Vạn Thế Hào lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Tú Nương, hắn thật sự không ngờ, Hà Tú Nương có thể tìm được người giúp đỡ mạnh mẽ như vậy.
Tịch Thiên Dạ híp mắt lại, mặt không biểu cảm nói: "Vả miệng”
Chu Khánh Diêm một tay tóm lấy đầu Vạn Thế Hào, đùng - đùng - đùng một trận bạt tai, đánh Vạn Thế Hào thành đầu lợn.
'Vạn Thế Hào cảm thấy thật khuất nhục, hắn đường đường là hội trưởng thương hội Vạn Bảo, dù ở toàn bộ thành Lô Hề này cũng là người có tiếng tăm, lại bị người khác bạt tai, ép quỳ trên mặt đất trước mặt bao nhiêu người, quả thực mất hết mặt mũi.
Hắn giấy giụa muốn bò lên, nhưng mà mặc kệ hắn cố gắng giấy dụa cỡ nào cũng không thể đứng lên.
Uy thế vô hình khủng bố kia dường như một ngọn núi, nhìn bề ngoài không thấy nổi bật, trên thực tế lại như một ngọn núi cao đè ép trên người hắn, căn bản là không cách nào di chuyển.
"Các hạ, ngươi có biết, thương hội Vạn Bảo chúng ta đang kiếm lợi cho bao nhiêu thế lực mạnh mẽ không, ngươi muốn nuốt lấy thương hội Vạn Báo, điều này là không thể. Làm người đừng quá tham lam, coi chừng vạn kiếp bất phụ:
'Vạn Thế Hào lạnh lùng nói, dù cho quỳ trên mặt đất, cho dù nhận hết khuất nhục, hắn cũng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, bởi vì hắn biết, hắn không phải chỉ có một người, phía sau hẳn còn có một đống người mạnh mẽ bảo hộ hắn.
"Há, rốt cuộc là thương hội Vạn Bảo đang vì ai kiếm tiền, chỗ dựa là ai, ngươi có thể nói hết ra để ta nghe một chút. Lát nữa ta sẽ để cho toàn bộ bọn họ đến đây, ta muốn tự mình hỏi một bọn họ một câu, đến cùng là có nguyện ý cuộc mua bán này không.”
Tịch Thiên Dạ đặt chén trà xuống, nhìn Vạn Thế Hào thản nhiên nói.
"Giọng điệu thật lớn, từ trước tới nay Vạn mỗ chưa từng gặp qua ngươi nào ngông cuồng như các hạ, thực sự là vô cùng bội phục. Đã như vậy, ta liền nói thẳng, cổ đông lớn nhất của thương hội Vạn Bảo chính là Nam Vũ tông, chỉ có tông chủ Nam Vũ tông đồng ý, ta mới có thể làm cuộc mua bán này."
"Nếu ngươi có bản lĩnh, thì kêu tông chủ Nam Vũ tông đến đây, để hẳn đáp ứng ngươi a" Vạn Thế Hào cười gằn.
Nam Vũ tông chính đệ nhất đại tông môn ở thành Lô Hề này, có địa vị vô cùng hiển hách, có thể so sánh với thủ phủ quận, quyền thế ngập trời.
Là đệ nhất tông môn ở thành Lô Hề này, Nam Vũ tông có gốc gác cường đại vô cùng, sâu không lường được, có người nói trong tông môn không chỉ có một vị tôn giả, không phải những danh môn vọng tộc có thể so với.
Vạn Thế Hào miệt thị nhìn Tịch Thiên Dạ, hẳn không tin, thiếu niên trước mặt hẳn dám trêu chọc Nam Vũ tông
Nếu hẳn biết phía sau thương hội Vạn Bảo có Nam Vũ tông, sợ là cũng không dám tới đây gây sự.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy, khẽ mim cười, nhìn Chu Khánh Diêm nói: "Ngươi đi Nam Vũ tông một chuyến, bất luận ngươi sử dụng biện pháp gì, nhất định phải “mời" Tông chủ Nam Vũ tông đến đây cho ta”
"Thuộc hạ tuân mệnh”
Chu Khánh Diêm quỳ một chân trên đất, sau khi cung kính thi lễ liền bật nhảy lên, trong nháy mắt vọt thẳng lên trời, bước vào trời xanh, bay đến Nam Vũ tông.
Bên trong Giang Hoa lâu, tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm, đầy ngơ ngác nhìn Tịch Thiên Dạ. Thật sự đi mời tông chủ Nam Vũ tông?
Điên rồi!
Thiếu niên kia không phải bị điên rồi a!
Tông chủ Nam Vũ tông chính là tuyệt đại tôn giả trong truyền thuyết a! Hắn tùy tiện giậm chân một cái là toàn bộ thành Lô Hề cũng bị chấn động.
Ngươi chạy đến tông môn người ta mời hẳn đi ra, yêu cầu hẳn đồng ý bán lại
thương hội Vạn Bảo với giá một đồng tiền, ngươi không phải muốn chết sao!
Tất cả mọi người nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn một người điên, từ xưa đến nay họ chưa từng thấy người nào điên cuồng như thế.
