Mục lục
Thế Tử Hàn Tư Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng cười trong gió đêm hiện ra đặc biệt lạnh lẽo, trong lòng những người này lộp bộp một tiếng, biết mình đã trúng mai phục của người khác, nhưng chưa kịp chờ bọn họ có hành động gì, đã thấy bốn phía đèn đuốc đột nhiên sáng lên.

Vì đột nhiên sáng lên, có người còn không tự chủ lấy tay bưng kín mắt. Chờ tay của bọn họ buông xuống, đã nhìn thấy Hàn Tư Ân đang mỉm cười ngồi ở sơn giả đối diện, quanh thân là hộ vệ cầm theo đèn lồng.

Bốn phía sơn giả đều là cấm vệ quân, giờ khắc này cầm cung tên trong tay đối diện bọn họ.

Trong lòng người đến rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tư Ân không hề che giấu, dường như hận không thể lập tức tiến lên chém chết hắn vậy. Mà bọn hắn không dám manh động, bởi vì biết, chỉ cần mình dám động đậy, chờ đợi bọn hắn chính là vạn tiễn xuyên tâm.

Trong lòng sát thủ bắt đầu suy nghĩ, chuyện bọn họ mưu đồ bí mật cực kỳ quan trọng, hắn tin đám quan viên đó không dám lấy đầu của chính mình đùa giỡn, thế nhưng những người trước mắt này rõ ràng là đang chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới. Chuyện này có chút quái lạ, sợ là có người bán đứng bọn họ rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng đầu lĩnh liền nổi lên tức giận.

Hàn Tư Ân co lại y phục trắng như tuyết trên người, đứng lên, cười híp mắt hỏi: "Các người muốn đầu hàng ngoan ngoãn khai ra? Hay là để ta cho người bắn tên, mạnh mẽ tra tấn một phen rồi mới đầu hàng, khai ra chủ mưu đây?"

Hắn nhẹ nhàng nói ra hai sự lựa chọn, nhưng trong mắt những người bị bao vây ở đây, đó chính là trắng trợn trào phúng.

Người đứng hàng đầu tiên trong nhóm bọn họ híp lại đôi mắt dưới mặt nạ, giơ kiếm chém về phía Hàn Tư Ân. Chỉ là hắn mới động hai bước, đã bị Bạch Thư bên cạnh Hàn Tư Ân bắn một mũi tên vào chỗ cổ tay, lại tiếp một mũi tên bắn vào tim.

Thân thể người này lắc lư một chút, kiếm trong tay rơi ra, cả người loảng xoảng ngã trên mặt đất. Bạch Thư giật giật miệng, nói: "Ai dám tiến lên, kết cục như hắn."

Mùi máu tanh tràn ngập trong gió, bao quanh tất cả mọi người ở chốn này.

Hàn Tư Ân xì khẽ một tiếng, đứng lên nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Nếu đã muốn rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy hay là thu lại vũ khí của bọn họ, phế bỏ tứ chi, trước tiên nhốt bọn họ lại bỏ đói thêm mấy ngày, sau này rồi thẩm tra, chưa biết chừng sẽ mở miệng nói chuyện đấy."

Không biết là gió đêm quá lạnh, hay là do nguyên nhân khác, nghe thấy ngữ khí ngạo mạn của Hàn Tư Ân, nhóm người này đều không tự chủ được mà rùng mình một cái. Những người không mời mà tới, một mực nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Ân.

Sau đó người đứng đầu kia gỡ xuống mặt nạ, bộc lộ ra chân dung thực của hắn. Hắn cúi đầu nhìn tay mình, sau đó ném kiếm trong tay xuống. Vì hắn là người đầu tiên hành động, âm thanh kiếm rơi vang ra thật trầm thấp.

Ngay lập tức, người phía sau hắn giống như nhận được tín hiệu, đao kiếm trong tay đều dồn dập rơi trên mặt đất. Đao kiếm va chạm, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Hàn Tư Ân nhìn thấy những người này thức thời như thế, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Hắn gảy gảy ngón tay, nói: "Nhốt bọn họ lại, suốt đêm tiến hành thẩm vấn, tư cách không được, trực tiếp dụng hình. Còn nữa, đem người trói lại, cho bọn họ đi xung quanh cơ quan của sơn giả này một lần, nhìn xem bên trong có còn mai phục nào khác hay không."

