Chương 82 :Cảm giác trong lòng là gì?
Doãn Đan Tâm một tay xách cặp, một tay xách túi quần áo đồng phục vẫy vẫy tay tạm biệt với Hàn Tử Lam rồi chạy vào bên trong, trời càng lúc càng mưa to hơn, không khí bên ngoài càng lạnh làm gương mặt Đan Tâm có chút trắng bệch.
“Đứng lại đót Cô chạy một mạch vào nhà, Hàn Lam Vũ ngồi chễm chệ trên ghế sofa trước sảnh lớn, Đan Tâm nghe tiếng liền dừng lại, xoay người nhìn hắn: “Chú gọi tôi?”
Hàn Lam Vũ dường như bị câu hỏi ngu ngơ của Đan Tâm làm cho tức giận.
Ngoài trời đang mưa lớn như thể, gọi điện thoại cho Dư Cảnh Nam thế nào cũng không được, về muộn cũng không biết đường gọi về thông báo một câu.
Hàn Lam Vũ liếc nhìn cô: “Em là vợ của tôi lại ở bên ngoài cùng đàn ông đến tối muộn mới về, còn ra thể thống gì không hả?”
Vậy chú mang người phụ nữ khác về nhà, còn có thai với người phụ nữ khác là đàng hoàng lắm sao? Doãn Đan Tâm bĩu môi, quay người đi về phía cầu thang: “Hôm nay tôi mệt, không muốn cãi nhau với chú đâu”
“Mệt? Ai làm gì mà mệt? Còn nữa, bộ trang phục này là sao? Sáng nay em còn mặc đồng phục của trường cơ mà?”
Hàn Lam Vũ đứng dậy bước theo cô, nắm lấy cánh tay cô kéo lại rồi nhìn một lượt từ chân đến đầu rồi lại dừng ở nơi nào đó đã nhô ra một cách bất thường, Đan Tâm mặc chiếc áo len tăm cao cổ, ôm sát cơ thể để lộ vòng một đẫy đà, cái eo nhỏ xíu mà hằng ngày hẳn vẫn ôm ngủ.
Chiếc váy bò dài quá đầu gối một tí, hơi xòe ra tạo một độ bồng nhất định, kết hợp với một đôi boot cổ cao, mái tóc được buộc cao trông vừa phong cách vừa quyến rũ, khác hẳn phong cách công chúa dễ thương, đáng yêu hằng ngày của cô.
“Này, chú nhìn đi đâu thế?”
Đan Tâm đập nhẹ vào không khí trước mặt hắn rồi đưa tay che ngang ngực, ngẩng mặt nhìn hắn: “Tôi bị mắc mưa nên phải thay đồ, bây giờ tôi sẽ đi thay ra ngay.”
“Em và Nam Nam đi đâu mà bị mắc mưa?”
Hàn Lam Vũ nghỉ hoặc nói.
“Tôi không ở cùng Nam Nam của chú, được chưa?”
Doãn Đan Tâm mệt mỏi giải thích: “Tôi về phòng đây!”
Hàn Lam Vũ giãn mày, nắm lấy tay cô giữ lại rồi dịu giọng: “Vậy ai đưa em về đây?”
“Là Tử Lam, Tử Lam đưa tôi về, được chưa…”
Doãn Đan Tâm vừa dứt lời đã bị Hàn Lam Vũ quát lên một tiếng: “Không được!”
“Má ơi, chú bị sao thế?”
Đan Tâm thất kinh nhìn hắn.
Ngô quản gia nghe có tiếng Hàn Lam Vũ lớn tiếng vội vàng chạy tới khuyên can: “Hàn tổng, phu nhân mới về chắc vẫn còn mệt, để phu nhân về nghỉ ngơi trước có được không?”
“Cậu chủ, có điện thoại của Triệu tiểu thư!”
Một cô hầu tiến đến đưa điện thoại về phía Hàn Lam Vũ.
Hàn Lam Vũ cầm lấy điện thoại, quay sang định nói với Đan Tâm chuyện gì đó, Doãn Đan Tâm liền lè lưỡi rồi bỏ lên lâu.
Hàn Lam Vũ đưa điện thoại lên tai nghe, Đan Tâm chậm rãi bước lên cầu thang, phía sau chỉ còn tiếng nói của Hàn Lam Vũ: “Trân Trân, anh nghe…
Được rồi, em ở yên đó, anh sẽ tới đón em ngay, đừng đi đâu cả…”
Nghe giọng điệu có vẻ Hàn Lam Vũ rất lo lắng cho cô ta.
Doãn Đan Tâm không nghĩ ngợi nhiều, đi về phòng thay đồ rồi đi nghỉ.
Hôm nay cô đã chơi rất vui, cũng quen được một người bạn mới rất thú vị.
Chỉ có điều, hôm nay có tiết học của Trình Duật Hạo mà cô lại bỏ học, ngày mai cũng có tiết của thầy ấy, cô tốt nhất nên nghĩ một cái lý do nghỉ học cho đàng hoàng.
Doãn Đan Tâm lên giường từ lúc mười giờ, mọi sự việc diễn ra ngoài phòng cô đều không biết.
Hôm nay Triệu Y Trân đến trường quay để thực hiện các cảnh quay đang đi đến hồi kết nhưng do trời mưa, sàn trường quay trơn trợt hơn bình thường khiến Triệu Y Trân trong một cảnh quay suýt nữa bị trượt ngã.
Cô cố gắng hoàn thành cảnh quay rồi gọi điện thoại cho Hàn Lam Vũ tới đón.
