Chương 72: Giấc ngủ ngon lành
Xe dựng lại trước biệt thự Hàn gia, Lộ Tử Du nhanh chóng xuống xe, đi ra mở cửa cho hai người.
Hàn Lam Vũ cài lại cúc áo vest rồi cúi xuống nhìn Đan Tâm, trông cô vẫn chẳng có chút sức sống nào, Hàn Lam Vũ không nhịn được, buộc miệng hỏi: “Em vừa chui từ cái xó nào ra thế?”
“Cái xó mà chú không bao giờ tưởng tượng nổi đâu”
Doãn Đan Tâm có chút thờ ơ nói.
Riêng chuyện hắn nghỉ ngờ, hiểu nhầm Đan Tâm mang chuyện công ty đi nói với Trương Tu Kiệt đã không thể chấp nhận được rồi.
Tuy có thể giải thích cho sự tức giận của hẳn nhưng lại khiến Đan Tâm càng thêm nghỉ ngờ về mối quan hệ giữa hắn và nó.
Tuy nói giữa hai người không hoàn toàn là vợ chồng nhưng cô và hắn đã chung sống cùng nhau như người một nhà, người một nhà mà có thể nghi ngờ nhau như thế sao? Đan Tâm càng nghĩ càng giận, cô bước vào trong nhà không thèm đợi hắn.
Hàn Lam Vũ khó hiểu nhìn theo, thái độ và giọng nói đều thể hiện là cô đang giận dỗi, vừa rồi còn dựa đầu vào vai hắn nghỉ ngơi mà bây giờ đã thay đổi thái độ nhanh đến mức chóng mặt rồi.
“Đúng là trẻ con!”
Hẳn cảm thán rồi cũng đi theo cô vào nhà.
“Đan Tâm về rồi đẩy à?”
Huyền Thanh bước ra, mỉm cười ngọt ngào: “Hôm nay đi học có mệt lắm không con?”
Doãn Đan Tâm tiến đến ôm bà, những lúc thế này có mẹ bên cạnh thật là tốt.
“Không mệt ạ.”
Đan Tâm vẫn ôm chặt bà không chịu buông.
Huyền Thanh cũng cảm nhận được cô có tâm sự nên cũng vui vẻ dành cho cô một cái ôm.
Đúng lúc này, Hàn Tử Lam nâng tay bà nội cùng với Hàn Thanh Triết từ trong nhà đi ra, Đan Tâm nhìn thấy bọn họ, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
“Con chào ba, chào bà nội ạt”
Đan Tâm chào chung một tiếng rồi đi tới ôm lấy Hàn Thanh Triết và bà nội, mọi người cũng rất vui vẻ ôm cô vào lòng, bà nội còn yêu thương hôn vào má cô một cái, Hàn Thanh Triết thì dịu dàng xoa đầu cô một cái.
“Lần trước con tới chơi chưa được bao lâu thì đã bị Tiểu Vũ đón về rồi, bà nhớ con quá đi thôi!”
“Hóa ra bà nội vẫn còn nhớ đến con à?”
Hàn Lam Vũ bất mãn nói, quả thực hắn đã bị cả nhà hắn cho ra rìa rồi.
“Con đấy, không có Đan Tâm thì con có chịu về nhà vào cuối tuần không? Có khi cả mấy tháng còn không thấy mặt mũi ở đâu, ở đó mà ganh tị với cháu dâu của bài!”
Bà nội vừa nói vừa cầm tay Đan Tâm lên hôn một cái vào mu bàn tay thể hiện tình cảm khăng khít khiến Hàn Lam Vũ và Hàn Tử Lam ghen tị chết đi thôi, còn Đan Tâm cười tươi như được vàng ôm lấy bà nội áp má cô vào má bà nội thích thú.
Từ nhỏ ông Hàn đã khó tính, thêm sự rèn luyện khắt khe của ba, bà nội là người luôn đứng ra bảo vệ các cháu và cũng là người bao che cho bọn họ nhiều nhất nhưng cũng chưa từng yêu thương như thế với bọn họ, đúng là luôn có sự phân biệt giữa nam và nữ mà.
