Chương 89: Ống nhòm nhìn trộm
Trưa hôm đó, Đan Tâm tự bắt taxi đến nhà Dư Cảnh Nam để thăm Henry rồi nấu ăn với Dì Lý sau đó mang thức ăn bỏ vào cặp lồng rồi mang tới cùng ăn với Dư Cảnh Nam.
Một phần là vì cô không còn nơi nào để đi, một phần là muốn tới thăm vú nuôi, một phần nữa là cô không muốn Dư Cảnh Nam cứ phải ăn uống qua loa và không điều độ nữa.
“Ăn đi, là Dì Lý và tôi cùng làm cho chú đóI”
Đan Tâm cười khì.
“Hả? Đan Tâm, có phải em đang bỏ nhà đi bụi, không còn chỗ để ăn cơm nên mới đến đây không?”
Dư Cảnh Nam nghỉ hoặc nói.
Đan Tâm vừa dọn thức ăn ra bàn vừa xới cơm đưa cho Dư Cảnh Nam một bát: “Cũng là mười lăm phút ăn cơm tại sao chú không dùng mười lăm phút này để ăn cơm mà cứ để tới hai giờ chiều là thế nào?”
Đan Tâm ngước nhìn Dư Cảnh Nam, chân thật hỏi: “Bộ bác sĩ thì không bị bệnh hả?”
“Em đang đá xoáy tôi đấy à?”
Dư Cảnh Nam liếc cô.
“Tôi rất chân thật muốn biết!”
Doãn Đan Tâm lắc đầu phủ nhận.
“Ăn cơm đi!”
Dư Cảnh Nam không còn muốn nói gì thêm.
“Khoan đã, chúng ta còn một khách mời chưa tới!”
Đan Tâm vừa nói xong, bên ngoài liên có tiếng gõ cửa.
“Tới rồi kìa!”
Đan Tâm mỉm cười tỉnh nghịch rồi chạy ra mở cửa.
“Xin chào, xin chào, em không làm phiền mọi người chứ?”
Lâm Hải Quỳnh nhảy vào cười một cái, trên tay cầm bát đũa vây vây.
Dư Cảnh Nam thở dài, đưa tay lên bóp trán, hắn đã nghỉ ngờ rồi mà, tốc độ ngoại giao của Doãn Đan Tâm cũng đáng gờm phết.
“Mau ngồi xuống đi, tớ chuẩn bị thức ăn đủ ba người đó!”
Đan Tâm vui vẻ xới cơm cho Hải Quỳnh, tự nhiên mời khách như đây là nhà bếp của cô vậy.
“Doãn Đan Tâm, em…
“Chú đã mất năm phút rồi đấy.
Không ăn nhanh đi, sắp tới chú sẽ còn vất vả hơn đấy.
Vì thế, tôi đang tẩm bổ cho chú, đừng suy nghĩ nhiều, vú nuôi trông cậy vào chút”
Doãn Đan Tâm, chẳng lẽ em biết rồi? Mấy hôm trước có người tới đây tự nhận là con trai của Phan Lộ Lộ muốn cứu sống mẹ, các xét nghiệm đã được đưa đi kiểm định, chỉ cần có kết quả phù hợp lập tức tiến hành phẫu thuật.
Dư Cảnh Nam không muốn gieo hi vọng rôi lại khiến Doãn Đan Tâm thất vọng vì vậy vẫn chưa nói cho cô biết.
Đang dùng bữa thì lại có tiếng gõ cửa, lần này Dư Cảnh Nam đích thân ra mở cửa, hẳn dường như thấy ai đó, liền đi theo ra bên ngoài.
Doãn Đan Tâm đang gắp thức ăn vào bát Dư Cảnh Nam liền nhìn thấy vẻ mặt trầm tư cùng bất động của Hải Quỳnh.
“Hải Quỳnh, sao cậu không ăn tiếp đi?”
