Giam Quốc Quyền Bính, trên có thể phế trừ quốc quân, dưới có thể trảm diệt chúng thần, là người cầm đầu của một nước.
Như vậy Hoàng Thất của Lan Lăng Quốc muốn sinh tồn dưới hơi thở của Thiên Bảo Cung, phải nơm nớp lo sợ, không được có bất cứ sai lăm nào.
Kỳ thật Hoàng đế Lan Lăng Quốc cũng không có cách nào khác, trước khi tới đây, hắn chỉ hi vọng là có 'thể thuyết phục Thiên Bảo Cung trở thành Quốc Giáo của Lan Lăng Quốc, là biểu tượng tối cao của Lan Lăng Quốc, cũng không muốn giao ra Giám Quốc Quyền Bính.
Nhưng hiện tại, Thiên Bảo Cung không chỉ có chủ nhân thần bí mà lại mọc ra thêm một vị thánh nhân, lại còn không phải thánh nhân bình thường mà là Dược Thánh giả có địa vị cao thượng đến cực điểm.
Có thể nói, Thiên Bảo Cung cho dù không phải Quốc Giáo nếu bất mãn với hoàng thất cũng chỉ cần một câu có thể phế bỏ hoàng đế, vạn tông trong Lan Lăng Quốc không ai dám không theo, toàn bộ sẽ ủng hộ, thậm chí tham gia tiêu diệt Hoàng Thất cũng không phải sự tình quá khó khăn.
Thiên Bảo Cung có uy thế như vậy, địa vị không khác so với Giam Quốc Quyền Bính bao nhiêu, chẳng bằng trực tiếp giao ra cho họ để thế hiện vẻ tôn kính.
Các tông môn khác, toàn bộ đều yên lặng, hiển nhiên đối với quyết định của Hoàng Thất không có dị nghị gì. Tất cả mọi người đều biết, hoàng thất làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ, ai dám có dị nghị? Đây quả thực là muốn chết. Cho dù Thiên Bảo Cung không ra mặt, những thế lực muốn vuốt mông ngựa họ cũng sẽ giết chết bọn hắn.
Thế cục trước mắt chính là như thế. Nếu giao ra Giám Quốc Quyền Bính có thể đối lấy việc Thiên Bảo Cung làm Quốc Giáo cho Lan Lăng Quốc thì chính là phúc khí của bọn hẳn.
"Việc này Hoa mỗ không thể làm chú, bất kỳ, quyết định gì của Thiên Bảo Cung đều phải được chủ nhân đồng ý."
Hoa Nhất Nhiên thản nhiên nói, bất quá đối với lòng quyết đoán của Lan Lăng Quốc hẳn lại có chút tán thưởng, ai dám đem thanh lợi kiếm treo trên đầu mình đưa cho người khác. Mặc dù có giao hay không cũng không có gì khác nhau nhưng dám đối mặt với nó thì khác nhau rất lớn.
"Như vậy phiền Thánh Quân có thể vào bẩm báo cho cung chủ đại nhân, Lan Lăng Quốc chúng ta vô cùng cần một Quốc Giáo để trấn quốc."
Hoàng đế Lan Lăng Quốc cúi người thật sâu, đầu cơ hồ áp xuống mặt đất.
Hoa Nhất Nhiên nhíu nhíu mày, có chút do dự, thái độ của Hoàng đế Lan Lăng Quốc làm hắn có chút tán thưởng nhưng chủ nhân tính tu không muốn người khác quấy rầy, hẳn cũng không dám để sự tình gì cũng quấy hẳn chủ nhân.
Rất nhiều người đều nhìn thấy Hoa Nhất Nhiên đang do dự, một nháy mắt cung điện vô cùng trầm mặc, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Nếu không thể khiến Thiên Bảo Cung trở thành quốc giáo thì có nghĩa là bọn hẳn đã thất bại. Thậm chí rất nhiều phương án cùng lí do thoái thác phía sau cũng không dùng được bởi người chủ sự của Thiên Bảo Cung không phải Hoa Thánh Quân mà là vị chủ nhân thần bí khó lường, thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
Tất cả mọi người nhìn Hoa Nhất Nhiên bằng ánh mắt hi vọng, nhưng chính bản thân hắn cũng đang rất khó khăn. Nếu như Thiên Bảo Cung không trở thành Quốc Giáo thì vị trí ấy ắt sẽ là trận chiến giữa Trường Thương Học Viện cùng Cửu Tiêu Lâu.
Trường Thương Học Viện cùng Cửu Tiêu Lâu đều có tuyệt thế Thiên Tôn, việc thành thánh chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng trong lòng mọi người thì Thiên Bảo Cung trở thành Quốc Giáo là thích hợp nhất. Bởi vì Thiên Bảo Cung có một vị cung chủ thần bí khó lường, có hai vị Thánh Quân, có Ngọc Thánh Nữ phong hoa tuyệt đại, lực uy hiếp hơn xa hai thế lực kia.
"Chuẩn!"
'Đang lúc mọi người ở đây đang xoắn xuýt thì một chữ chuẩn vang lên không dấu hiệu nào.
Đám người hơi sững sở, vô ý thức mà tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, nhưng lại không thấy.