“Bà nội, con cũng muốn”
Hàn Tử Lam đưa tay ra nhìn bà giống như trẻ con làm Doãn Đan Tâm bật cười, đợi xem phản ứng của bà như thế nào.
Bà nội liền không từ mọi cơ hội chỉnh đốn anh: “Con đó, cũng làm bà nội phiên lòng quá đi, đến tuổi này rồi vẫn chưa chịu đưa bạn gái về ra mắt, đã thế còn chưa từng yêu đương với ai, bà nội nghĩ đến khi bà nội về với ông con chắc vẫn chưa thấy mặt cháu dâu quá.
Nhanh nhanh dẫn một đứa cháu dâu ngoan ngoãn, lễ phép lại tình cảm giống như Đan Tâm về ra mắt cho bà đi!”
Từ lúc hắn về nước đã không nhớ phải nghe bài ca này bao nhiêu lần rồi! Hàn Tử Lam miệng thì cười nhưng trán thì nhăn lại, hẳn đến bên cạnh Lam Vũ, khoác vai anh trai: “Có phải anh cũng từng bị cằn nhằn như thế này không?”
“Phải đấy, anh kết hôn rồi cũng sợ bà buồn, có em về thật hợp lý!”
Hàn Lam Vũ khoanh tay, cong môi nói: “Em trốn đã bao năm rồi, bây giờ cũng phải nếm trải một chút chứ?”
Anh em thâm tình, gia đình đông đủ ấm áp, đâu còn khung cảnh nào đẹp hơn thể chứ? Huyền Thanh mỉm cười hạnh phúc: “Được rồi, được rồi.
Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện được chứ? Mẹ, con sẽ ủng hộ mẹ hết mình.
Còn Đan Tâm, con về phe ai?”
Huyên Thanh buột miệng hỏi.
Đan Tâm đang cười cười, nhìn sang Hàn Lam Vũ và Hàn Tử Lam, hai anh em có nét mặt không quá giống nhau, mỗi người có một vẻ đẹp khác nhau, người thì lạnh lùng anh tuấn, người thì lãng tử tiêu sái, nói chung vô cùng hoàn mỹ.
Hiện tại lại cùng nhăn mặt nhìu mày nhìn cô ra vẻ chờ đợi lại có chút giống nhau, Hàn Tử Lam còn đang để tay lên vai anh trai, nhìn thế nào cũng rất giống bức tranh được họa bởi họa sư tài ba.
Đan Tâm hắng giọng: “Con về phe ba ạ!”
Đan Tâm lùi lại ôm lấy cánh tay Hàn Thanh Triết: “Hơn nữa làm gì có một Đan Tâm nào ngoài con chứ? Nếu tìm người giống như con để kết hôn thì Tử Lam nhà mình sẽ ở già đến hết cuộc đời mất, vì vậy, con theo ba ạ! Quyết định của ba luôn sáng suốt!”
Mọi người đều mỉm cười vì sự lém lỉnh của cô, Hàn Thanh Triết cũng không ít lần sảng khoái vì được con dâu nịnh nọt.
Hàn Tử Lam đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu.
“Đúng là chị dâu chỉ có một…”
“Đúng thế!”
Hàn Lam Vũ nắm lấy cánh tay Đan Tâm kéo về, ôm vào lòng rồi mỉm cười: “Vì vậy em cũng nên có một mẫu người lý tưởng riêng cho mình!”
Hàn Tử Lam mỉm cười, nếu đã là mẫu người lý tưởng thì làm sao có thể thay đổi được! Từ lúc Hàn Tử Lam về nước, đây mới là bữa ăn đầu tiên có đầy đủ các thành viên trong gia đình, mọi người cùng nhau ăn một bữa ăn, uống chút rượu vang hiếm và thưởng thức những bản nhạc piano được Tử Lam cao hứng thể hiện.
