Ngộ nhỡ hung tính của Tịch Thiên Dạ bộc phát, giết sạch những người trong đó, sợ là những đại thế lực kia sẽ xuất hiện tình cảnh truyền thừa đứt đoạn, tông môn sẽ mất đi khí vận, phát triển chậm đi mấy trăm năm.
Nhưng đám thanh niên trong khảo hạch để tử kia nào có hay, vậy mà còn đang đắc chí không ngừng, tự nhận kế hoạch của mình thông minh, tự nhận là chiếm cứ tiên cơ.
Trên quảng trường nội môn đệ tử, ánh mắt mị người nhìn về phía Tịch Thiên Dạ rất là cổ quái.
Từa tựa như của đám lang thú đói khát nhìn vào miếng thịt thơm ngon, một mai linh đan diệu dược tuyệt thế.... Rất nhiều người theo bản năng tiến tới, như có như không đãn vây quanh Tịch Thiên Dạ, nếu như là người bình thường sợ là chắp cánh cũng khó mà bay.
Lam Mị đứng ở trong góc, từng tầng hắc vụ bao phủ lấy nàng, lúc này đây còn đâu vẻ lạnh lẽo vĩnh hằng không đổi mà Tịch Thiên Dạ nhận biết, khóe môi đang nhếch lên, ánh mắt có một vẻ là cười trên nỗi đau của người khác.
Nàng cũng không nghĩ tới Tịch Thiên Dạ mới từ trong khảo hạch đi ra liền bị một đám người vây quanh, mà dáng điệu của đám người không phải là nhìn thấy thăn tượng, mà là thấy một kẻ không thuận mắt.
Quả nhiên, Tịch Thiên Dạ chính là kẻ có đặc tài khiến người người hận, một bộ muốn bị ăn đòn, đi tới đâu cũng có thể lôi kéo thù hận, cũng là một khả năng đặc biệt.
“Tịch Thiên Dạ, bản hoàng tử cho ngươi hai con đường để chọn."
Công Tôn Vô Võng dẫn theo một đám người vây quanh Tịch Thiên Dạ, làm bộ như hắn chính là quân vương vô thượng, chỉ phối lấy sinh tử của Tịch Thiên Dạ.
"Con đường thứ nhất, chính là thần phục bản hoàng tử, thuận theo vô điều kiện mọi yêu cầu của ta.
'Đương nhiên, ngươi từ nay về sau chính là người của bản hoàng tử, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời không hết."
“Thứ hai, là làm trái lệnh của bản hoàng tử, cự tuyệt đời sống vinh quang hạnh phúc kia. Như vậy, ngươi sẽ bị ta bắt sống, mỗi ngày được trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết.”
"Hai con đường, một tương lai tươi sáng, một tử lộ bi thảm, chỉ dựa theo ý niệm của ngươi.”
Công Tôn Vô Võng chắp lấy tay, nhàn nhạt nhìn Tịch Thiên Dạ, đổi thành lúc khác, hẳn sẽ lười nhác nói nhiều với Tịch Thiên Dạ như vậy, trực tiếp bất lại là xong.
Nhưng tình huống bây giờ có chút đặc thù, Vân Phượng cổ quốc nhìn chăm chắm sau lưng, các thế lực khác cũng chưa chắc không có tâm tư gì, nói không chừng sẽ có người đang mưu đồ cướp đoạt, hắn không thể không đề phòng.
Mà Tịch Thiên Dạ cũng không phải người dễ đối phó, có thể giết chết đường đệ Oông Tôn Vô Quá của hẳn, từ từ mài chết Phúc Hải Thánh Thể, hẳn không thể không để vào mắt được, vạn nhất không cách nào lập tức bắt lại, thế lực khác lại nhảy ra phá đám, thì hành động lần này rất có thể sẽ có ngoài ý muốn xảy ra.
Tịch Thiên Dạ khó hiểu nhìn qua Công Tôn Vô Võng đột nhiên xuất hiện, Phúc Hải thánh quốc thật là âm hồn bất tán, mà người xuất hiện ai ai cũng kiêu căng ngu xuẩn như vậy, giết thật sự là chán lắm rồi.
"Tịch Thiên Dạ, hi vọng ngươi suy nghĩ kĩ càng, đừng làm ra sự tình sai lầm."
Công Tôn Vô Quá thất Tịch Thiên Dạ không nói lời nào, cho là hẳn đang do dự, liền tiếp tục tăng ngữ khí, đồng thời phóng xuất ra khí tức Thánh Nhân của mình.
Cỗ khí tức đáng sợ ấy quét ngang quảng trường, uy nghiêm mạnh mẽ, phẳng phấp một vị quân vương giáng lâm, còn cường thịnh hơn cả một hạ vị Thánh Nhân bình thường, sợ là có thể tiếp lấy hai, ba chiêu. của trung vị Thánh Nhân bình thường.
Đám người trên quảng trường vội vã lùi lại, e ngại nhìn về phía Công Tôn Vô Võng, Thánh Nhân khác biệt như trời với đất so với tu sĩ phổ thông, dù là ở trong nhóm thiên tài cũng là vậy.