“Đan Tâm, tớ hỏi cậu một chuyện, bác sĩ Dự có thể là người như thế nào? Là đại ca xã hội đen ngầm, là con nợ bị xã hội đen truy đuổi hay là tội phạm nguy hiểm gì đó không?”
Lâm Hải Quỳnh mơ màng.
“Hải Quỳnh, có phải cậu xem quá nhiều truyện ngôn tình xã hội đen quá rồi không?”
Đan Tâm nói nhỏ cho cô nghe rồi cười phá lên.
“Là thật mà, mấy ngày hôm trước tớ nhìn thấy chú ấy đi cùng một người đàn ông mặc nguyên một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai cũng đen nốt, bọn họ đang đi đột nhiên có một đám xã hội đen xông tới làm náo loạn cả bệnh viện, chú ấy đã nắm lấy tay người đó giúp bỏ trốn vì không ai thông thuộc địa hình nơi này bằng chú ấy nên đám xã hội đen đó sớm đã bị mất dấu.
Lúc đó tớ ở trên lầu ba nhìn xuyên qua tấm kính xuống đại sảnh tầng hai, sợ quá nên tớ đã gọi cảnh sát tới nhưng khi đó bọn họ đã rút hết rồi ”
Lâm Hải Quỳnh nhớ lại.
Doãn Đan Tâm có chút tò mò nhưng muốn trấn an bạn, nên mỉm cười: “Bộ cậu không cân đi học sao? Lúc nào cũng ở tại bệnh viện nhìn chú ấy thế?”
“Trường y mà tớ theo học nằm ở gân đây mà, các hoạt động thực hành đều tới đây, quan trọng là mỗi giờ giải lao cho dù ít hay nhiều tớ đều chạy tới đây ngắm chú ấy”
Lâm Hải Quỳnh mỉm cười xấu hổ: “Nếu chú ấy ở phía tây tầng hai, tớ nhất định à đang đứng phía đông tầng ba, cứ thể chú ấy lên thì tớ lên, chú ấy xuống thì tớ xuống, chạy riết rồi tớ cũng quen từng góc nhà trong bệnh viện này rồi!”Hải Quỳnh dừng lại một lúc rồi lấy cặp tìm cái gì trong túi.
“Nói cho cậu biết, tớ có vũ khí rất lợi hại! Ten tèn!”
Hải Quỳnh cầm ra một chiếc ống nhòm Olivon, được thiết kế nhỏ gọn, phía ngoài là một lớp da dễ cầm nắm, lớp phủ quang học đa lớp cao cấp chống phản quang làm cho hình ảnh càng sắc nét hơn.
Đan Tâm thích thú cầm lên xem thử, cô thốt lên: “Này, nó có thể nhìn xuyên qua lớp cửa đấy!”
Hình ảnh vô cùng sắc nét và sống động, Dư Cảnh Nam, chú ấy đang đi về phía cô.
*Bụp* “Ơ, sao lại tối thui rồi?”
“Đan Tâm à!”
Lâm Hải Quỳnh nhăn mặt nhỏ giọng, cô níu níu cánh tay của Đan Tâm.
Doãn Đan Tâm mở mắt còn lại ra, Dư Cảnh Nam đang cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Cái này là cái gì?”
Doãn Đan Tâm nhìn Lâm Hải Quỳnh sau đó cả hai cùng hét lên đứng dậy chạy biến.
“Tôi ăn xong rồi, chú ăn đi, lát nữa Hải Quỳnh sẽ vào dọn!”
“Ơ tại sao lại là tớ?”
“Trường của cậu ở gần mà, tớ còn phải về đi học!”
Dư Cảnh Nam nhìn ra phía cửa vừa đóng lại một cái mạnh, không gian được trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Dư Cảnh Nam bất động một lúc rồi bật cười, ngồi xuống ăn nốt bữa trưa.