Dùng bữa xong, Đan Tâm và Lam Vũ cũng không vội phải về nhà nên ở lại đây nghỉ trưa, bầu trời hôm nay trong xanh, không khí se se lạnh, thật thích hợp để mọi người vui vẻ bên nhau, đúng là một ngày rất đẹp! Sau khi ăn trái cây cùng mọi người ở phòng khách, ai nấy đều về phòng nghỉ trưa, Đan Tâm và Lam Vũ thì vê phòng trước đây của Lam Vũ.
Đan Tâm ở ngoài vui vẻ, thân mật với hản, vào đến phòng lại như người dưng xa lạ, thái độ thay đổi đến chóng mặt của cô làm Hàn Lam Vũ cảm thấy kì lạ.
“Em…
Đan Tâm đi tới ngồi trên giường, Hàn Lam Vũ vừa bước đến ngồi xuống, hắn định hỏi chuyện, cô liên đứng dậy ra ngoài ban công.
Lại giở chứng gì vậy? Cô giám trốn đi cùng một nam nhân khác, hắn còn chưa để bụng thì cô thái độ cái gì chứ? Chuyện của công ty hắn đã không muốn truy cứu nữa nhưng cũng không phải là hẳn đã tha thứ cho cô.
Hàn Lam Vũ mặc kệ cô rồi lên giường nằm đắp chăn.
Nằm một hồi vẫn chưa thấy Doãn Đan Tâm đi vào, bên ngoài không khí lạnh tăng cường, Hàn Lam Vũ cuối cùng không nhịn được bước xuống đi ra ban công.
Đan Tâm đang ngắm nhìn trời đất giao hòa giữa ánh năng và tiết trời lạnh thì bị hắn cúi người dễ dàng bế vào trong.
“Á, chú làm gì vậy hả? Buông tôi ra!”
Doãn Đan Tâm không tiếc tay véo vào hông của hắn.
Hàn Lam Vũ nhíu mày nhịn đau bế cô ném vào trong giường, cô ngồi xổm dậy định nhảy xuống giường, Hàn Lam Vũ đành nhảy lên giường kéo cô ôm vào lòng rồi đắp chăn, cơ thể cô từ ngoài trời vào nên có chút lành lạnh, cứ thế được hơi ấm của Hàn Lam Vũ bao phủ lấy.
Hắn lạnh nhạt mà chân thành nói: “Mặc dù tôi không biết em đang giở chứng gì nhưng em ở ngoài đó bị ốm, ba mẹ và bà nội sẽ hỏi tội tôi, vì thế hãy nằm im đi!”
Hàn Lam Vũ ôm chặt cô trong lòng, tì cảm lên đầu cô nhắc nhở: “Em vẫn chưa hết ốm đâu đấy!”
Nghe những lời này của hắn, cô đột nhiên tủi thân muốn khóc.
Vì sao có lúc hắn rất tốt với cô, có lúc lại lạnh lùng tàn nhẫn với cô, hai thái cực đối nghịch nhau khiến cô cảm thấy hẳn ở trước mặt cô thật mơ hồ, đâu mới là con người thật của hắn? Bây giờ hãn ôm cô ngủ nhưng biết đâu một lát nữa lại thô bạo với cô? Nhất là Doãn Đan Tâm vẫn không chịu nổi cảm giác có ai đó không tin tưởng mình, nghi ngờ mình! Liệu cô không tự mình thanh minh thì hắn có tin cô nữa hay không? Vả lại với tính cách của Hàn Lam Vũ nếu đã nghi ngờ cô thì tuyệt đối không cho cô được phép thanh minh.
Doãn Đan Tâm xoay lưng lại phía hắn, nghĩ ngợi một hồi rồi ngủ quên lúc nào cũng không biết.
Hàn Lam Vũ cũng nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, thời tiết hôm nay đúng là lạnh hơn mọi người, trong nhiều ngày qua, cả hai người mới có giấc ngủ thật ngon.