Cấm vệ quân cầm cung tên tiến lên một bước, theo quân hộ vệ đi tới trước nhặt binh khí lên, sau đó bắt người lại, khoảng chừng có đến mấy chục người.

Hàn Tư Ân đã biết ý nghĩ trong lòng của những người này, cũng không có hứng thú thẩm tra bọn họ. Vì vậy cho người trước tiên giam giữ bọn họ, chặt chẽ trông coi, chờ sau khi Cơ Lạc cùng Cơ Việt trở lại, bọn họ lại đi thẩm vấn.

Hàn Tư Ân dặn dò xong những việc này, liền ung dung rời đi, Bạch Thư lập tức đi theo.

Thời điểm Hàn Tư Ân đi đến viện của mình, Bạch Thư xuất hiện trước mắt hắn, cau mày nhìn hắn nói: "Huynh không thoải mái sao?"

Bạch Thư cảm thấy khi Hàn Tư Ân nhìn thấy mình giết người, sắc mặt đột nhiên tái nhợt một chút, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng y vẫn cảm thấy Hàn Tư Ân rất không thích với máu tươi, cho nên y mới đuổi theo, hỏi xem đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Hàn Tư Ân vì ý nghĩ trong lòng Bạch Thư hơi nheo mắt, thần sắc hắn có chút lạnh nhạt, nói: "Không có."

Kỳ thực hắn tự mình biết, mặc dù ở thân thể mới, nhưng hắn giống như là lưu lại di chứng vậy, năng lực hắn vẫn còn, vẫn chán ghét mùi máu tanh, chán ghét ánh sáng.

Mỗi khi ngửi thấy mùi máu tanh, nhìn thấy ánh sáng bên trong phòng, hắn cảm giác chình mình lại quay về những ngày tháng sống trong phòng thí nghiệm kia.

Máu tươi này đó tựa như từ trong cơ thể mình chảy ra, ánh sáng này đó giống như ánh đèn huỳnh quang thắp sáng bất kể ngày đêm trong phòng thí nghiệm. Mà chính mình mỗi ngày mở mắt nhắm mắt cũng nhìn thấy ánh đèn, không biết năm nào tháng nào, mỗi lần chỉ có bị hút máu đến đau đớn mới khiến hắn cảm giác được mình còn sống.

Thế nhưng cho dù trong lòng hắn có buồn nôn chán ghét cỡ nào, hắn vẫn sẽ trực tiếp thấy những máu tươi này. Cho nên thời điểm lần đầu tiên đối phó Đổng ma ma, là hắn tự mình ra tay. Lúc Đổng ma ma đâm bị thương cánh tay hắn, hắn ngoại trừ cảm thấy đau, càng nhiều hơn chính là hưng phấn mình có thể sống sót, có thể di chuyển.

Hắn lúc đó cũng thật sự kinh tởm máu tươi trên tay, hắn cảm thấy mùi máu tanh kia tràn đầy cuống họng, làm cho hắn muốn phun ra, thế nhưng hắn vẫn bảo trì được trầm tĩnh trên mặt.

Lúc ngủ hắn chưa bao giờ để người hầu hạ, hắn không thích có người ở bên cạnh, sẽ khiến hắn có cảm giác bị nhòm ngó, sẽ khiến hắn cảm thấy chính mình vẫn còn đang trong phòng thí nghiệm, mở mắt nhắm mắt đều sẽ thấy có người trông coi bên cạnh.

Đèn bên trong phòng hắn đều đốt đến hừng đông, mấy người Bích Hoa dù nghi hoặc trong lòng, nhưng các nàng đều là tỳ nữ, cũng không dám hỏi nhiều. Hắn kỳ thực cực kỳ chán ghét cảm giác mở mắt ra đã nhìn thấy đèn đuốc đang cháy, điều đó sẽ làm hắn cảm thấy kinh hoảng hãi hùng, thế nhưng mỗi lần đến giờ lên đèn, hắn vẫn là sẽ dặn dò người làm như vậy.