“Cậu lắm trò thật đấy, sao lại biết dùng ống nhòm nhìn trộm trai rồi chứ? Tớ thật khâm phục cậu!”
Doãn Đan Tâm vừa đi vừa nói.
“Lúc nãy dọa tớ hết hôn, nếu chú ấy biết nói lại với bác tớ, bác ấy nhất định cho tớ vào danh sách đen những người không được tới bệnh viện!”
Hải Quỳnh vuốt ngực, cô sợ hãi thực sự.
“Bác cậu là ai? Không thích Cảnh Nam sao?”
Đan Tâm tò mò hỏi.
“Bác tớ là viện trưởng của bệnh viện này.
Chú ấy chênh lệch tuổi với tớ lại tài giỏi xuất chúng như thế, bác tớ vẫn luôn nói tớ đừng lãng phí vào chuyện này nhưng tớ tuyệt đối không bỏ cuộc đâu!”
Hải Quỳnh nắm tay lại giơ ra trước ngực tự cổ vũ mình.
“Cố lên, tớ tin cậu!”
Doãn Đan Tâm cũng làm hành động tương tự, rồi vỗ vai Hải Quỳnh: “Chắc chú ấy đã ăn xong rồi, cậu lên dọn đi, tớ vê đây!”
“Này, cậu nỡ lòng bỏ mặc tớ?”
“Hừ, đó là người cậu yêu, liên quan gì đến tớ? Nhưng tớ vẫn là người bạn tốt của cậu! Love you so much!”
Đan Tâm vừa chạy vừa quay lại làm trái tim với Hải Quỳnh rồi chạy biến.
“Đan Tâm bất lương, xấu tính!”
Hải Quỳnh lườm bạn rồi định bỏ đi…
“A chết rồi, ống nhòm của tới”
Hải Quỳnh khóc không ra nước mắt, quay lại nhòm ra ngoài nhưng không còn thấy Đan Tâm đâu nữa.
Doãn Đan Tâm rảo bộ trên vỉa hè, trên người vẫn mặc đồng phục của trường đại học luật, cô buồn bã gõ lên bồn hoa bên đường mới phát hiện trên tay đang cầm ống nhòm của Hải Quỳnh.
Cô giật mình nhìn lại, phát hiện bản thân đã đi được một đoạn khá xa rồi.
“Thôi vậy, đợi ngày mai trả cho cô ấy!”
Doãn Đan Tâm đưa ống nhòm lên nhắm một mắt lại phóng tâm nhìn ra xa, từng chiếc ô tô lướt qua tâm mắt của cô, còn thấy rõ gương mặt của những người ngồi trong ghế lái phụ không dùng loại kính đặc biệt.
Phía trên trời có đàn chim vừa bay ngang qua, Doãn Đan Tâm dõi theo một chú chim lạc khỏi cấu hình đường bay của cả đoàn, thật lúng túng và tội nghiệp.
Đàn chim vừa bay đi, cô lại nhìn thấy bầu trời xanh, trên nền trời xuất hiện một gương mặt tuấn tú, nở nụ cười như ánh bình minh buổi sáng, dường như Đan Tâm có thể nhìn rõ hàng lông mày sắc như kiếm, đôi mắt sâu thẳm hút hồn, sống mũi cao thẳng, dường như mỗi bộ phận trên mặt hắn giống như được vẽ lại, vô cùng đẹp đã vô cùng hoàn mỹ.
Đột nhiên, bên tai cô vọng tới giọng nói của hắn: “Doãn Đan Tâm, có giỏi thì em đừng về nhà nữa!”
Hình ảnh trên trời giống như một tấm kính vỡ ra từng trăm mảnh, Đan Tâm giật mình thu ống nhóm lại, sao cô lại nhớ tới Hàn Lam Vũ chứ? Thật nực cười, sáng nay hai người còn chửi lộn âm cả nhà, cô đúng thật điên rồi!