Chương 93 : Đan Tâm gặp nguy hiểm rồi?
Đan Tâm ngước cặp mắt sưng đỏ lên nhìn Tu Kiệt, cô vẫn ôm chặt lấy đầu gối chỉ để lộ tấm lưng trắng ngần cùng đường cong quyến rũ, tạng người nhỏ nhắn, co quäp lại như một con thú nhỏ bị thương đang hết sức kinh hãi.
Trương Tu Kiệt vội lấy chiếc thùng giấy bọn chúng dùng để nhốt Đan Tâm lại xé một góc thẳng xuống rồi nhìn Đan Tâm: “Trước hết em cần phải giữ ấm cơ thế…
Đan Tâm, anh sẽ không làm hại em đâu…’ Trương Tu Kiệt phải kìm nén đến mức cơ thể nổi những mảng đỏ lởm chởm, hơi thở có chút gấp gáp: “Nhanh lên…”
Doãn Đan Tâm đang không ngừng đấu tranh tư tưởng, bất kể là người con gái nào khi nằm trong hoàn cảnh của cô cũng không thể nào bình tĩnh nổi.
Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, âm mưu đáng sợ phía trước là gì.
Có một điều rõ nhất đó chính là cơ thể cô đang biến đổi rõ rệt.
Cơ thể run lên từng đợt, gai ốc nổi hết cả lên, cô tin tưởng ánh mắt Tu Kiệt nhìn cô! Tu Kiệt dùng bìa giấy quấn quanh người cô, một phần giúp cô đỡ lạnh, một phần để hắn không phải nhìn thấy những thứ không nên nhìn, thuốc kích dụng đang bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể hắn, hắn sắp không chịu nổi sự kích thích độc ác đó nữa.
“Đan Tâm…
Trói anh lại đi…
Nhanh lên…
Anh bị hạ thuốc…
Nếu không, không còn kịp nữa..”
Trương Tu Kiệt hơi thở gấp gáp, giọng nói ngắt quãng, run rẩy đến mức lạc giọng.
Đan Tâm bị tiếng quát của Trương Tu Kiệt trở nên sợ hãi, vội vàng làm theo ý anh.
Tu Kiệt bảo cô trói cả chân tay hẳn, từ ngực đến chân đều là dây thừng siết chặt, hắn giống như một con nhộng, đau đớn và không ngừng rên rỉ, giống như một con thú khổng lồ đang bị thương, yếu ớt đến mức sắp không chịu sự hành hạ đến chết đi sống lại này.
Đan Tâm càng sợ hãi nhìn hắn bao nhiêu, cơ thể lại càng nóng nảy bấy nhiêu, không biết vì cô đang lạnh hay cơ thể thay đổi mà khiến cô chỉ muốn lao tới ăn tươi nuốt sống người đang năm trên nền đất.
Đan Tâm cuối cùng đã hiểu, Trương Tu Kiệt như vậy là đang bảo vệ cô, hình như cô, cũng bị bọn chúng hạ thuốc rồi…
Đan Tâm quan sát xung quanh, có một sợi dây xích ở gần cửa ra vào, cô chạy vội tới lấy, sau đó như đang cần một thứ khác, cô lại bắt đầu tìm kiếm, bên trong góc trong cùng ở phía tay phải có một tủ gỗ cũ kỹ, cô chạy tới tìm, vì thuốc kích dục cũng đang dân ngấm vào người, bọn họ cho cô uống chỉ sau Tu Kiệt tầm mười phút.
Chân tay loạng choạng vơ hết những thứ trên tủ rơi xuống, tạo ra một hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Đan Tâm đột nhiên nhìn thấy chiếc ổ khóa bấm cũ kỹ, cô lập tức dùng sợi xích trói chân cô vào chân tủ.
Bọn họ ra tay rất độc ác, thuốc mà bọn họ cho hai người uống là liều mạnh, hơn nữa còn cố tình bỏ rất nhiều khiến Đan Tâm và Tu Kiệt cả đêm chịu đựng sự dày vò như đang đi trên than đỏ bốc cháy.
Căn nhà hoang giữa bãi đất trống này dù hai người có hét đến mức nào nữa thì vẫn không ai có thể nghe thấy.
Ở một diễn biến khác, bảy giờ tối rồi mà Dư Cảnh Nam vẫn còn chưa ăn tối.
Lâm Hải Quỳnh đi học về tắm rửa ăn uống xong cũng đã gần bảy giờ kém.
Cô lại chạy vào bệnh viện, nói với ba mẹ là muốn thăm bác cả rồi chạy biển.
“Bác cả nó có cái gì mà ngày nào con bé cũng đòi đi thăm bác cả vậy?”
Mẹ cô nghi hoặc chạy theo ra cửa thì cô đã mất dạng.
“Gon bé học ngành y, chắc là ngưỡng mộ bác cả nó, cũng tốt mà, để con làm quen với môi trường bệnh viện sớm cũng tốt, để nó thấy ngoài kia còn biết bao nhiêu người bị bệnh tật dày vò, mà tu chí học hành cho tốt, sau này còn phải cứu người.”
Đúng là lý tưởng cao đẹp, đúng là một lòng ngưỡng mộ nhưng người cô ngưỡng mộ là Dư Cảnh Nam chứ không phải là viện trưởng – bác cả của côi Lâm Hải Quỳnh đứng ở trước cửa văn phòng ngó nghiêng nhưng không dám vào.
Cô cố nhảy lên nhìn ô kính nhỏ ở trên cửa, nhưng không thể nhìn thấy gì ở bên trong.
Hải Quỳnh thất vọng ra mặt, cô liên ngồi trước cửa văn phòng của hắn, lấy mũ đội lên đâu cho đỡ lạnh.
