Chương 124: Một đêm mưa
Lúc Doãn Đan Tâm lơ mơ tỉnh lại, khung cảnh xung quanh chỉ toàn một màn đen bao trùm, bầu trời đen nghịt, mây đen tụ tới, mưa rào như trút, cơ thể cô ướt đẫm, dường như đã nằm ở đây được một lúc, chân tay cô tê cứng.
Doãn Đan Tâm lọ mọ bò dậy, bốn phía là biển cả mênh mông không nhìn thấy bờ, nước biển như có màu đen cuộn trào đập vào vách núi vang lên từng tiếng động chói tai.
Đan Tâm nhăn mặt, người cô xiêu vẹo trước gió, bàn chân bước đi chếnh choáng, ý thức đang dần lấy lại, xung quanh cô chẳng còn một ai, chiếc du thuyền neo ở bến cũng không còn thấy đâu, Đan Tâm sợ hãi đến mức chân tay bủn rủn, cô cố ý véo vào chân mình như muốn tỉnh lại cơn ác mộng.
Thế nhưng tất cả diễn ra trước mặt đều là sự thật! Bỗng, chân cô mất lực, một chân quỳ xuống, một chân vấp phải đá, cô lăn một vòng từ con dốc xuống, phía dưới đá vụn từng mảnh sắc nhọn đâm vào người cô đau đớn.
Đầu óc cô quay cuồng không còn nhìn rõ trời đất, một thân ảnh lướt qua mắt cô, hắn chạy tối nằm thụp xuống đất đưa tay ôm lấy người đang lăn xuống, Đan Tâm cảm thấy trong miệng có vị gì đó mặn đẳng, cơ thể cô nằm im bất động trong vòng tay ai đó, bên tai truyền đến giọng nói đau xé lòng: “Đan Tâm, may mà em không sao, may mà em không sao…”
“Dylan, thực sự là anh rồi!”
Doãn Đan Tâm khóc nấc lên, cô đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, chặt đến nỗi bả vai anh bị cô bấm vào đau đớn.
Gương mặt Hàn Tử Lam ngày thường nhã nhặn, hiền hòa, lần đầu tiên thấy gương mặt hắn nghiêm trọng, lo lắng, gương mặt cũng tái đi, lông ngực phập phồng, hơi thở có chút gấp gáp.
Hàn Tử Lam vùi đầu vào mái tóc ướt đẫm của cô, vuốt ve mái tóc của cô rồi hôn lên tóc mai của cô.
Một cơn gió thổi mạnh đến, Hàn Tử Lam cả người ôm chặt lấy cô trong lòng, che chắn cho cô.
Trấn an cô một lúc, Hàn Tử Lam cõng cô xuống dưới, đêm nay có thể gió sẽ càng mạnh hơn.
Bọn họ cả người ướt sũng, nếu tiếp tục thế này đêm nay bọn họ cũng không thể vượt qua cơn giá lạnh này được.
Hàn Tử Lam để cô ngồi xuống, hắn vào trong lêu thu dọn một số đồ dùng cần thiết rôi cõng Đan Tâm đi tới khu nhà đã bị bỏ hoang, bốn bức tường lạnh lẽo, cửa sổ và cửa chính đều đã bị hỏng, không thể đóng lại được nên không thể giúp bọn họ chắn gió được.
Hàn Tử Lam giúp Đan Tâm cởi áo khoác ngoài rồi phơi trước cửa sổ vừa giúp chắn gió vừa có thể làm khô áo ấm sau đó hắn chạy đi tìm một đống củi, may là ở một căn phòng khác có các khúc gỗ nên Tử Lam có thể sử dụng làm củi, bên ngoài trời đang mưa to, căn bản là không thể tìm ra củi khô được.
Hàn Tử Lam nhóm lửa lên, bế Đan Tâm đang run rẩy ngôi co rúm lại trong góc phòng, môi tái nhợt, cơ thể đang run lên không ngừng.
“Đan Tâm, có lửa rồi, em sẽ không bị lạnh nữa!”
Hàn Tử Lam chà xát tay cô rôi hơ trước ngọn lửa bập bùng đang cháy.
Có ngọn lửa sưởi ấm Đan Tâm cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cô ngồi duỗi chân ra để hơ khô quần áo trên người.
“Dylan, bao giờ chúng ta mới có thể rời khỏi đây?”
“Sớm thôi, Thi Tịnh sẽ gọi người ra cứu chúng ta sớm thôi.
Nhưng có vẻ đêm nay chúng ta phải ở lại đây một đêm rồi, em có sợ không?”
Hàn Tử Lam cởi chiếc áo len ra hơ trước ngọn lửa, da hắn tái đi dường như đã ngâm trong nước biển quá lâu.
Doãn Đan Tâm sực nhớ ra lúc nãy cô bị ngất đi lẽ nào là do số thuốc Thi Tịnh cho cô uống, cô thốt lên: “Bạch Thi Tịnh, chị ta lại muốn hại em?”
Hàn Tử Lam không còn cách nào khác là đem mọi chuyện kể lại với cô, tất cả đều là kế hoạch của Triệu Y Trân, cô ta muốn Bạch Thi Tịnh đánh lạc hướng mọi người rồi bỏ Đan Tâm lại ở trên đảo, sau đó người của Triệu Y Trân sẽ tập kích ở đó giết người rồi phi tang, cái xác rơi xuống biển sẽ không lưu lại bất cứ chứng cứ nào nữa, thủ đoạn độc ác như vậy chứng tỏ Triệu Y Trân đã rất nôn nóng loại bỏ cô.