Đừng nhìn trên quảng trường khảo hạch đều là thiên tài, thiên kiêu, tuấn kiệt từ khắp nơi trên đại lục tụ tập lại, thiên tài cũng có người này kẻ kia, thiên kiêu có thể trước trăm tuổi thành thánh cũng không có được bao nhiêu, trên quảng trường lúc này cũng chỉ có bốn người mà thôi.
Đương nhiên, trong bốn người này, Công Tôn Vô Võng của Phúc Hải thánh quốc và Vân Phong Dật của Vân Phượng cổ quốc là mạnh nhất.
Tịch Thiên Dạ coi lưỡng khí tức kinh người của Công Tôn Vô Quá thổi qua như cơn gió mát, mặt không đổi sắc, nói.
"Ta cũng cho ngươi hai con đường để đi."
Công Tôn Vô Võng nghe vậy, sững sờ, không nghĩ Tịch Thiên Dạ đáp lại như vậy, nhịn không được cười như điên, nói.
"Ha ha ha, có ý tứ! Vậy nói bổn hoàng tử nghe một chút xem con đường gì?"
Ánh mắt của hắn tràn đầy khinh thường nhìn qua Tịch Thiên Dạ, tuy nhiên trong giọng nói đã có chút lạnh lại, xem ra người trẻ tuổi trước mắt hiển nhiên. cũng là hạng người kiêu ngạo, không muốn thỏa hiệp a.
"Thứ nhất, tử lộ!"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Vậy còn đường thứ hai?”
Công Tôn Vô Võng rút bội kiếm bên hông ra, trong con ngươi lạnh lẽo kia lóe lên một vòng sát ý, bộc phát thánh uy đến cực điểm.
"Thứ hai, tử lộ!”
Tịch Thiên Dạ nhấn mạnh hai chữ cuối, đồng thời bước ra, bộc phát một cỗ khí tức kinh hãi thế tục, chấn động cả thiên địa, uy áp vô biên đè ép toàn bộ thế giới, thổi bay hai mươi mấy tên thiên tài trẻ tuổi vây quanh hẳn, tựa như con kiến hôi bị thần long thổi bay.
Thánh uy mạnh mẽ uy nghiêm như quân vương thiên hạ của Công Tôn Võ Võng bị khí tức ngang ngược kinh khủng của Tịch Thiên Dạ trực tiếp nghiền nát, như là một ngọn núi lớn đè xuống một quả trứng gà cỏn con, yếu ớt vô cùng.
Bản thân Công Tôn Vô Võng thì bị cỗ khí tức ấy chấn động khiến không ngừng lùi ra phía sau, khí huyết trong cơ thể sôi trào.
"Ngươi....."
Công Tôn Vô Võng bị ép phải lui lại mấy chục mét, đến khi đập lưng vào một tòa thạch tháp mới dừng lại, ánh mắt kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn về Tịch Thiên Dạ, như thấy một con quỷ.
Làm sao có thể!?
Tịch Thiên Dạ sao có thể cường đại như vậy?
Dù chỉ là một gợn sóng của khí tức kia hắn cũng không chịu được, thánh đạo quả và thánh uy của hắn ở trước cỗ khí tức đó bị đè ép đến suýt nữa không thở nổi.
Đó rốt cuộc là khí tức gì mà lại đáng sợ như vậy?
Công Tôn Vô Võng không dám tin vào hai mắt, không dám tin vào cảm nhận của mình nữa, hắn cầu nguyện đây chỉ là mơ.
Không chỉ Công Tôn Vô Võng, ai ai cũng là trợn mắt há mồm cả ra, nhìn Tịch Thiên Dạ như thấy Ma Thần.
Đơn giản là bởi vì cỗ khí tức chí cao vô thượng, cường đại vô biên kia quá là rung động linh hồn của người khác, tựa như khinh nhờn tất cả sinh linh trong phạm vị trăm dặm xung quanh vậy.
"Sao lại cường đại như vậy?"
Vân Phong Dật bồng đứng lên, con ngươi co rụt lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
'Vân Tương Quân cũng sững sờ lại, thời điểm nàng thấy Tịch Thiên Dạ lần đầu tiên, thiếu niên kia còn đang cùng một đám Tôn giả phổ thông chém giết, lúc ấy sợ là tùy tùy tiện tiện một Đại Tôn cũng có thể trấn áp hắn.
Đến lần thứ hai, bất quá trôi qua có mấy tháng, hắn đã có thể dùng một bàn tay đập chết hoàng tử của Phúc Hải thánh quốc, Công Tôn Vô Quá, dù là Phúc Hải Thánh Thể cũng không thể chống đỡ được.
Bây giờ, Tịch Thiên Dạ chỉ vẻn vẹn dựa vào khí thế đã có thế bức lui Thánh Nhân Công Tôn Vô Võng, ở rước khí tức cường đại vô biên vô tận kia, Thánh Nhân phảng phất trở thành một đám sâu kiến vậy.
Làm sao một người có thế cường đại như vậy chỉ trong một thời gian ngắn......