Càng là đồ vật khiến hắn kinh sợ, hắn càng sẽ trực tiếp đối mặt. Chỉ là hắn vẫn tự nhận luôn khống chế rất tốt vẻ mặt của mình, sẽ không có người phát hiện chuyện hắn chán ghét máu tươi.

Hiện tại bị Bạch Thư hỏi như vậy, trong lòng hắn có chút khủng hoảng, giống như bí mật sâu trong lòng bị người phát hiện. Điều này làm cho hắn cảm thấy sốt sắng, cho nên thái độ đối với Bạch Thư không tự chủ mà lạnh xuống.

Hắn cảm thấy Bạch Thư là người rất đặc biệt, trong ngoài không đồng nhất, có lúc phân biệt trắng đen thật tốt, tỷ như tại tiệc rượu ở nhà Cơ Việt nhanh chóng cứu người. Nhưng ở thời điểm khác lại tùy hứng cực kỳ, tỷ như sự kiện vừa rồi.

Bạch Thư là một trong số ít người ở triều đình này khiến hắn cảm thấy hững thú, hắn đời này phải sống tốt, cũng muốn tiếp xúc một chút với những người hay ho. Hắn cũng muốn quan sát xem Bạch Thư rốt cuộc là người như thế nào, sẽ làm ra những chuyện gì. Cho nên những ngày qua mới tùy ý để Bạch Thư thỉnh thoảng xuất hiện trước mắt mình, nói muốn làm bằng hữu gì gì đó.

Thế nhưng hiện tại, hắn lại một lòng muốn cách xa Bạch Thư, bởi vì hắn cảm thấy Bạch Thư đã xâm phạm đến lãnh địa sâu nhất trong lòng mình.

Trong lòng Hàn Tư Ân chợt lóe vô số loại ý nghĩ, những ý nghĩ này đương nhiên Bạch Thư không biết. Y chỉ là phát hiện ngữ khí nói chuyện của Hàn Tư Ân đã trở nên lạnh nhạt, đang sầu não chính mình hỏi chuyện không khéo léo.

Chỉ là lúc này, y muốn chính mình trước tiên giải thích tình huống vừa rồi một chút, vì vậy Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân nhỏ giọng gấp gáp nói: "Cái người kia chưa chết đâu, ta xem qua, tựa hồ bắn trúng tim hắn, thế nhưng vẫn còn cách tim một chút. Chu thái y là ngự y có tiếng trong kinh, y thuật cao minh, tất nhiên có thể cứu được hắn, cho nên ta cũng không phải tùy ý giết người đâu."

Hàn Tư Ân nghe xong lời này, khóe miệng cười nhẹ, hắn cũng nhìn về phía Bạch Thư, ánh mắt giống như trước, tựa hồ không có chút nào khác thường, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Ta biết, ta cũng không phải vì ngươi hỏi mà thất thần, chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện không chắc chắn thôi."

Mỗi khi hắn nói như vậy, Bạch Thư đều sẽ trực tiếp rời đi, sau đó lần sau lại trở lại.

Lúc này Bạch Thư lại khẽ thở ra một hơi, nhưng y luôn cảm thấy biểu tình hiện tại của Hàn Tư Ân có chút quái lạ. Chỉ là khi y tỉ mỉ nhìn lại, thấy Hàn Tư Ân vẫn giống như lúc trước, cũng không thay đổi gì. Y nghĩ, có lẽ là do chính mình suy nghĩ nhiều.

Lúc này, Bích Hoa từ cửa nhỏ xuất hiện, sau khi nàng hành lễ với Hàn Tư Ân, thấp giọng nói: "Thế tử, Nhan Tịch công tử cầu kiến."

Hàn Tư Ân nghe thấy, trầm mặc hồi lâu, nói: "Cho hắn tiến vào." Bích Hoa lĩnh mệnh, đứng dậy đi ra cửa lớn, gọi Nhan Tịch tiến vào.

