Nghĩ tới đây, Bạch Thư híp mắt một cái, trong lòng suy nghĩ nên làm sao bất động thanh sắc giáo huấn hai người này một chút. Mà Hàn Tư Ân nghe Bạch Thư nói trong lòng như vậy, trong lòng bỗng nhiên nhấc lên một cơn tức giận.
Mà người duy nhất tương đối trấn định ở Đại Chu bên này là Bạch Văn Hãn, hắn dám khẳng định, nếu Hàn Tư Ân dám nói ra như vậy, liền dám làm ra chuyện như vậy. Hắn giao thiệp với Hàn Tư Ân xem như đã lâu, thủ đoạn hung tàn lúc trước mà Hàn Tư Ân đối với nhũ mẫu của hắn, còn có nhi tử của trưởng công chúa Phương Tá đã đắc tội hắn, năm cái ngón tay đứt rời, tất cả đều là giáo huấn sống sờ sờ.
Bạch Văn Hãn vừa nãy thất thần chỉ là không nghĩ tới Bạch Thư sẽ là người đầu tiên đứng ra. Hắn tình nguyện chính mình nghe Hàn Tư Ân dặn dò làm những việc này, cũng không nguyện Bạch Thư nhiễm những thứ này. Mà việc đã đến nước này, nói cái gì đều vô dụng.
Hô Diên Lộc nghe Hàn Tư Ân nói những lời chưa tính uy hiếp như vậy, trong lòng thực sự hơi kinh ngạc. Hắn thầm suy nghĩ một chút, không biết Hàn Tư Ân nói lời này là thật hay giả.
Thời điểm danh tiếng của Hàn Tư Ân nổi nhất, hắn ở Tây Nhung cũng nghe qua, chỉ nghe lời đồn nói người này rất được hoàng đế Đại Chu coi trọng, làm việc thất thường, thủ đoạn độc ác, khá là ỷ thế hiếp người. Thế nhưng Hô Diên Lộc cảm thấy mặc dù Hàn Tư Ân thật sự có danh tiếng như vậy, hắn cũng không cần sợ sệt, trên tay Hàn Tư Ân có người Tây Nhung, người Đại Chu trên tay hắn lại càng nhiều.
Hắn không tin, Hàn Tư Ân thật sự dám ra tay như vậy, vì vậy Hô Diên Lộc tiến lên một bước, đứng trước tất cả mọi người Tây Nhung, cất cao giọng nói: "Hàn thế tử, nếu như các ngươi hôm nay là đến giải quyết vấn đề, vậy chúng ta hoan nghênh, nếu như không phải chúng ta sẽ không phụng bồi. Nếu như ngươi thật sự dám động bách tính Tây Nhung chúng ta như vậy, bản vương cũng sẽ hạ lệnh làm chuyện tương tự với người Đại Chu. Bản vương hi vọng Hàn thế tử có thể suy nghĩ cân nhắc thật kỹ, chuyện có thể sử dụng ngân lượng để giải quyết, hà tất phải tổn thương hòa khí, hai phe chảy máu."
Dứt lời này, Hô Diên Lộc để Ô Hách cũng nhấc ra một người Đại Chu, người bị nhấc ra kinh hoảng không thôi, kêu gào thảm thiết không muốn tiến lên, mà cuối cùng không ngăn nổi khí lực của Ô Hách, vẫn là bị nhắc tới phía trước.
"Có đúng không? Nếu không, ngươi liền thử xem?" Vốn Hàn Tư Ân đang có lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết nghe Hô Diên Lộc nói như vậy, nhẹ nhàng đáp trả vài chữ. Hắn không hề liếc mắt nhìn người Đại Chu đang ngã sóng xoài kêu gào cứu mạng phía đối diện, mà chậm rãi đứng lên đi tới bên cạnh người Tây Nhung bị Bạch Thư nhấc ra kia.
Đó là một người Tây Nhung rất bình thường, vóc người tương đối nhỏ gầy, hắn đầy mặt sợ sệt, đôi môi không nhịn được run run, thân thể cũng đang run rẩy không thôi. Hàn Tư Ân đứng đó nhìn hắn, sau đó trực tiếp rút ra thanh kiếm Bạch Thư mang theo bên người, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, ngón tay trái đeo nhẫn của người kia đã rơi trên mặt đất.