Đan Tâm nghe xong kế hoạch của bọn họ thì chân tay run rẩy, mặt mày tái nhợt, cô không thể tin vào những gì đang diễn ra, hóa ra cô mắc kẹt ở trên hòn đảo này tất cả đã nằm trong kế hoạch.
“Chị ta sao lại độc ác như vậy chứ? Chị ta đã có Hàn Lam Vũ rồi tại sao còn muốn hãm hại em chứ? Em thậm chí đã dọn ra khỏi nhà Hàn Lam Vũ rồi chị ta còn muốn đuổi cùng giết tận em sao?”
Gương mặt Đan Tâm hoảng loạn, hoang mang tột độ, vốn nghĩ cô ta chỉ giỏi diễn kịch trước mắt người khác, vốn nghĩ cô ta chỉ cân lấy được vị trí phu nhân của Hàn Lam Vũ, bọn họ cũng đã giao kèo hai năm sau cô sẽ ly hôn với Hàn Lam Vũ, bọn họ có thể đường hoàng đến với nhau, rốt cuộc cô ta đã không chờ được nữa rồi.
Hàn Tử Lam lại cảm thấy Đan Tâm đã quá ngây thơ rồi, hôn sự giữa Hàn Lam Vũ và Doãn Đan Tâm kết thành dựa trên nhiều yếu tố, dù không thể gọi đúng một cái tên nào đó cho mối quan hệ này nhưng nó vốn bên chặt còn hơn keo sơn.
Trước lúc ông nội Doãn qua đời đã giao phó Đan Tâm cho bà nội và ba mẹ hắn, bọn họ sẽ không dễ dàng buông đứa con dâu này, cho dù Triệu Y Trân có giọt máu của Hàn gia thì cũng không thể bước chân vào Hàn gia nửa bước được.
Ba hắn sẽ biết cách khiến Hàn Lam Vũ phải nghe theo lời bọn họ.
Cuộc hôn nhân này khó mà chấm dứt như lời Đan Tâm nói.
Ngôi một lúc quần áo cũng đã khô, bụng Đan Tâm kêu lên biểu tình, cả tối cô vẫn chưa ăn gì.
Hàn Tử Lam lấy túi bóng ra xem, chỉ còn một hộp cá ngừ ăn sẵn cùng với mấy ổ bánh mì.
Hắn xé ra thành từng miếng hình chữ nhật đưa cho Đan Tâm dùng để lấy thức ăn ở trong hộp.
Trong cuộc đời cô chưa bao giờ lại ăn bánh mì với cá ngừ như thế, Đan Tâm đói đến hoa mắt nên mùi vị cũng cảm thấy ngon hơn rất nhiều, có mùi vị gì đó còn hơn là nuốt mẩu bánh mì khô khăn này.
“Dylan, anh cũng ăn đi!”
Đan Tâm đưa tay muốn đút cho hắn.
“Anh không đói, em ăn đi!”
Hàn Tử Lam mỉm cười với cô.
“Cái gì mà không đói chứ? Cả tối nay anh đã ăn gì đâu? Mau ăn đi!”
Đan Tâm dường như cưỡng chế hắn phải ăn, bên ngoài trời mưa lớn, gió lùa vào từng cơn rét buốt, bọn họ chia nhau ổ bánh mì ngon nhất trên đời, ngày thường đều ăn những thứ sơn hào hải vị nhưng có lẽ chẳng có món nào ngon bằng ổ bánh mì này.
Nửa đêm, gió thổi mạnh hơn, cửa đập vào nhau tạo ra những tiếng vang chói tai, sấm vang âm trời, ngọn lửa hết củi cũng đã tàn, không khí càng lúc càng lạnh, mưa to hắt cả vào trong căn phòng của bọn họ, nước tràn ra lênh láng trên sàn.
Hàn Tử Lam sau một hồi nỗ lực không thể đóng các cửa sổ lại được, hắn liền trải tấm thảm ở trong góc, lấy áo ấm làm chăn, hai người chỉ có thể dựa vào nhau để sưởi ấm cho nhau trong cơn giá rét này.
Ánh sáng từ tia chớp rẹt qua, phản chiếu gương mặt sợ hãi của Đan Tâm, Hàn Tử Lam lại bất giác mỉm cười, thực ra có thể nhìn thấy cô là hắn không còn sợ hãi điều gì nữa.
“Đan Tâm, em có sợ không?”
Đan Tâm không muốn bi quan, quả thực: “Vì có anh nên em không còn thấy sợ nữa!”
nếu lúc đó Hàn Tử Lam không quay lại, cô nhất định sẽ chết vì đói, chết vì rét và chết vì sợ mất.
Cơ thể Đan Tâm bất giác run lên, cô tựa đầu vào hõm vai Tử Lam, Hàn Tử Lam ôm chặt lấy cô trong lòng, bờ vai rộng lớn có thể bao bọc lấy Đan Tâm, cánh tay rộng lớn có thể chở che cho cô, hai người cứ thế nương tựa vào nhau qua một đêm bão.
Ở một nơi nào đó, công tác tìm kiếm vẫn không ngừng nỗ lực để vượt biển nhưng không lực bất tòng tâm, người nào đó cả đêm ở bên ngoài trời mưa, không ngừng nhìn ra bãi biển rộng mênh mang, trong lòng như lửa đốt, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt…
“Đan Tâm, em nhất định phải bình an…”
Áp thấp nhiệt đới đã chuyển biến thành một cơn bão.