Nói đến chuyện này, Nhan Tịch vẫn là người làm chứng quan trọng nhất của sự kiện thôn Phúc Lộc bị nhiễm bệnh, việc mỏ vàng của thôn Phúc Lộc, hắn cũng là người biết chuyện.

Sau khi Hàn Tư Ân bắt Hàn Bình, cũng đã cho người nhanh chóng thúc ngựa chạy về kinh thành bẩm báo chuyện mỏ vàng với hoàng đế. Hắn hiện tại ngược lại không có chút lo lắng nào sẽ có người lôi lại vụ mỏ vàng thôn Phúc Lộc, đối với Nhan Tịch là người làm chứng này, hắn vẫn cho người chăm sóc tốt đây.

Mà mấy ngày nay Nhan Tịch vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở viện tử của mình, ngoại trừ gặp Chu Mã An hai lần, cho đến khi Hàn Bình bị tóm, hắn cũng không hề lộ diện, hiện tại lại vào lúc này yêu cầu gặp Hàn Tư Ân.

Bạch Thư vốn muốn dựa theo ý Hàn Tư Ân rời đi, thế nhưng lúc này nghe nói Nhan Tịch cầu kiến, hắn nghĩ tới bộ dáng Nhan Tịch, liền đứng đó không nhúc nhích.

Hàn Tư Ân từ trước đến giờ là người thẳng thắn, trong lòng nghĩ muốn cách xa Bạch Thư, tự nhiên sẽ lập tức hành động, thế nhưng hiện tại hắn cũng không trực tiếp nói với Bạch Thư rằng mình cùng Nhan Tịch có việc cần phải thương lượng, mà nghĩ tính tình Bạch Thư quá mức bướng bỉnh, hiện tại liền bỏ qua lần này.

Trong lúc ý nghĩ thay đổi, Nhan Tịch đã xuất hiện. Nhan Tịch vẫn mặc một bộ bạch sam, tôn lên khuôn mặt như ngọc, nốt ruồi son đỏ tươi giữa chân mày, dị thường xinh đẹp.

Chỉ là cỗ khí tức mê hoặc trên người hắn kia đã biến mất rồi, thần sắc so với ngày xưa tương đối căng thẳng, tự dưng hiện ra nhiều hơn mấy phần nhân khí.

Nhan Tịch đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, quỳ xuống, hắn ngẩng đầu lên, thần sắc trịnh trọng nói: "Thảo dân Nhan Tịch, vốn là thôn dân thôn Phúc Lộc, hiện tại nguyện ý cáo trạng Tổng đốc Lưỡng Giang Chu Mã An muốn chiếm mỏ vàng của thôn Phúc Lộc làm của riêng, cố ý vu hại thôn Phúc Lộc bị lây nhiễm bệnh dịch, bao vây ngôi làng, sau đó trực tiếp kéo người bị nhiễm bệnh vào thôn Phúc Lộc, khiến người dân thôn Phúc Lộc đều lây nhiễm bệnh dịch, cho dù còn sống hay đã chết, cuối cùng đều bị thiêu cháy."

Hàn Tư Ân nhíu nhíu mi phong, hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Ngươi làm sao biết được? Có chứng cứ không?"

Nhan Tịch nghe hắn nói vậy nhắm mắt lại, bên tai tựa như lại truyền tới tiếng kêu sợ hãi của thôn dân trong đám cháy. Nội tâm hắn một mảnh thê lương, mở mắt ra, nói: "Đương nhiên là do thảo dân tận mắt nhìn thấy, thảo dân chính là học trò trong thành, cha mẹ đều đã mất từ khi còn nhỏ, trong nhà chỉ có tổ phụ tổ mẫu lớn tuổi, cứ sáu ngày thảo dân sẽ từ trường học đi về thôn một lần. Sau khi đê Phổ Hòa bị vỡ, trong thành giới nghiêm, thảo dân vẫn luôn ở lại trong thành, chờ thời điểm cửa thành mở ra, thảo dân về đến nhà, chính là ngày ấy, có người phát hiện thôn Phúc Lộc bên bị nước lũ cuốn qua lộ ra mỏ vàng. Là do thảo dân lòng sinh tà niệm, vì muốn tìm tiền đồ cho chính mình, liền đem việc này viết thư gửi cho tổng đốc đại nhân Chu Mã An, nhưng mà không bao lâu sau, Chu Mã An liền sai người tìm được ta, nếu không phải do chuyện này, ta sợ là sẽ không bị đưa đến giáo phường dạy dỗ. Chỉ là không lâu sau thôn Phúc Lộc lại bởi vì chuyện này mà gặp đại nạn."