Biên giới hai nước nhất thời vang lên tiếng kêu gào của người Tây Nhung, đau đớn khi ngón tay đứt rời, khiến cả người hắn co rút lại, mồ hôi lạnh trong nháy mắt che kín giữa chân mày. Hô Diên Lộc không nghĩ tới Hàn Tư Ân sẽ tự mình động thủ, con mắt của hắn theo huyết quang kia hơi hơi trầm xuống, đáy lòng đối với Hàn Tư Ân càng thêm coi trọng.
Ô Hách theo bản năng cũng muốn chém ngón tay của người Đại Chu kia, nhưng ở thời điểm Hàn Tư Ân cười như không cười nhìn về phía Hô Diên Lộc, Hô Diên Lộc nhìn thấy ác ý bên trong, hắn theo bản năng duỗi tay ngăn lại Ô Hách.
Hô Diên Lộc trầm mặt lạnh giọng nói: "Hàn thế tử, ngươi khinh người quá đáng."
Hàn Tư Ân nhìn kiếm kia, một bên nghĩ thầm kiếm này cũng thật là một thanh bảo kiếm, máu tươi không nhiễm, một bên lười nhác nói: " Bốn chữ khinh người quá đáng này Tam vương tử ngươi nói ra khỏi miệng cũng không cảm thấy ngại, Tây Nhung các ngươi đoạt tiền tài của bách tính Đại Chu ta, coi người như nô lệ mà bắt đi, cuối cùng còn muốn Đại Chu lấy bạc để đổi. Tam vương tử ngươi biết rõ đó là bách tính Đại Chu, cho dù nhìn ở mặt ngoài của bang giao giữa hai nước cũng nên nuôi người thật tốt rồi đem trả lại mới phải, kết quả ngươi ngược lại thì hay rồi, vẫn luôn nói khoác không biết ngượng, luôn miệng nói những người kia là nô lệ của mục dân Tây Nhung, các ngươi không tiện xen vào. Những câu ngụy biện như vậy, sợ là chỉ có Tam vương tử ngươi nói ra được. Chỉ là nếu như đã không nói được tử tế, vậy cũng không có gì đáng nói. Bản Thế tử là người nói được làm được, nếu đáy lòng Tam vương tử có hoài nghi, vậy bản Thế tử đương nhiên phải làm cho ngươi xem một chút."
Nói xong lời này, Hàn Tư Ân ném thanh kiếm trả lại Bạch Thư. Bạch Thư dùng một chân đạp lên chân của người Tây Nhung, một tay tiếp thanh kiếm. Thời điểm nắm lấy chuôi kiếm, cảm nhận được nhiệt độ của Hàn Tư Ân lưu lại phía trên, tay nắm chuôi kiếm của Bạch Thư không khỏi càng chặt.
Vừa nãy tay của Hàn Tư Ân rút bảo kiếm từ bên hông y, y cảm nhận được khí tức của Hàn Tư Ân, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng. Động tác muốn ngăn cản Hàn Tư Ân căn bản không có làm được, chờ y lấy lại tinh thần, Hàn Tư Ân đã tự mình động thủ.
Đáy lòng Bạch Thư ảo não không gì sánh được, y so với bất luận người nào đều rõ ràng Hàn Tư Ân không thích mùi máu tanh, nhưng là mình lại vì nhất thời thất thần mà để người này tự mình động thủ.
Hàn Tư Ân mắt lạnh nghe ảo não dưới đáy lòng của Bạch Thư, nếu như vừa nãy có người khác đứng ở bên cạnh hắn, hắn căn bản sẽ không dùng kiếm của Bạch Thư. Nhưng là ý tưởng này, chỉ có hắn tự mình biết, lại không thể mở miệng giải thích, nín ở đáy lòng thật sự là rất khó chịu.
Vì vậy hắn đưa ánh mắt lần thứ hai đặt lên người Hô Diên Lộc, nặng nề nói: "Tam vương tử, đổi người, chúng ta cũng liền không thương tổn hòa khí hai nước. Còn có thể như ngươi nói vậy, hai nước gắn bó suốt đời. Nếu là Tam vương tử khăng khăng cùng bản Thế tử so tài hại người, vậy này hai nước tốt cũng không cần, nên đánh liền đánh, không cần uất ức."
Hàn Tư Ân vừa nói ngông cuồng như vậy, da đầu của Bạch Văn Hãn liền tê dại một hồi, lời này truyền đi, đúng là là đại nghịch bất đạo.
Hô Diên Lộc lập tức cầm lấy lỗ thủng bên trong mà trả lời: "Nghe cơn giận này của Hàn thế tử, hình như là có thể thay hoàng đế Đại Chu làm việc sao? Làm sao, lời nói của Hàn thế tử ở Đại Chu còn có tác dụng hơn hoàng đế đương triều của Đại Chu sao?"