Trần Bân Nhiên vỗ bàn cười lớn, tự tìm đường chết, đúng là tự tìm đường chết mà.
Hắn không ngờ, Tịch Thiên Dạ lại thích tìm đường chết như thế.
Lúc ở thành Trường Thương, hẳn dám ngang nhiên sỉ nhục bán thánh, mắng bán thánh là ngụy thánh, dẫn đến toàn bộ thế lực chuẩn thánh ở Lan Lăng quốc phận nỗ, thậm chí còn chuẩn bị âm thăm giết hắn.
Bây giờ chưa được bao lâu, trở về thành Lô Hề rồi, hắn vẫn ngang ngược như thế:
Tính cách ương ngạnh như thế, Trần Bân Nhiên căn bản là không cần lo lắng tương lai Tịch Thiên Dạ sẽ trở thành thánh nhân, Tịch Thiên Dạ sẽ không có cơ hội đó, bởi vì trước đó hắn đã chết một vạn lần rồi.
Tâm trạng Mạnh Vũ Huyên phức tạp, mấy lần muốn lên tiếng nhắc nhở Tịch Thiên Dạ, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói.
“Chưa từng thấy người nào muốn chết đến như vậy.
"Thiếu niên kia bị điên rồi."
"Bây giờ ta thật sự rất muốn biết, thiếu niên gọi là Tịch Thiên Dạ kia chọc giận Nam Vũ tông, sẽ có kết cục gì.”
"Đoán chừng Thiếu niên kia không phải người ở 'thành Lô Hề này, nếu không tại sao lại không biết thế lực thương hội Vạn Bảo rất phức tạp, căn bản không ai dám trêu chọc a.”
"Đúng vậy, hắn chắc chắn không phải là người ở thành Lô Hề này, nếu không với tính cách kiêu căng như thế, sao không một ai biết đến hẳn chứ."
Nam Vũ tông nằm ở vùng ngoại thành thành Lô Hề, phía bắc là núi Nam Minh.
Núi Nam Minh cao vạn trượng, đứng ở đỉnh núi có thể quan sát toàn bộ thành Lô Hề, phảng phất toàn bộ thành Lô Hề đều nằm ở dưới chân Nam Vũ tông, cao cao tại thượng.
Mà đứng ở trong thành Lô Hề ngẩng đầu lên, liên có thể nhìn thấy Núi Nam Minh to lớn cùng những kiến trúc mờ mịt không rõ.
Lúc này, chỉ thấy một ánh vàng tỏa sáng trên bầu trời.
Tia sáng kia rực rỡ vô cùng, càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng giống như một mặt trời nhỏ.
Chu Khánh Diêm mỗi đi một bước, khí tức trên người càng mạnh mẽ một phần, cuối cùng khi toàn bộ khí tức được thả ra ngoài, uy thế ngập trời, rung động cửu thiên.
Cùng lúc đó, một lưỡng khí tức kinh thiên động địa bao phủ toàn bộ thành Lô Hề.
Cư dân trong thành, ai nấy đều kinh hồn bạt vía nhìn lên bầu trời, chỉ vẻn vẹn một tia khí tức, cũng đủ làm cho người ta kính nể e ngại
"Tôn giả! Đó là khí tức của tôn giả.”
"Sức mạnh thật đáng sợ, có tôn giả xuất thế sao?"
“Trời ạ, vị Tôn giả kia đang đi tới Nam Vũ tông, chẳng lẽ chuẩn bị khai chiến với Nam Vũ tông”
Cư dân trong thành ngơ ngác nhìn lên bầu trời, tôn giả xuất thế, mấy chục năm cũng chưa chắc gặp một lần a.
Mà tất cả mọi người trong Giang Hoa lâu, ai nấy cũng đơ người đứng tại chỗ, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên cùng sợ hãi.
Tôn giả!
Người thanh niên kia lại là tôn giả trong truyền thuyết.
Trời ơi, làm sao khả năng.
Tôn giả trẻ tuổi như vậy, hơn nữa chí là người hầu của thiếu niên kia, quả thực không thể tin được.
Tất cả mọi người đều ngớ ra, căn bản không thể tin được trên đời này lại có chuyện quái dị như thế.
Vạn Thế Hào cũng đơ người tại chỗ, quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt ngơ ngác, quên cả đứng lên.
Hắn là tôn giả? Làm sao có khả năng!
Chu Khánh Diêm một bước ngàn trượng, rất nhanh đã đi tới trước Nam Vũ tông.
Tông môn này có lịch sử hơn một nghìn năm, sơn môn có khí thế bàng bạc, muôn hình vạn trạng, nguyên khí đất trời ngưng tụ như sương, trong núi khắp nơi đều có linh thú hoạt động, linh dược linh thảo mọc khắp núi đồi, dường như tiên cảnh nhân gian.
"Tông chủ Nam Vũ tông, lăn ra đây cho ta”
Một thanh âm lạnh băng nổ vang trên bầu trời, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Nam Vũ tông, vang vong thật lâu không tiêu tan.