Nhan Tịch nói khiến Bích Hoa có chút kinh ngạc, nàng có chút không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Tịch. Nhan Tịch chỉ nhìn Hàn Tư Ân, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, hắn cũng không phải là kẻ ngu si, sau khi viết thư xong đã hối hận rồi, cũng âm thầm chuẩn bị trong lòng. Hắn muốn đón tổ phụ tổ mẫu của mình ra ngoài thôn Phúc Lộc, để tránh bọn họ bị liên lụy, chỉ là hắn còn chưa hành động, đã bị Chu Mã An tìm được.

Thời điểm nhìn thấy Chu Mã An, hắn liền giả vờ mình là một người có thể vì tiền tài mà làm bất cứ điều gì, hắn biểu hiện ra chính mình thực tham lam, biểu thị hi vọng có thể dựa vào Chu Mã An mà thăng chức. Hơn nữa tướng mạo của mình thực ổn, ngược lại là tìm ra một con đường sống.

Thế nhưng tổ phụ tổ mẫu của hắn lại bởi vì tuổi già, sau khi thôn Phúc Lộc có người nhiễm dịch đến, liền chết vì dịch bệnh. Nhưng Chu Mã An lại nói cho hắn biết tổ phụ tổ mẫu của hắn đã được thu xếp ở trong thành, cực kỳ thỏa đáng.

Hắn không tin nổi Chu Mã An nói, cho nên khi nghe được tin người dân thôn Phúc Lộc bị nhiễm dịch bệnh, cả người đều ngơ ngác, những ngày đó hắn không dám đi tìm hiểu, vẫn luôn yên lặng, biểu hiện dáng vẻ không chút lo lắng về người thân.

Sau đó, tại thời điểm Chu Mã An không chú ý, hắn đã lén lút để ăn mày trong thành đi tìm hiểu một phen, biết được người già ở thôn Phúc Lộc, trên căn bản đều bị nhiễm bệnh, chết rất sớm.

Thế nhưng cho dù hắn biết được chân tướng, hắn cũng không dám biểu hiện ra, hắn chỉ là tâm chết rồi, mỗi ngày đều hết sức chăm chú tiếp thu dạy dỗ. Hắn nghĩ chính mình chung quy phải lưu lại một hơi, nếu không mình coi như là theo ông bà rời khỏi thế gian này, cũng không được ông bà tha thứ, cho nên hắn vẫn luôn sống sót, hi vọng có thể sớm ngày nhìn thấy khâm sai, đem oan tình thôn Phúc Lộc nói ra.

Nghĩ tới đây, trên mặt Nhan Tịch lộ ra nét cười bi thương, hắn lẩm bẩm nói: "Đều là do ta, mới hại nhiều người như vậy. Sau khi ta chết, đời sau là muốn hóa súc sinh đến trả nợ."

"Kiếp này nợ, thì kiếp này đền, có kiếp sau hay không, ai có thể nói được." Nghe nói như vậy, Hàn Tư Ân liền lãnh đạm nói.

Nhan Tịch sững sờ run lên, nói: "Là ta nghĩ sai rồi, đây là nợ máu, thì phải trả bằng máu."

Bích Hoa nghe lời này, cúi đầu. Những ngày qua hầu hạ Nhan Tịch, nàng vẫn luôn coi hắn là tế nguyệt phong quang công tử, chỉ là cảm thán mệnh hắn không tốt, không nghĩ tới ở giữa còn có ẩn tình như vậy.

Bạch Thư nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Hàn Tư Ân, lại nhìn về phía Nhan Tịch, nói: "Vậy ngươi trước đây tại sao không nói? Hiện tại lại muốn nói? Ai biết ngươi có phải là đang nói dối hay không."

