Chương 28 Làm loạn
Hàn Lam Vũ đứng ở bên ngoài một lúc, không còn nghe thấy tiếng động ở bên trong hắn mới từ từ đẩy cửa nhìn vào. Henry vừa nhìn thấy hắn đã kêu lên “ư ư” mấy tiếng nhưng Doãn Đan Tâm do mệt mỏi quá mức mà ngủ mê mệt không còn biết một thứ gì. Hàn Lam Vũ từ từ tiến tới cúi người bế cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, Henry cũng đi theo nhưng bị Ngô quan gia dỗ dành kéo lại bên trong.
Hàn Lam Vũ chậm rãi đặt cô xuống giường, trước lúc ngủ cô vẫn còn tủi thân khóc nên nước mắt vẫn còn đọng lại trên má, đặt cô ngay ngắn nằm trên giường xong hắn mới kéo chăn nằm xuống rồi ôm lấy cô vào lòng. Mặc dù Hàn Lam Vũ không có tình cảm gì với cô nhưng thời gian qua ở bên cạnh cô, Hàn Lam Vũ cũng có chút quý mến, đó là tình cảm của những người thân dành cho nhau.
Ngày thường chỉ nhìn thấy một Doãn Đan Tâm hoạt bát và cá tính, chưa từng thấy cô hoảng loạn và sợ hãi như thể khiến cho Hàn Lam Vũ không nhịn được cái đầu xuống muốn hôn lên trán cô một cái. Ngay Hàn Lam Vũ còn đang do dự, Doãn Đan Tâm cựa mình đạp vào chân hắn một cái, gương mặt Doãn Đan Tâm lúc quay mặt ra đúng lúc hắn cúi xuống liền chạm vào môi cô.
Hàn Lam Vu có chút đứng hình nhìn lại Doãn Đan Tâm, hắn chưa bao giờ để ý gương mặt của cô kỹ như thế này. Ngũ quan cân đối, sống mũi cao thẳng, cằm V line, môi trái tim, gương mặt tương xứng đến từng chi tiết. Hàn Lam Vũ ôm lấy eo cô kéo vào lòng, bây giờ hắn mới để ý eo cô rất nhỏ, thân hình cân đối chỉ là thời gian qua hắn luôn gắn mác cho cô là học sinh nên dù Doãn Đan Tâm có làm gì thì hắn cũng chỉ thấy cô rất trẻ con.
Nghĩ ngợi một lúc, Hàn Lam Vũ cũng ngủ quên bên cạnh cô, hai tay vẫn ôm lấy cô không rời.
Sáng hôm sau, lúc Doãn Đan Tâm tỉnh dậy, Hàn Lam Vũ đã dậy từ lúc nào, cô nhớ lúc tôi đã cố tình ngủ ở bên phòng của Henry nhưng không hiểu vì sao lúc tỉnh dậy lại ở trên giường hắn còn ở trong vòng tay của hắn nữa chứ. Doãn Đan
Tâm cựa quậy muốn thoát khỏi tay hắn nhưng Hàn Làm Vũ càng nổi chặt vòng tay hơn.
Doãn Đan Tâm nổi giận nhìn hắn: “Chú bị điên à? Buông tôi ra!”
“Tôi không buông thì em làm gì được tôi?” Hàn Lam Vũ nhếch môi trêu chọc cô. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt hắn, ngày hôm nay của cô nhất định là càng xui xẻo hơn.
Doãn Đan Tâm gào lên muốn khóc: “Chú buông tôi ra đi mà!” Cô có chứng sợi không gian hẹp, Hàn Lam Vũ vì sợ cô lại nổi cơn thịnh nộ như lúc tối nên đã kẹp chặt hai chân cô lại, hai tay cô bị giữ ở trước ngực, một tay hắn vòng qua cổ ôm lấy cô. Cả hai đắp cùng một chiếc chăn vô hình chung tạo cho cô một cảm giác không gian chật hẹp khiến cô không tài nào thở nổi, Doãn Đan Tâm bây giờ chính là muốn cử động cũng không cử động được.
“Vậy em phải hứa, yên lặng nghe tôi giải thích” Hàn Lam Vũ dùng chất giọng vừa đe dọa vừa thương thảo nói với cô. “Được rồi, nhưng chú phải buông tay tôi ra được, tôi bị chứng sợ không gian hẹp” Doãn Đan Tâm mếu máo ngước đầu lên cao muốn kẹp chiếc chăn xuống nhưng do Hàn Lam Vũ đang nằm nghiêng, cơ thể hắn to gấp đôi cô khiến cô càng trở nên nhỏ bé.
Hàn Lam Vũ vừa buông tay cô ra, Doãn Đan Tâm lập tức cầm lấy tay hắn đưa lên miệng cắn, Hàn Lam Vũ đau đến mức mặt mày tái mét nhưng vẫn để yên cho cô cằn, nếu việc này làm cô thoải mái hơn thì đau đến mấy hắn cũng có thể chịu được.