Dư Cảnh Nam vừa đi thăm bệnh nhân của hẳn vê đã nhìn thấy một cục bông ngồi thù lù trước cửa, nếu không nhìn thấy cái tay trắng nõn cứ lúc nhúc bò ra bằng hai ngón tay trỏ và giữa thì hắn đã nghĩ rằng con gấu này nhất định là trốn khỏi sở thú đến đây.
“Này…”
Dư Cảnh Nam đưa chân lay người cô.
Lâm Hải Quỳnh mở to mắt nhìn đôi giày thể thao còn mới của Dư Cảnh Nam mà muốn ngất ngay tại chỗ.
“Này…
Ngồi đây làm gì?”
Dư Cảnh Nam lại lên tiếng khi không nhìn thấy cô có động tĩnh gì.
Lâm Hải Quỳnh cởi mũ ra ngước nhìn hắn cười trừ: “Hiiii, chú ăn gì chưa?”
Dư Cảnh Nam nhăn mặt, hai người này tại sao mỗi lần gặp hắn đều hỏi câu này đầu tiên vậy? “Chưa!”
Dư Cảnh Nam đưa tay đặt lên tay cầm cửa rồi cố mở ra nhưng ai đó đang ngồi chắn trước cửa làm hẳn phải di chuyển ánh mắt nhìn xuống: “Dịch qua một chút!”
“Hả?””
Lâm Hải Quỳnh ngơ ngác rồi ngồi dịch sang một bên, Dư Cảnh Nam mở cửa định bước vào, Hải Quỳnh liên nằm lấy ống quần Dư Cảnh Nam kéo lại.
“Ấy ấy, phép lịch sự, chú nên hỏi xem em đã ăn chưa chứ?”
Dư Cảnh Nam thở dài quay lại nhìn, Lâm Hải Quỳnh đã đứng dậy ngước mặt nhìn hắn.
“Vậy cô ăn chưa?”
“Vân chưa a…
Ợ..”
Lâm Hải Quỳnh còn chưa “ạ”
xong thì một tiếng ‘ợ”
vang lên khiến cô xấu hổ đến mức muốn lập tức độn thổ cho xong.
Khóe môi Dư Cảnh Nam bỗng cong lên, cụp mắt nhìn Cô: “Trường y có phải học rất nhàn không? Giáo viên của cô không bắt cô về nhà làm mấy thứ nghiên cứu cây cỏ hoa lá sao?”
Lâm Hải Quỳnh ủ dột: “Rất bận, bận chết đi được.
Còn bao nhiêu bài tập hóa, sinh em chưa làm, bài tập từ nửa tháng trước vẫn chưa làm…”
Lâm Hải Quỳnh chợt nhớ ra, ngày mai tới hạn nộp bài rồi.
Cô trừng mắt chạy đi.
Dư Cảnh Nam mỉm cười đi vào định đóng cửa thì một cánh tay giữ cửa lại: “Khoan đã…
Chú có ô không?”
Dư Cảnh Nam gật đầu một cái rồi chỉ vào góc trong phòng.
Lâm Hải Quỳnh bước vào cầm lấy cái ô đi ra ngoài: “Canteen bây giờ chẳng còn thứ gì ngon nữa đâu, em ra ngoài mua cơm cho chú, chú đợi một lát!”
“Không cần đâu…
Dư Cảnh Nam chưa nói xong thì một cơn lốc xoáy lướt qua người hắn, trong phút chốc đã không còn nhìn thấy cô đâu, Dư Cảnh Nam mơ to mắt ngó đầu ra ngoài cửa nhìn đã thấy Lâm Hải Quỳnh chạy tới cuối cầu thang rồi.
“Đúng là tuổi trẻ, cô ấy tới đây để chọc quê mình à?”
Chê mình đã già rồi…
Dư Cảnh Nam đóng cửa lại đi vào bàn làm việc.
Trời mưa to như thế khiến Dư Cảnh Nam bất giác nghĩ tới Đan Tâm.
Lúc chiều Dì Lý gọi tới hỏi dùng bữa có ngon không, buổi trưa Đan Tâm tự đi taxi tới thăm Henry và ở lại nấu ăn cùng Dì Lý.
Hàn Lam Vũ không bao giờ để Đan Tâm tự đi như vậy, nghĩ giữa bọn họ có chuyện nên Dư Cảnh Nam gọi tới cho Hàn Lam Vũ, không thấy ai nghe máy nên quay sang gọi điện thoại bàn.
“Ngô quản gia à, Đan Tâm đã về nhà chưa?”
/Thiếu gia, tối nay Đan Tâm ngủ lại ở biệt thự Hàn gia không về ạ?/ “Sao lại đột nhiên không về nhà?”
Dư Cảnh Nam nghỉ hoặc.
/Hàn tổng và phu nhân sáng nãy đã cãi nhau long trời lở đất, phu nhân giận quá hôm nay vẫn chưa về nhà!/ Ngô quản gia tỏ rõ sự lo lắng nói.
Dư Cảnh Nam thở dài, tính khí Hàn Lam Vũ sao lại dễ giận như thế chứ? Cũng chỉ có Doãn Đan Tâm mới làm được chuyện đó thôi.
“Không xong rồi, không xong rồi…
Lại là tiếng ồn ào của Hải Quỳnh! Dư Cảnh Nam thở dài đứng dậy định đi ra mở cửa thì Lâm Hải Quỳnh đã không giữ phép tắt đẩy cửa lao vào, cả người ướt nhẹp, ô thì không thấy chỉ thấy hai tay cô cảm ống nhòm lúc trưa và chiếc cặp màu hồng của Đan Tâm.
“Đan Tâm gặp nguy hiểm rồi?”