Hoàng đế Lan Lắng Quốc nghe thấy vậy thì đại hỉ, kích động nói: Thánh Quân, đây là thanh âm của cung chủ đại nhân?
Hoa Nhất Nhiên khẽ gật đầu, âm thầm thở nhẹ ra, mỉm cười nói: " Chủ nhân đã đồng ý thỉnh cầu của các ngươi."
Đám người trong đại điện nghe thấy vậy nhao nhao đại hi, Thiên Bảo Cung trở thành Quốc Giáo thì việc xâm lăng của các nước khác với Lan Lăng Quốc đã được giải quyết dễ dàng,
Quốc chiến là một sự tình vô cùng thảm liệt đối với một quốc gia, thiên hạ vạn tông đều không thể ngăn cản, độ náo động của nó còn trên cả Hắc Ám Náo Loạn.
Có thể tránh khỏi Quốc Chiến là phúc lợi của chúng sinh.
"Cung chủ đại nhân nhân từ."
Cung chủ đại nhân thánh uy vĩnh hằng”
"Cung chủ địa nhân tạo phúc cho thiên hạ chính là tin mừng của chúng sinh, nên được ghi vào trong Công Đức Điện để lưu danh muôn đời."
Đám người trong đại điện nhao nhao quỳ lạy, biểu lộ vô cùng kích động.
"Một đám hoang thổ ở biên thùy, coi như Thiên Bảo Cung có thể che chở cho các ngươi mà bọn hắn lại không biết mình làm ra đại họa cỡ nào, quả thực là buồn cười.”
Một thanh âm không hài hòa đột nhiên vang lên bên ngoài đại điện, giọng nói tràn đầy sự đùa cợt.
“Người nào dám làm càn ở Thiên Bảo Cung”
Đám người giận dữ, thi nhau nhìn ra bên ngoài đại điện, hiển nhiên là có khách không mời mà đến.
Thiên Bảo Cung bây giờ uy thế cỡ nào, trong toàn bộ Nam Vực chưa chắc đã có người dám trêu chọc mà lại có kẻ đến tận đây để làm càn.
Chủ vị, Hoa Nhất Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn vẽ phía bên ngoài cung điện.
"Đầu tiên, bản nhân không có ý càn rỡ tại Thiên Bảo Cung, ta chỉ nói sự thật mà thôi, tiếp theo, ta tới đây để khiêu chiến đệ nhất Đại Lục Tôn Bảng Ngọc Thánh Nữ để giải quyết tâm nguyện mà thôi."
Thanh âm bên ngoài điện chậm rãi vang lên, cũng không vì phản ứng của mọi người mà thay đổi cảm xúc.
Khiêu chiến đệ nhất Đại Lục Tôn Bảng, Thiên Tôn bất bại?
Đám người kinh ngạc. Sau khi Hắc Ám Loạn Động kết thúc, tin tức ở Trường Thương Thành cũng khuếch tán ra toàn bộ đại lục, ba vị Thiên Tôn đồng thời xuất thế tự nhiên là một chuyện kinh hãi thế tục. Mà bất luận một vị Thiên Tôn nào đều có thể đánh được với Thánh Tôn cho nên Đại Lục Tôn Bảng cũng phát sinh biến hóa, ba thứ hạng đầu đều bị hạ xuống, để đổi cho ba vị nữ Thiên Tôn lên.
Trước mắt, đệ nhất Đại Lục Tôn Bảng là Ngọc. Thánh Nữ mà mọi người xưng là bất bại Thiên Tôn.
Ngọc Thánh Nữ bởi vì một trận chiến trong Hắc Ám Loạn Động mà dương danh, lấy tu vi Thiên tôn đối đầu với Thánh Cảnh nhị trọng lại nắm giữ Huyết Vân Kỳ là Cốt Phệ Thánh Gia, bất tử bất bại, tư thế vô song nên được gọi là bất bại Thiên Tôn.
Người xếp thứ hai chính là viện trưởng của Trường Thương Học Viện Cố Khinh Yên, một cây Trường Thương Huyết Kỳ quết ngang thiên hạ, triền đầu với hai vị Thánh Quân hồi lâu mà không bại nên được mọi người ca ngợi.
Cửu Tiêu Lâu Nữ bài danh thứ ba, bởi vì trong Hắc Ám Loạn Động nàng chỉ kiềm chế Hàn Lâm Thánh Quân, không có chiến tích quá mức chói mắt nên xếp ở vị trí thứ ba.
Thiên Tôn trên đại lục gần như không tồn tại, đã ngàn năm không xuất hiện, mạnh hơn tất cả Đại Tôn, các nàng xếp ở ba hạng đầu trên Đại Lục Tôn Bảng là nhận thức chung của thiên hạ, không có ai dị nghị.
Rất nhiều người đều hiếu kì xem ai lại dám đến khiêu chiến Bất Bại Thiên Tôn Ngọc Thánh Nữ.
Đám người thi nhau đi ra khỏi cung điện, ra ngoài quảng trường, muốn nhìn xem là thần thánh phương nào mà lớn gan thế.
"Tiểu gia hỏa, nhiều năm không thấy, tính tình của người không có thay đổi chút nào."
Hoa Nhất Nhiên than nhẹ một tiếng, mặc dù ngồi rong cung điện nhưng hẳn đã biết được người đến là ai. Không nghĩ tới lai là một cố nhân.