Chương 5: Hôn lễ
Hàn Lam Vũ là một cái tên vô cùng xa lạ với cô, tới trước giờ cử hành hôn lễ mà cô vẫn chưa gặp được hắn, Doãn Đan Tâm ngây thơ nghĩ rằng, Hàn gia đối với cô cực kỳ tốt cho nên Hàn Lam Vũ dù có xấu xa đến đâu, dù ngoại mình có dị dạng đến mấy cô vẫn sẽ hết mực yêu thương người chồng này.
Bọn họ nhất định sẽ sống hạnh phúc cùng nhau.
Ở trong các câu chuyện cổ tích cũng cho tháy, quái vật chỉ lạnh nhạt với công chúa, tuyệt đối không có ý hãm hại công chúa, ngược lại quái vật đã dành tình yêu và sự tôn nghiêm của mình cho công chúa, bọn họ cuối cùng đã có một cái kết tốt đẹp, Doãn Đan Tâm tin vào điều đói Đã quá giờ lành cử hành hôn lễ nhưng Hàn Lam Vũ vẫn không hề xuất hiện, Doãn Đan Tâm đứng ở nơi cao nhất ở trên sân khấu, đó là một trục xoay màu đỏ, nơi sẽ diễn ra các nghỉ thức của một hôn lễ cần có, chỉ là được biến tấu để trở nên đặc sắc hơn.
Doãn Đan Tâm một mình đứng ở đó, hai tay nắm chặt bó hoa run nhẹ, đứng một bên trục xoay khiến cô cứ có cảm giác không thăng bằng, cô đơn và sợ hãi trước hàng nghìn con mắt của khách mời cũng như cánh phóng viên báo chí.
Trước khi xuất hiện trước công chúng, chiếc vương miện cài vải voan được bung ra phủ lên đầu cô dâu làm cho mọi người không nhìn rõ nhan sắc xinh đẹp của Doãn Đan Tâm.
Ở một cục diện khác, Hàn Lam Vũ thức dậy đã trưa, Triệu Y Trân vẫn đang nằm ngủ bên cạnh hắn, hắn lấy bộ quần áo rồi đi vào trong tắm rửa thay đồ, lúc ra bên ngoài thì Triệu Y Trân đã thức giắc, cô kéo.
chăn lên che ngang cơ thể của mình tựa người vào thành giường, tay đang lướt điện thoại, cặp mắt long lanh ngắn nước, lúc Hàn Lam Vũ đi tới thì cô gục mặt lên đầu gối khóc nức nở.
Hàn Lam Vũ nhíu mày không hiểu, một tay giữ chiếc khăn đang lau khô tóc trên đầu, một tay cầm lầy điện thoại mà Triệu Y Trân vứt ra trên giường lên xem, tin tức ‘Hàn tổng của Hàn thị sắp kết hôn nhưng vẫn qua đêm cùng ảnh hậu Triệu Y Trân?’ đã lên trang nhát của một loạt tin tức nóng hồi trong ngày, tuy hình ảnh của hẳn trong tối không rõ nhưng rất dễ dàng nhận ra hắn, người có vóc dáng tuyệt đối như hắn không có nhiều, đặc biệt là chiều cao nổi bật đó.
Hàn Lam Vũ tức giận không thôi, hẳn ném chiếc điện thoại đi rồi cúi người bế cô ngồi trong lòng an ủi: “Cưng à, anh sẽ giải quyết chuyện này cho em”
Cô đương nhiên tin hẳn có thể làm được điều đó, cô là người làm ra chuyện này, cô đâu có ngu đề tự hủy hoại sự nghiệp của mình chứ? Triệu Y Trân khóc lóc ôm chặt lấy hắn: “Ai có thể làm ra chuyện này chứ?”
Hàn Lam Vũ dỗ dành cô một lúc, tiếng chuông cửa liên tục vang lên, Triệu Y Trân lau nước mắt rồi mặc lại chiếc váy đi ra ngoài nhìn qua camera sau đó hớt hải chạy vào: “Là trợ lý của ba anh!”
Triệu Y Trân tỏ ra sợ hãi ôm chằm lấy hẳn: “Có phải ba mẹ anh không thích em nên mới làm ra chuyện này không?” Triệu Y Trân tự biết thân biết phận nên khẳng định bọn họ sẽ không chấp nhận cô làm dâu Hàn gia, cho nên cô phải đóng làm người bị hại trước để lấy được lòng tin của Hàn Lam Vũ.
“Bây giờ anh phải đi rồi sao? Có phải em sẽ không bao giờ được gặp lại anh không? Lam Vũ, em mong anh được hạnh phúc!”
Triệu Y Trân quay mặt đi bật khóc, cơ thể cô vẫn còn đau đớn, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Hàn Lam Vũ không nói gì cũng không ra ngoài mở cửa cho bọn họ mà ngang bướng nói: “Em còn đau lắm phải không? Để anh bôi thuốc cho em!”
“Vậy còn hôn lễ…”
“Muộn một chút cũng không sao!”
Triệu Y Trân gật đầu, đôi mắt ngắn nước nhưng trong lòng thỏa mãn vô cùng, cô vừa tạo cho mình một vỏ bọc là một kẻ đáng thương quá hoàn hảo, đến Hàn Lam Vũ cũng không phát hiện ra sở hở.
Lúc hắn chuẩn bị rời đi, Triệu Y Trân tỏ ra không nỡ, hắn cúi đầu hôn lên trán cô: “Hôm nay ngủ nhiều một chút, đừng lên mạng đọc comment nữa.”
“Anh sẽ bỏ em ư?” Triệu Y Trân đau đáu nhìn hắn “Ai nói anh sẽ bỏ em chứ? Cưng à, ngủ ngoan!”