Tuần sau có một cảnh quay nữa là hoàn thành bộ phim.
Hàn Lam Vũ cẩn thận dìu Triệu Y Trân từ ngoài đi vào nhà, việc Triệu Y Trân có thai chỉ có người làm trong biệt thự Proud mới biết, tất cả ngóc ngách trong nhà đều có người giám sát, người làm trong căn nhà này luôn tuân thủ mọi quy tắc mà Ngô quản gia đưa ra.
Chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ đến tai Hàn gia, mà đứa trẻ này quả thực không thể bỏ rơi.
“Tiểu Vũ, tuần sau anh có bận không?”
“Anh xem lại lịch sẽ báo với em.’ Hàn Lam Vũ dịu giọng.
Triệu Y Trân ôm lấy cánh tay hắn đi lên cầu thang, mỉm cười hạnh phúc: “Tuần sau em hoàn thành lịch quay sau đó sẽ dừng các hoạt động, không nhận phim hay quảng cáo nào nữa, Tiểu Vũ, em muốn chuẩn bị thật tốt cho con của chúng ta được sinh ra đời mạnh khỏe.
Anh có biết không, em đã thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, con đến với chúng ta một cách kỳ diệu và bất ngờ quá, khiến em không thể tin nổi.
Nhưng trực giác của phụ nữ giúp em cảm nhận được điều đó là thật.
Gia đình chúng ta sẽ thật hạnh phúc, anh nói có phải không?”
Lúc đi ngang qua phòng chính của Hàn Lam Vũ và Doãn Đan Tâm, cô cố ý nói lớn dù không biết bên trong có nghe không, nhưng hiện tại rõ ràng cô không cần động thủ thì Hàn Lam Vũ cũng tự nhiên sà vào lòng cô mà thôi.
Hàn Lam Vũ chỉ nhếch môi tạo ra một nụ cười nhẹ rồi cùng Triệu Y Trân quay về phòng.
Doãn Đan Tâm đang đứng ở phía trong cửa, cô đang tính mở cửa ra ngoài thì nghe được những lời Hàn Lam Vũ nói, trong lòng đột nhiên nhớ đến câu nói của Hải Quỳnh, yêu là sẽ khiến bản thân trở nên ích kỷ và đố kỵ với những người phụ nữ ở bên cạnh anh ta? Đan Tâm tự hỏi, rốt cuộc cảm xúc trong lòng cô hiện tại là gì? Đợi cho bọn họ rời đi, cô chậm rãi bước tới phòng Henry, một cảm giác trống trải bao trùm lấy trái tim cô.
Triệu Y Trân đang rất hạnh phúc vì có đứa con trong bụng cô ta, cô ta tuy đáng ghét thật nhưng đứa con trong bụng cô ta vô tội, chẳng lẽ cô không thể ở cùng Henry được nữa hay sao? “Phu nhân, cháu chưa ngủ à? Nhớ Henry rồi à?”
Đan Tâm có chút giật mình nhìn lại: “Ông Ngô, ông vẫn chưa ngủ ạ?”
“Phu nhân, thời gian qua có nhiều chuyện, nhưng cháu yên tâm, Hàn gia sẽ không bao giờ bỏ rơi cháu, dù Triệu tiểu thư có mang giọt máu của nhà họ Hàn thì cô ấy cũng chỉ là mẹ của con trai Hàn tổng mà thôi, sẽ không có một danh phận nào cho cô ấy trong căn nhà này, tôi có thể đảm bảo với cháu là như thể.
Vì vậy, cháu hãy chịu đựng một chút!”
Quản gia Ngô nói rồi quay đi khiến Đan Tâm càng tò mò, rốt cuộc vì sao trên dưới Hàn gia đều đối xử tốt với cô như thế? “Ông Ngô!”
Đan Tâm gọi với: “Từ ngày đầu tiên gặp ông, cháu đã cảm nhận được tình cảm mà ông dành cho cháu, giống như ông nội cháu vậy, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Quản gia Ngô không quay đầu lại nhìn cô mà chỉ lắc đầu.
Quả nhiên con bé đã không còn nhớ được mặt ông nữa.
Ngô quản gia chính là người trợ lý năm xưa của ông nội Hàn Lam Vũ, năm xưa chính ông cùng ông chủ Hàn đã vơ vét hết toàn bộ tài sản còn sót lại để mang đến cho vú nuôi, giúp bà nuôi dạy Đan Tâm nên người.
Năm đó nếu ông chủ Hàn bị truy cứu, ông cũng không tránh khỏi phải đi tù.
Vì việc đó mà bọn họ trở nên trắng tay, con trai của ông bị bệnh nặng cũng không có tiền để chữa trị, không lâu sau thì qua đời.
Vợ của ông đau buồn sinh bệnh cũng không qua khỏi, ông theo ông chủ Hàn gây dựng lại sự nghiệp sau đó rút lui khỏi thương trường, tới làm quản gia cho Hàn gia, sau này được sự giao phó của ông chủ Hàn đi theo phụ giúp Hàn Lam Vũ, đó là lý do mà ông có tiếng nói và được Hàn Lam Vũ kính trọng như tiền bối.
Ông chủ Doãn thực sự là ân nhân của ông! Quản gia Ngô biến mất sau bóng tối ở cuối hành lang, Đan Tâm mang theo một dấu chấm hỏi đi về phòng, nghỉ ngợi một lúc, quay đủ tư thế mới có thể ngủ được.