Hàn Tư Ân đối với Hô Diên Lộc khiêu khích như vậy, ngay cả nói một câu ngươi khích bác ly gián đều không thèm, hắn nói trắng ra: "Hoàng thượng chính là lời vàng ý ngọc, bản Thế tử nói chuyện chỉ là thuận miệng nói bậy, thế nhưng hoàng đế Đại Chu ta là người có thể nghe lọt ý kiến của người khác, cũng là không cho phép người khác đạp lên hoàng uy của hắn. Tam vương tử, ít nói nhảm, ngươi trực tiếp nói cho bản Thế tử, là đánh hay nguyện ý đổi người?"
Anh tuấn mi phong của Hô Diên Lộc rốt cục khép lên, hắn híp mắt nhìn Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân nhìn bộ dáng nghiêm nghị của hắn, miễn cưỡng phun ra hai chữ.
Động tác rút kiếm của Bạch Thư lưu loát vô cùng, thanh âm còn chưa rơi xuống, ngón tay của người Tây Nhung đã rơi mất một cái. Máu nhuộm đỏ địa giới biên quan hoang tàn, nổi lên mùi máu tanh bi thương vật vờn trong không khí.
Hô hấp của Hô Diên Lộc có chút gấp gáp, Ô Hách ở bên cạnh hắn xin chỉ thị: "Tam vương tử, nếu không chúng ta cùng Đại Chu liều mạng."
Hô Diên Lộc liếc Ô Hách một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự cho rằng Hàn thế tử này chỉ dẫn theo ngần này người đến đây sao? Phía sau hắn khẳng định còn có quân đội Đại Chu, huống chi chúng ta bây giờ cùng Đại Chu khai chiến căn bản không có niềm tin tất thắng, phụ vương cũng sẽ không cho phép chúng ta manh động vào lúc này. Hàn Tư Ân này, bản vương sớm muộn cũng sẽ có ngày bắt hắn trả giá thật lớn."
Hơn nữa việc này vốn là hắn nghe nói Tổng đốc Tây Cương bị tóm, cố ý lấy ra thăm dò thái độ của Hàn Tư Ân. Không nghĩ tới, kiên cường không nhìn thấy được trên người quân Tây Cương, ngược lại là có thể hiển diện trên người một Thế tử của đế kinh Đại Chu.
Hàn Tư Ân biết Hô Diên Lộc không dám dễ dàng khai chiến với Đại Chu, hắn và Hô Diên Lộc chính là so tâm địa của ai tốt hơn. Cho dù hắn chưa hề nghĩ tới sẽ dùng những hình phạt tàn khốc hành hạ người Tây Nhung đến chết, thế nhưng trên mặt hắn sẽ không biểu hiện ra.
Đấu chuyện tàn nhẫn như vậy, Hàn Tư Ân tự nhận là không kém bất kì ai.
Mà trong lúc Hô Diên Lộc cùng Ô Hách nhỏ giọng trò chuyện, Hàn Tư Ân liền đếm hai tiếng sổ.
Hô Diên Lộc từ lúc sinh ra đến giờ cũng rất ít gặp phải ngăn trở, hôm nay bị Hàn Tư Ân bức đến loại tiến thối lưỡng nan này, trong lòng thật sự là rất căm hận. Thế nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc hành động theo cảm tình, liền giơ tay lên nói: "Hàn thế tử, hôm nay Hô Diên Lộc ghi nhớ trong lòng, tương lai tất hoàn, người này chúng ta trao đổi."
Hàn Tư Ân nhìn vết máu trên đất, hừ lạnh nói: "Sớm nói câu nói này thì bách tính của ngươi cũng có thể bảo vệ cái tay kia."
Hô Diên Lộc cũng không hề tức giận, hắn liếc mắt nhìn Ô Hách nói: "Đưa những người Đại Chu kia trả cho bọn họ."
Ô Hách đáp một tiếng, Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn Bạch Văn Hãn, Bạch Văn Hãn phất tay để người dẫn người Tây Nhung đằng sau mang tới phía trước.
Thời điểm trao đổi người, là thời khắc tương đối căng thẳng, dù sao người Đại Chu cũng tương đối nhiều, người Tây Nhung lại tương đối ít.
Hô Diên Lộc đề nghị tất cả mọi người đều đứng ở một bên ranh giới, sau đó khi nghe được âm thanh, mọi người cùng nhau rời đi, chuyện này nghe qua vẫn rất công bằng, mà bị Hàn Tư Ân cự tuyệt.