Hàn Lam Vũ đắp chăn cho cô rồi cùng người của Hàn Thanh Triết quay về.
Đến hôn lễ, Hàn Thanh Triết đích thân bước lên sân khấu, đứng trước bao nhiêu con mắt dè bỉu, nghỉ hoặc, ông năm lấy tay con dâu, dặn dò duy nhất một câu: “Trên đời này chỉ có duy nhất một mình con xứng đáng là vợ của Lam Vũ, là con dâu của Hàn gia.
Từ nay về sau có khó khăn gì đã có Hàn gia ở phía sau chống lưng cho con, con nhớ chưa?” Lời của ông giống như một sự đáp trả cho bài báo sáng hôm nay, tuy Đan Tâm không hiểu nhưng vô cùng cảm động và biết ơn vì ông đã không để cô một mình ở trên này.
Ở dưới khán đài đều xôn xao và ngưỡng mộ cô dâu ở trên sân khấu, giống như bài báo sáng nay, Hàn Lam Vũ có thực sự yêu mến ai đi chăng nữa thì cũng không thể thay thế chính thất là cô, được Hàn Gia cưới hỏi chính đáng, dù là ảnh hậu thì cũng là nhân tình của hẳn mà thôi.
Hiện tại bài báo đó đã được gỡ bỏ, tin tức mới nhất đều đưa tin vê hôn lễ, trong lúc mọi người còn đang xôn xao, Hàn Lam Vũ đột nhiên xuất hiện ở cuối sân khấu, mặc bộ vest trắng vừa in, mái tóc vuốt ngược lên, làn da trắng sáng, cặp mắt cương nghị, dáng mũi dọc dừa, đôi môi mỏng quyền rũ, tất cả hài hòa tạo ra một kiệt tác như tranh họa, ánh sáng tán lên gương mặt tuần tú của hắn càng làm cho hẳn giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong tranh.
Hàn Thanh Triết hài lòng, đợi hắn đi tới gần thì giao bàn tay của nó về phía hẳn: “Từ hôm nay, Đan Tâm giao lại cho con!”
Hàn Lam Vũ trước mặt mọi người liên nở một nụ cười quyến rũ: “Vâng, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt!”
Người ngoài không hiểu lại vỗ tay trầm trồ, không một ai nhìn ra thái độ cười cợt của hẳn, Hàn Thanh Triết hài lòng mỉm cười giao Đan Tâm cho hắn rồi đi xuống khán phòng.
Hàn Lam Vũ nắm lấy bàn tay mềm mại của Doãn Đan Tâm đi về đúng vị trí của bọn họ, âm nhạc du dương bắt đầu nồi lên, Đan Tâm vẫn còn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Hàn Lam Vũ, không giống như cô dự đoán, Hàn Lam Vũ không những không phải là một người xấu xí mà còn là một đại mỹ nam, hơn nữa còn là cực phẩm của cực phẩm mà cô từng được thấy trên màn hình.
Hàn Lam Vũ nhếch mép, nhìn bộ dạng mê trai vụng về của đứa trẻ mới lớn làm Hàn Lam Vũ có chút buồn cười lại có chút khinh thường cô.
Hắn muốn nói là: “Này nhóc, đã tốt nghiệp cấp 3 chưa mà học đòi mê trai?”
Hắn tự biết vẻ đẹp của hắn làm người khác say đảm và hẳn tự tin vào điều đó.
Chỉ có một mình Hàn Lam Vũ có thể nhìn thấy cận mặt Đan Tâm, đúng là có một chút nhan sắc, vẻ ngoài ngây thơ trong sáng, thanh thuần đáng yêu, khác hẳn những người phụ nữ quyến rũ, trưởng thành mà hắn từng quen.
Tuy vậy, cô vẫn chưa đủ để thu hút được hắn, trong mắt hắn cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn, hoàn toàn không có hứng thú yêu đương.
Doãn Đan Tâm vừa nhìn thấy hắn thì bị vẻ ngoài điển trai, trưởng thành, tử tế của hắn lừa, cô cứ nghĩ hắn thực sự là hoàng tử của đời cô.
Bọn họ lần lượt trao nhẫn cưới cho nhau, minh chứng cho tình yêu của mình, trục xoay nhẹ nhàng di chuyển, quay hai người chậm rãi thành vòng, Đan Tâm đang đi giày cao gót nên có chút mắt thăng bằng, Hàn Lam Vũ nhanh tay ôm lấy eo cô, chiếc eo nhỏ nhắn khiến hắn nghĩ ngay tới cơ thể nhỏ nhắn của trẻ chưa trưởng thành, khóe môi lại cong lên, Đan Tâm đặt tay lên vai hẳn, cô sắp phải làm một nhiệm vụ quan trọng cùng hắn, đó là trao cho hắn nụ hôn đầu đời.
Vải voan trên đầu cô đột nhiên bay lên, Hàn Lam Vũ bây giờ mới thực sự nhìn rõ gương mặt cô, đôi môi hình trái tim mọng đỏ chỉ khiến đối phương muốn cắn một phát.
Không tệ! Hàn Lam Vũ cúi đầu chủ động hôn lên môi cô, Doãn Đan Tâm đáp trả một cách vụng về và luống cuống, hẳn hoàn toàn làm chủ cục diện.
Đan Tâm lần đầu thân mật với người khác giới, đặc biệt lại là trai đẹp, trong lồng ngực như có kiến cản, cơ thể bắt giác run lên.
Doãn Đan Tâm còn chưa hết cảm xúc, bên tai đã vang lên một giọng nói lạnh lùng của Hàn Lam Vũ khiến cô như đang ở trên thiên đường rơi một phát xuống tận 18 tầng địa ngục: “Này nhóc, kỹ thuật hôn của nhóc quá tệ!”