Tịch Thiên Dạ đứng trước cửa sổ trên tầng thứ chín mươi chín của Uyển Thủ Lâu, nhìn lên vạn tỉnh thiên tượng trên bầu trời, thần nhiên nói.
Hơn nửa tháng trước hắn đã cảm nhận được một cỗ không gian ba động đang hướng về phía Lô Hề Quận Thành, hai không gian khác nhau trôi nổi trong vũ trụ ngẫu nhiên sẽ va chạm mà Lô Hề Quận Thành hiển nhiên chính là điểm đến kia.
Hắn mặc dù không biết vì sao dị vực thời không sau một quãng thời gian lại va chạm với Lô Hề Quận Thành một lần giống như luân hồi nhưng không hề nghĩ ngờ là đây không phải hiện tượng tự nhiên mà có bậc đại thần thông thi triển thủ đoạn chế tạo ra quy tắc hai thời không giao thế luân hồi.
"Không ngờ rằng Thái Hoang Thế Giới mà cũng có đại thần thông bậc này”
Tịch Thiên Dạ khoang tay, biểu lộ đạm mạc nói.
Chỉ có tu sĩ Đại Thừa kỳ, tinh thông thời không pháp tắc mới có thể lưu lại thủ bút như thế.
Mà Đại Thừa kỳ ở thế giới này tương đương với Tổ Thần.
"Tinh không thật xinh đẹp." Tịch Tiểu Hinh đi đến bên người Tịch Thiên Dạ, ánh mắt đầy hiếu kì cùng sợ hãi nhìn sang bầu trời đêm.
Nàng từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy tinh không bao giờ.
Có một thế giới đang giáng xuống thế giới của chúng ta" Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói
"Thật sao?”
Tịch Tiểu Hinh trợn trừng con mắt thật to, nhìn chằm chằm vào tinh không. Nàng không hiểu cái gì gọi là có một thế giới đang giáng lâm xuống thế giới mà chỉ nghe thấy như rất lợi lại thôi
"Đương nhiên, rất nhanh ngươi sẽ trông thấy."
Tịch Thiên Dạ vừa dứt lời không lâu, trên bầu trời đêm lại xuất hiện một màn thần kỳ.
Một mảnh đại lục đang bay về phía bọn hẳn trong bầu trời đêm, mảnh đại lục kia như tiên thổ, phía trên chim hót hoa nở, linh thú tiên căm, quỳnh lâu phi các, cung điện,.
Phảng phất ảo ảnh đang chiếu cảnh tượng của một thế giới khác đến Lô Hề Quận Thành vậy. Nhưng mọi người đều biết đây không phải ảo ảnh mà có một mảnh tiên thổ thật đang bay đến phía bọn hẳn.
Toàn bộ Lô Hề Quận Thành chấn động, tất cả mọi người ngước mắt nhìn lên bầu trời.
"Đó là Thiên Lan di tích trong truyền thuyết tư?"
"Thật thần bí, thật bất phàm..."
"Mảnh thần thổ trong truyền thuyết đã sản sinh ra thần..”
"Ha ha, thời vận a thời vận, đây là tạo hóa lớn nhất trong mấy trăm năm, nếu ta có thể đạt được vô thượng cơ duyên bên trong thần thổ thì tương lai thành thánh cũng không phải không thể."
Tất cả mọi người toàn thành đều điên cuồng, ánh mắt nhìn mảnh tiên thổ trên không đầy mê mẩn.
Mà sự tình quỷ dị hơn phát sinh, Lô Hề Quận Thành lại ly khai khỏi mặt đất, từ từ bay lên, bay dân về phía mảnh tiên thổ kia. Trong quá trình bay Lô Hề Quận Thành lại không ngừng biến lớn.
Ngắn ngủi một canh giờ, Lô Hề Quận Thành liền rộng hơn gấp mười lần, nguyên bản thành thị đang chen chúc tự nhiên trở nên vắng vẻ.
Nhưng quỷ dị chính là kiến trúc bên trong thành cũng không có mở rộng mà chỉ có mỗi thành mở rộng thôi.
Một số công trình cố lão, kỳ quái đột nhiên xuất hiện bên trong thành thị, phẳng phất như đang bổ khuyết cho chỗ trống đó.
Những kiến trúc mới xuất hiện kia đều cổ lão tới cực điểm, tản ra khí tức man hoang, phẳng phất nó không phải của thời đại này.
"Hai thành tương dung, có chút ý tứ"
Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ rằng Thiên Lan di ích xuất hiện cảnh tượng hai thành tương dung,
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Theo thời gian trôi qua, Lô H Quận Thành bay lên càng cao, càng biến lớn hơn...
Mỗi thời mỗi khắc đều mở rộng ra, cơ hồ muốn mở rộng ra hơn vạn lần.
Trong đoạn thời gian này, giống như dây nổ đã bị nhóm lửa, rất nhiều người đang đi đến Lô Hề Quận Thành, bọn hân lai lịch rất bí ẩn, ăn mặc kỳ quái, hiển nhiên không phải người của Lan Lăng Quốc mà là người đến từ vực ngoại.
Toàn bộ Nam Vực... Thậm chí cả Trung vực trong truyền thuyết cùng với ba vực khác cũng xuất hiện.
