"Thiên Huân, quay về học viện thôi."
Tịch Thiên Dạ đứng dậy đi ra ngoài, đấu giá hội đã chuẩn bị kết thúc, không cần thiết lưu lại nữa, có thể đạt được một gốc Cửu Dương thảo đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Mặc dù Thiên Bảo cung có rất nhiều đồ tốt chưa có lấy ra, nhưng lần đấu giá hội này chỉ mới chạm đến là thôi, khẽ khai hỏa thanh danh cho Thiên Bảo cung. Còn những đồ tốt khác thì không vội lấy ra ngay.
Chỉ khi thanh danh Thiên Bảo cung càng lớn thì giá bán đi các món đồ càng cao.
Thiên Huân quận chúa gật đầu, lần này tham gia đấu giá hội của Thiên Bảo cung đích thật là mở rộng tâm mắt. E rằng sau này tại tầng đỉnh của Lan Lăng quốc, Thiên Bảo cung có tên có tuổi.
Tông này lấy tên là thiên bảo, quả nhiên là có rất nhiều bảo vật.
Hai người đi ra khỏi Cửu Tiêu lâu, cưỡi phượng liễn của Thiên Huân quận chúa trở về học viện. Làm quận chúa của một nước, tất nhiên tọa giá của Hướng Thiên Huân rất bất phàm. Trên đường đi thoải mái ngang nhiên, không có người nào dám trêu chọc, ai nấy nhìn thấy đều dồn dập nhường đường.
Nhưng mà, ngay khi hai người sắp đi ra khỏi khu vực phồn hoa, bước vào ngoại ô của Trường Thương thành, đột nhiên có một luồng ánh sáng u ám giáng từ trên trời xuống, lặng yên bắn vào bên trong xe kéo.
"Cẩn thận!" Khuôn mặt Thiên Huân quận chúa biến thành tái
nhợt trong nháy mắt, con ngươi siết chặt, ánh mắt vừa ¡_ kinh vừa nộ.
Gái hào quang u ám kia vô cùng sắc bén, dù cho đã cách mấy chục trượng, nàng vẫn cảm thấy rùng mình đau điếng người, tựa như thân thể sẽ bị lưồng ánh sáng kia chém thành hai khúc trong tích tắc. Cùng lúc đó, một cỗ uy áp vô cùng to lớn phủ xuống ầm ầm, dường như có áp lực của cả ngàn cân nước. Ba con sư hổ thú mắt Ì_ xanh đang kéo xe bị ép đến trực tiếp nằm ngã sấp xuống mặt đất, run lẩy bẩy không dám nhúc nhích chút nào.
Thiên niệm!
Đó là uy áp thiên niệm mới có thể có, chỉ những cường giả Thiên cảnh mới có thể dọa ba con sư hổ thú 'Tông cảnh đến nằm sấp trên mặt đất nhanh như thế, làm cho Thiên Huân mới có tu vi Tông cảnh lục trọng thiên động đậy một thoáng cũng khó khăn hết sức.
“Tịch Thiên Dạ...!"
Thiên Huân quận chúa hoảng sợ gào lên, ánh mắt hoảng hốt. Hiển nhiên luồng hào quang u ám đó bay về phía Tịch Thiên Dạ, tàn nhẫn quả quyết, sát cơ mãnh liệt như vậy, dĩ nhiên có quyết tâm tất sát.
Nàng không thể ngờ rằng, mới vừa ra khỏi Cửu Tiêu lâu, thế mà đã bị phục kích ngay, động tác thật là nhanh! Đến cùng là ai hi vọng Tịch Thiên Dạ chết như vậy?
Tịch Thiên Dạ ngồi sừng sững ở trên xe kéo, bất động như núi, ngay cả mí mắt cũng không thèm nháy một cái. Từ trên người hắn bỗng nhiên phát ra một màn ánh sáng vàng óng, dường như là một mặt trời nhỏ vàng rực. Trong hào quang chói sáng rực rỡ, chậm rãi lộ ra một cánh tay, va chạm vào luồng ánh sáng u ám kia.
Oanh!
Quang mang bắn ra tứ phía, sóng khí cuồn cuộn. Ba con Sư Hổ Thú mắt xanh tích tắc đã nổ tung thành mưa máu ở trong lực lượng va chạm đáng sợ đó. Máu thịt đầy trời. Mà xe kéo làm bằng kim loại vàng tỉnh khiết càng là bay ra bên ngoài, vạch lên trên mặt đất một cái khe thật dài, nhìn thấy mà giật mình.
Biến cố lớn như thế, đã nhanh chóng dẫn tới khủng hoảng to lớn, mọi người trên đường cái thất kinh chạy trốn tứ phía.
Đám lái buôn trực tiếp bỏ quầy hàng mà chạy gấp. Những quán rượu, cửa hàng cũng dồn dập đóng cửa hết, sợ bị tai bay vạ gió.
Các tu sĩ chiến đấu, người bình thường không trêu chọc nổi, chạm vào là chết.
"Thế mà không chết."
Một âm thanh âm lãnh vang lên lộ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù xa liễn kia đã bị oanh bay, thế nhưng Tị Thiên Dạ và Thiên Huân quận chúa trên vẫn ngồi bình thường ở trên xe kéo, không nhận một chút tổn thương nào.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi trốn mau, hắn tới đây là vì ngươi..."
Thiên Huân quận chúa sợ hãi không thôi, sắc mặt trắng bệch. Thấy răng Tịch Thiên Dạ không bị tên cường giả Thiên cảnh thần bí đánh chết, thì nhẹ nhàng thở ra, lại rất là bất ngờ.