Hàn Tư Ân nói: " Nhân số của Đại Chu nhiều, nếu Tam vương tử đã quyết định thay người, thì nên có thành ý một chút, trước tiên thả một phần người Đại Chu. Còn lại, chúng ta đang trao đổi."
Hô Diên Lộc liếc nhìn Hàn Tư Ân, rất hào phóng đồng ý ý kiến của hắn.
Trên đường thay người, song phương đều hết sức cẩn thận, cũng không có xảy ra vấn đề gì.
Sau khi mọi người trở lại ở địa bàn của mình, tướng lĩnh song phương vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa căng tim vô cùng. Mà lúc này, song chùy trong tay Ô Hách đột nhiên đập về phía biên giới, Bạch Văn Hãn tiến lên dùng thương ngăn lại cây búa của hắn rơi lên đầu người Đại Chu cuối cùng.
Hai người đều thối lui một bước.
Mà cùng lúc đó, Hô Diên Lộc đột nhiên từ trên ngựa cầm lên cung tên, thẳng tắp bắn về phía Hàn Tư Ân.
Tiễn kia là song tiễn, Bạch Thư dùng tay nắm lấy một cái, lại chém đứt một cái, chỉ là mũi tên cuối cùng kia là mũi tên song đầu, khi Hàn Tư Ân nghiêng người, mũi tên còn lại thuận bên tai của hắn sát qua.
Mặt nạ của Hàn Tư Ân vì bị mũi tên sắc bén sát qua, vỡ vụn ra, mặt nạ nhỏ bên tai, vì chịu tác động mà rung rung hai lần, chậm rãi rơi xuống đất, lộ ra da dẻ trắng nõn bên trong.
Kèm theo âm thanh của mũi tên, là tiếng cười ha ha của Hô Diên Lộc: "Mũi tên này của bản vương vốn là muốn cứu Ô Hách, không nghĩ tới mất đi khống chế, mong Hàn thế tử thứ tội. Chỉ là nếu như mặt nạ của Hàn thế tử đã hủy, không bằng dùng bộ mặt thật gặp người đi."
Hô Diên Lộc rất muốn một mũi tên bắn chết Hàn Tư Ân, nhưng hắn biết bên người Hàn Tư Ân có cao thủ, cho nên bắn rơi mặt nạ của Hàn Tư Ân mới là mục đích chính của hắn.
Hắn ngày hôm nay ngược lại là muốn nhìn một chút, dưới mặt nạ này, Thế tử Đại Chu rốt cuộc là có dung nhan xấu xí cỡ nào.
Bạch Thư nhìn mũi tên sát qua bên tai Hàn Tư Ân, sau đó đem tiễn trong tay thẳng tắp hướng trên mặt Hô Diên Lộc mà phóng qua, Hô Diên Lộc tự nhiên là đã sớm chuẩn bị, rất nhanh liền né tránh, mà Ô Hách lui về phía sau cũng vội vàng tiến lên che chở hắn.
Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, Bạch Thư ban đầu chỉ là làm động tác giả, mũi tên trong tay y cuối cùng trực tiếp đâm xuyên qua cổ tay trái của Ô Hách, cây búa trong tay trái của Ô Hách đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trầm nặng.
Kỳ thực mũi tên này Bạch Thư muốn bắn lên cổ của Ô Hách ổ, nhưng y biết nếu làm như vậy, hai nước không chiến cũng phải chiến, vì vậy liền trực tiếp phế bỏ một cái tay của Đại tướng quân Tây Nhung.
Hô Diên Lộc nhìn mũi tên nơi cổ tay Ô Hách, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn phía Bạch Thư, Bạch Thư không cam lòng yếu thế nhìn lại hắn.
Chỉ thấy vào lúc này, Hàn Tư Ân chậm rãi giơ tay đặt ở trên mặt nạ của mình, hắn hơi dùng sức, lấy xuống mặt nạ, sau đó tùy ý ném xuống đất, đôi mắt thanh lạnh đến cực hạn kia nhìn về Hô Diên Lộc, hắn môi mỏng hé mở, ngữ khí giễu cợt nói: "Không nghĩ tới Tam vương tử đối với tướng mạo của bản Thế tử lại hiếu kỳ như vậy, muốn bản Thế tử cởi mặt nạ xuống, trực tiếp mở miệng là tốt rồi, hà tất phải dùng một tay của Ô Hách Đại tướng quân để đổi đây?"