Mỗi ngày đều có đại lượng người chen chúc bay vào trong Lô Hề Quận Thàn, một nhóm lại một nhóm như cá diếc sang sông.
Bởi vì mọi người đều biết sau khi Lô Hề Quận Thành triệt để dung nhập với tiên thổ thì không còn cách nào để vào nữa. Ngắn ngủi mấy ngày thời gian, nhân khẩu của Lô H Quận Thành tăng lên gấp mười, rên đường toàn người là người mà toàn người lai lịch bất phàm, hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản.
Tầng thứ chín mươi chín Uyển Thù Lâu, bốn tên khách thần bí đột nhiên giáng lâm.
"Chủ nhân, Thiên Lan di tích có pháp tắc hạn chế, cấm toàn bộ tu sĩ trên thánh nhân đi vào."
Hoa Nhất Nhiên cung kính đứng sau lưng Tịch Thiên Dạ, ánh mắt lóe lên một vòng bất đắc dĩ.
Tịch Thiên Dạ gọi bọn hắn vào là để cho bọn hắn tiến vào trong Thiên Lan di tích tìm kiếm cơ duyên.
Thế nhưng mà thánh nhân không thể vào Thiên Lan di tích, từ xưa đến nay đều như vậy.
Người đến chính là bốn người Hoa Nhất Nhiên, Hàn Ngọc, Tuân Vinh cùng với Trương Thanh Vinh.
Mặc dù, Trương Thanh Vinh không có chính thức gia nhập Thiên Bảo Cung nhưng cũng thành tâm đáng khen, Tịch Thiên Dạ cũng không để hán bỏ lỡ cơ duyên ở Thiên Lan di tích
Trương Thanh Vinh khi nhìn thấy Tịch Thiên Dạ, ánh mắt chấn kinh tới cực điểm, hắn nằm mơ cũng, không ngờ rằng, vị cung chủ thần bí của Thiên Bảo Cung kia lại là một thiếu niên.
Mà đó lại là Tiên Thiên Thánh Mầm đang khiến đại lục sôi sục_Tịch Thiên Dạ.
Nghĩ đến thủ đoạn đáng sợ của Thiên Bảo Cung Chỉ Chủ, Trương Thanh Vinh đột nhiên không rét mà run.
Cái gì mà Tiên Thiên Thánh Măm! Cái gì mà tuyệt thế thiên tài, tương lai chú định thành thánh!
Tất cả đều không phải!
Toàn bộ đại lục, toàn bộ thiên hạ đều nghĩ sai a!
Tâm thần Trương Thanh Vinh rung động, rốt cục ý thức được vị chủ nhân của Thiên Bảo Cung đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Hắn căn bản không phải người bình thường.
Thậm chí có thể nói hắn căn bản không phải người.
"Ta tự nhiên biết quy tắc trong thế giới kia, có người đã hạ cấm chế vào đó. Nhưng ta đã mang các ngươi đến tự nhiên có cách mang các ngươi đi vào. Trên thực tế, Thánh Nhân có một chút thủ đoạn là có thể lén lẻn vào Thiên Lan di tích. Những người kia hiện đang ẩn nấp trong thành, cũng không khác mấy người các ngươi."
Tịch Thiên Dạ đưa lưng về phía Hoa Nhất Nhiên, thản nhiên nói.
Thánh Nhân tự chém một đao, bỏ đi thánh nhân. quả cũng có thể vào Thiên Lan di tích.
Nhưng hiển nhiên không có thánh nhân tự nhiên lại làm như thế.
Như vậy chỉ còn một biện pháp khác là thâu thiên hoán nhật, lặng lẽ chui vào.
Thánh Nhân bình thường có lẽ không hiểu thần thông như thế nhưng Tịch Thiên Dạ há lại không biết?
Hoa Nhất Nhiên cùng Trương Thanh Vinh nghe vậy tâm thần run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ càng thêm kính sợ.
Trên đời có cái gì có thể làm khó Thiên Bảo Cung chỉ chủ.
”A, tiên thiên âm dương chỉ khí!"
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ đột nhiên ngưng tụ, nhìn về chỗ sâu trên bầu trời.
Chỉ thấy mảnh tiên thổ trên hư không kia không ngừng đến gần, cảnh tượng trên đó cũng có thể thấy rõ ràng.
Bầu trời nơi đó có hai mặt trời. Hoặc là nói một mặt trời, một mặt trăng.
Lại hiện tượng vô củng quỉ dị nhật nguyệt cùng hiện!
"Ha ha, trời cũng giúp ta."
Tịch Thiên Dạ đang lo không có năng lượng đặc. thù để giúp hắn luyện hóa hạt giống hỗn độn.
Nghĩ không ra cơ hội lại xuất hiện trước mặt hắn nhanh như vậy.
Âm dương hóa hỗn độn, có tiên thiên âm dương chỉ khí, luyện hóa trạng thái ban đầu của hạt giống hỗn độn không phải vấn đề.
Tịch Thiên Dạ bay lên thắng cửu thiên, từng bước đạp không mà lên, rất nhanh đã vào trong Cửu Thiên Cương Phong. Dù cho có là Đại Tôn cũng không dám tới tầng trời đấy mà Tịch Thiên Dạ lại làm như không thấy.