Bất quá Tịch Thiên Dạ vừa mới đột phá đến Tông cảnh thôi, vậy mà có thể tiếp nhận một kích của tu sĩ Thiên cảnh lại không chết, có chút khó mà tin tưởng được.
Chênh lệch giữa tu sĩ Tông cảnh và Thiên cảnh, giống như một ở trên trời, một ở đất dưới. Cách biệt cả một vòm trời. Dưới tình huống bình thường không có khả năng vượt qua. Trừ phi người phong hoa tuyệt đại như Đại sư tỷ Nguyễn Quân Trác mới có thể.
Thế nhưng Đại sư tỷ là Tông cảnh đệ cửu trọng thiên †rong truyền thuyết, mà Tịch Thiên Dạ chỉ mới là Tông cảnh nhất trọng thiên mà thôi.
"Một tu sĩ Thiên cảnh Nhị trọng thiên mà thôi, không làm gì được ta."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, vẫn ngồi yên ở trên xe kéo, cũng không có ý chạy trốn. Từng luồng hào quang vàng óng ánh như chất lỏng, lại như hoàng kim bao phủ khắp người hắn, da, con mắt, lông mày... Toàn bộ đều hóa thành màu vàng rực rỡ, dường như hắn làm bằng hoàng kim.
Thiên Huân quận chúa nhìn Tịch Thiên Dạ tràn đây khiếp sợ, lúc này Tịch Thiên Dạ gây cho nàng cảm giác như một Thánh Giả cao cao tại thượng. Hắn ngồi ngay ở chỗ này, nhưng tương liên với đại địa, tương hợp với thương khung, tùy tiện dẫn động thiên uy. Toàn thân hắn tản ra khí tức trang nghiêm mà sâu nặng, trầm ổn lại ngưng tụ, bất hủ trường tồn.
Cái cảm giác vĩnh hằng bất hủ kia rất là hoang đường buồn cười, nhưng cũng rất chân thực.
"Rốt cục là thần thông gì mà lại có đại khí tượng như thế?"
Trong lòng Thiên Huân quận chúa chấn động, với hiểu biết của nàng, chỉ có thể nhìn ra là Tịch Thiên Dạ đã tu luyện một luyện thể hoang quyết cao thâm, nhưng đến cùng là luyện thể hoang quyết gì thì nàng nhìn không ra.
Nhưng lưồng khí thế kia, dáng vẻ uy nghỉ như thế... Sợ là luyện thể chỉ thuật đứng đầu thiên địa đi.
Tất nhiên Hậu Thổ Linh thể của Tịch Thiên Dạ là luyện thể thuật đứng trên đỉnh thiên địa. Nếu được kích phát ra hoàn toàn, như cổ thụ mọc rễ, cắm sâu vào Thần sơn, dung hợp với vô tận đại địa, vững như bàn thạch. Hơn nữa có khả năng mượn linh lực Hậu Thổ đại địa trong phương viên ngàn trượng, không phải là một thứ như tu sĩ Thiên cảnh Nhị trọng thiên có thể phá vỡ.
Đạo u ảnh kia không cam tâm, một kích toàn lực kia của hắn vẫn không thể diệt sát một tu sĩ Tông cảnh, vậy là vô cùng nhục nhã. Thân ảnh hắn thoáng qua liền biến mất ngay tại chỗ, công tới Tịch Thiên Dạ lần nữa.
Nhưng mà, lần va chạm thứ hai này càng dữ dội hơn, nhưng vẫn không thể làm cho Tịch Thiên Dạ tổn thương tí nào.
Tựa như hẳn là một ngọn núi cổ, đứng sừng sững ở chỗ ấy, bất kể công kích như thế nào đều an nhiên bất động.
"Làm sao lại như vậy...!"
Người áo đen không thể tin được, lần thứ hai hắn đã dốc hết toàn lực ra tay, xuất ra hết mười hai thành lực. lượng, nhưng vẫn không thể rung chuyển Tịch Thiên Dạ một xíu, thậm chí ngay cả xa liễn kia cũng như đã mọc rễ bám lên mặt đất.
Rút luil
Đáy lòng người áo đen ý thức được, kế hoạch đánh giết Tịch Thiên Dạ lần này đã thất bại, hiển nhiên bọn họ đã xem thường Tịch Thiên Dạ.
Nhất kích không trúng thì bỏ trốn đi ngay, đây chính là một nguyên tắc mẫu mực của một sát thủ chuyên nghiệp. Người áo đen không có do dự thêm chút nào, hóa thành một đạo häc quang quả quyết phóng lên bầu trời, bay về phương xa.
Nhưng mà, hắn vừa bay lên không được bao lâu, thì một âm thanh nhàn nhạt đã ở vang lên giữa không trung:
"Dám ra tay với thánh mầm của Trườbg Thương học. viện, ai cấp cho ngươi lá gan đó?"
Khi âm thanh kia vang lên, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một bàn tay to bao phủ phương viên hơn trăm †rượng, trực tiếp đập bay người áo đen kia từ không †rung xuống. Thân thể hắn hung hăng đập xuống đất, vẽ ra một cái hố sâu trên đường phố, bụi đất tung bay mù mịt.
Một ông lão râu tóc bạc trắng từ cuối ngã tư đường đi tới, mấy bước nhấp nhoáng đã đến bên cạnh hố sâu. Ông tóm lấy người áo đen từ trong hố sâu kia như là nắm một con gà con.