Bình thường mà cô cắn hắn nhất định là bị ăn đòn rồi nhưng hôm nay hắn lại để yên cho cô cằn, Doãn Đan Tâm lại càng tức giận hơn. Cô buông hắn ra rồi đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh đánh trăng rửa mặt, trong lòng tự hứa từ bây giờ hắn. muốn cái gì thì cô sẽ làm ngược lại, cho hắn tức chết đi cũng được.
Đầu tiên, Doãn Đan Tâm xuống nhưng không chịu ăn sáng, tủ lạnh nhà cô lúc nào cũng có đầy đủ thức ăn hoa quả, Hàn Lam Vũ ra lệnh cho cô phải ăn hết bữa
sáng để uống thuốc, cô liền đi tới tủ lấy mấy món đồ hoa quả chua ra kêu người làm gọt cho cô ăn, phần còn lại say đồ sinh tố thay cho sữa. Hàn Lam Vũ vừa liếc mắt nhìn người làm một cái bọn họ đã tái xanh mặt mày còn ai dám làm gì. Doãn Đan Tâm tuy muốn chống đối hắn nhưng cũng không muốn liên lụy tới người khác vì vậy cô liền cầm lấy dao tự mình làm. Ở trong nhà này, ngay cả Dư Cảnh Nam cũng có quyền lực hơn cô thì đương nhiên có Hàn Lam Vũ ở nhà, lời nói của cô cũng như gió thoảng mây bay mà thôi.
Hàn Lam Vũ gật gật đầu nhìn thái độ của Doãn Đan Tâm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đây mà.
Hàn Lam Vũ ngồi trên bàn ăn quay sang nhìn Ngô quản gia ra lệnh: “Ngô quản gia, ông giúp tôi mang tất cả đồ dùng của Henry qua nhà Dư Cảnh Nam và bảo với cậu ta chiều nay qua đón Henry về chăm sóc, Đan Tâm không muốn nuôi nữa!”
Ngô quản gia nghiêm chỉnh gập người một cái rồi vội thực thi: “Vâng, thưa cậu chủ!”
“Không được!” Doãn Đan Tâm chạy tới trước mặt Ngô quản gia dang tay chắn ngang đường của Ngô quản gia nổi giận: “Hàn Lam Vũ, tôi bảo như thế bao giờ?”
“Hừ, em không ăn sáng uống thuốc còn ăn mấy thứ hại bao tử là muốn chết sớm còn gì? Sớm muộn gì nó cũng phải về với chủ cũ của nó, tôi là giúp em lo lắng hậu sự trước mà thôi!”
“Hàn Lam Vũ, chú được lắm… á” Doãn Đan Tâm đi tới định cảnh cáo hắn liền bị Hàn Lam Vũ nắm lấy tay kéo lại khiến cho Doãn Đan Tâm mất đà ngã ngửa vào lòng hắn. Hàn Lam Vũ ôm chặt lấy tay cô ra lệnh cho người làm đến đút cho cô ăn.
Hắn càng cương quyết, Doãn Đan Tâm càng chống đối. Cô mím môi lại không chịu tiếp nhận, Hàn Lam Vũ bị cô chọc tức đến tím mặt. Hắn hất bát cơm trên bàn rồi lôi cô lên phòng, mở cửa tủ ra nhốt cô vào trong đó. Doãn Đan Tâm tái mặt, cô bây giờ vô cùng hối hận vì đã nói cho hắn biết cô có chứng sợ không gian hẹp,
Doãn Đan Tâm sợ hãi đến nỗi không còn kêu la nổi, cô nhắm mắt bật khóc lớn rồi đập cửa, Hàn Lam Vũ cũng không chịu khuất phục, để cô nếm mùi một chút thì mới biết ngoan được.
Cuối cùng, Doãn Đan Tâm cũng phải chịu thua hắn mà cầu xin: “Hàn Lam Vũ, chú mau mở cửa đi, tôi sai rồi, Hàn Lam Vũ, mở cửa ra!”.
Hàn Lam Vũ để cô kêu là một lúc nữa mới mở cửa ra, cửa vừa mở Doãn Đan Tâm đã nhảy sổ tới ôm chầm lấy hắn, khóc đến nước mắt nước mũi lem luốc lên cả mặt. Hắn bế cô đi vào nhà vệ sinh lau mặt cho cô, để cô bình tĩnh lại hắn mới bảo người làm dọn phần thức ăn khác cho cô.
Lần này Doãn Đan Tâm đã ngồi im ngoan ngoãn ăn sáng, hắn nói gì liền làm theo không dám cãi lại.
Hàn Lam Vũ nghiêm khắc nhìn cô: “Ăn xong uống thuốc rồi qua nhà ba mẹ dùng bữa trưa, còn nữa không được gọi tôi là chủ, không được bướng bỉnh ngang ngược nữa, không được cố tình chống đối tôi, nhớ chưa?”.
Doãn Đan Tâm mếu máo vừa ăn vừa gật đầu với hắn nhưng cặp mắt lại nhìn hắn bằng nửa mắt, sau đó lại đảo mắt nhìn lên phía trên chỉ còn trong trắng trứng trừng nhìn hắn đến lúc Hàn Lam Vũ đưa tay dọa đánh cô mới thôi cái trò đó mà ăn uống nghiêm túc.