc này Hàn Lam Vũ mới chịu buông cô ra.
Hô hấp của cô có chút dồn dập, Doãn Đan Tâm tức tối chỉ chỉ vào mặt hắn nói không nên lời: “Chú…
Chú…
Đây là lần thứ mấy cô bị hắn cưỡng hôn rồi chứ? “Sự tình cấp bách, là do em nói nhiều thôi!”
Hàn Lam Vũ đưa tay đẩy tay cô xuống rồi đút vào túi đi ra ngoài, khóe môi có chút cong lên.
Doãn Đan Tâm cũng chỉ còn biết ôm lấy cục tức mà đi theo hắn.
Hàn Tử Lam là người lái xe đưa bọn họ tới khách sạn Zelda, hắn cũng đã đặt trước một phòng VIP cho ba người.
Doãn Đan Tâm đi ở giữa hai người đàn ông cao to điển trai đều khiến tất cả ánh nhìn ghen ty hướng về cô nhưng tất thảy đều ngậm ngùi, cô vừa xinh đẹp lại vừa toát ra vẻ ngoài kiêu sa quyền quý, sánh bước bên cạnh hoàng tử là vô cùng hợp lý, minh chứng cho câu nói gió tầng nào gặp mây tầng đó chẳng sai.
Bọn họ đến quầy bar để hỏi phòng, nhân viên nhanh chóng lấy thông tin rồi dẫn bọn họ đi tới căn phòng đã chuẩn bị.
Bọn họ vừa quay đầu, không hiểu vô tình hay cố ý lại gặp ngay Thẩm Duệ Dung đang đi hướng ngược lại với bọn họ.
“Là cô…”
Thẩm Duệ Dung vừa nhìn một lần đã không thể quên được Đan Tâm, cô tiến đến mỉa mai nhìn Đan Tâm: “Hôm nay cô lại câu dẫn ai đây…
Hàn Lam Vũ? Anh cũng quen biết cô ta? Chẳng trách Nam Nam lại đi ăn cơm cùng cô ta, quan hệ của hai người đã tiến triển nhanh đến mức công khai với bạn bè thân thiết rồi sao?”
Máu nóng đang phun trào khắp cơ thể cô ta, Đan Tâm như một cái gai khiến cô đau âm ÿ mấy ngày qua.
Từ sau lần gặp bọn họ ở nhà hàng, Thẩm Duệ Dụng đêm nào cũng chìm trong men rượu, vốn là về đây giải quyết vài chuyện rồi phải quay về nước xử lí cho xong chuyện của Lục gia mới quay về tìm Dư Cảnh Nam giải quyết chuyện của hai người nhưng thật không ngờ, chính miệng Dư Cảnh Nam lại nói với cô hắn đã có người trong mộng khác.
Thẩm Duệ Dung đay nghiến nhìn cô rồi vung tay đánh cô, Hàn Lam Vũ đã kịp thời cầm lấy cổ tay cô siết chặt lại, cả vụ lần trước nếu Dư Cảnh Nam không ngăn hắn thì hắn đã dạy cho cô ta một bài học rồi.
Doãn Đan Tâm vẫn chăm chăm nhìn cô ta, biểu tình có chút bất ngờ, lại muốn đánh cô, lẽ nào cô ta vẫn nghĩ cô và Dư Cảnh Nam có gì đó? “Tử Lam, em đưa Đan Tâm đi trước đi!”
Hàn Tử Lam quay sang anh trai gật đầu một cái rồi ôm lấy vai Đan Tâm bước qua mặt Thẩm Duệ Dung.
“Cô đứng lại đó, hồ ly tinh, tôi chưa tính xong với cô đâu”
Hồ ly tinh? Doãn Đan Tâm biểu tình giận giữ định quay người lại nói rõ với cô ta liền bị Tử Lam siết tay lại, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền lắc đầu nhìn cô rồi dẫn cô vào trong.
Thẩm Duệ Dung muốn đuổi theo Đan Tâm nhưng bị Hàn Lam Vũ giữ lại, hắn kéo cô ra ngoài khuôn viên của khách sạn rồi mới buông tay ra, lạnh lùng nói: “Em về đây để làm gì?”
“Vốn chưa phải là lúc tìm Nam Nam nhưng nếu đã gặp rồi em cũng không muốn vòng vo, em muốn cùng Nam Nam quay lại những ngày tháng trước đây, đợi em có thể dành được quyền thừa kế của Lục thị, em là người có tiền rồi đến lúc đó em sẽ đường hoàng bước vào Dư gia!”
Thẩm Duệ Dung tuyên bố.
“Đường hoàng bước vào Dư gia?”
Hàn Lam Vũ bật cười: “Giây phút em bước chân lên xe hoa của Lục gia, em đã không còn tư cách quay đầu là người của Dư gia nữa rồi!”