Nhan Tịch nói: "Trước đây ta không biết các ngươi có phải là quan lại bao che cho nhau hay không, đương nhiên không dám nhắc tới. Cho dù khâm sai đại nhân bắt được Hàn Bình, ta cũng không dám nói. Thôn Phúc Lộc chỉ còn một mình ta, ta chết, chân tướng sẽ không còn. Ngày hôm nay không giống, những người tới ngày hôm nay, ở Phủ tổng đốc ta đã từng thấy qua, ta tin Thế tử sẽ cho thôn Phúc Lộc một cái công đạo. Mấy ngày nay, Chu Mã An liên lạc với ta vài lần, đều là kêu ta tìm hiểu tin tức của khâm sai đại nhân, tuy rằng ta có nói một chút, nhưng cũng không để lộ ra tin tức quan trọng. Mấy ngày nay bầu không khí sốt sắng như vậy, ta làm sao lại không có cảm giác? Chỉ là không nghĩ tới người mà khâm sai đại nhân muốn đối phó lại là tổng đốc đại nhân."

Nói tới chỗ này, Nhan Tịch cười to lên, cười đến nước mắt cũng chảy ra. Hàn Tư Ân nhìn hắn khóc như vậy, trong lòng đến một gợn sóng cũng không có, hắn nhàn nhạt nói: "Nếu như ngươi nói là thật, toàn bộ thôn dân thôn Phúc Lộc đều chỉ vì một ý niệm của người mà bị liên lụy, ngươi muốn làm chứng, nơi hoàng thượng cũng chỉ là khoan dung ngươi thôi."

Nhan Tịch nói: "Ta vốn là người đáng chết, đạo lý này ta đương nhiên hiểu được."

Hàn Tư Ân ừm một tiếng, nói: "Chuyện này, bản Thế tử cũng không thể nghe lời phiến diện một bên của ngươi. Ngươi về trước đi, chờ ta kiểm chứng xong, báo lên triều đình."

Nhan Tịch vậy, hướng về Hàn Tư Ân mạnh mẽ dập đầu ba cái, nói: "Tạ ơn khâm sai đại nhân."

Sau khi Nhan Tịch rời đi, Hàn Tư Ân hướng Bạch Thư nói: "Ngươi cũng đi về trước đi."

Bạch Thư sửng sốt một chút, "À" lên một tiếng, quay người rời đi, lần này hắn cũng không có nhảy tường rời đi.

Sau khi Bạch Thư rời đi, Hàn Tư Ân cũng trở về, cũng không để ý tới Bích Hoa đứng trong sân, Bích Hoa khẽ rùng mình, lần đầu tiên cảm thấy có chút không biết làm sao.

Hàn Tư Ân mới về phòng một lát, An Thảo đã đến, trên mặt hắn mang mấy phần hưng phấn, nhìn thấy Bích Hoa đã lâu không gặp đứng ở trong sân, trong lòng cho dù có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều, liền vội vã đi tới gõ cửa phòng Hàn Tư Ân.

An Thảo là đưa tới tin tức tốt cho Hàn Tư Ân, thời điểm Hàn Tư Ân mở cửa, hắn liền mười phần hưng phấn nói: "Thế tử, Tam hoàng tử cùng Thế tử Ung quận vương hiện tại đã bắt được Tổng đốc Lưỡng Giang Chu Mã An rồi."

Chuyện bắt Chu Mã An lần này, tuy rằng hắn chỉ là cái chân chạy vặt, mà nói đến vẫn còn có chút hưng phấn.

Hàn Tư Ân nhìn sắc trời một chút, nói: "Ngược lại là nhờ có Giang Thủy Sinh lấy ra cung tên." Hắn tuy rằng ngoài miệng nói muốn hợp sức với Giang Thủy Sinh, thế nhưng trong lòng chưa từng nghĩ tới sẽ để Giang Thủy Sinh tham dự vào nội bộ.

Nhà Chu Mã An hắn nhất định phải lục soát, chỉ là muốn thừa dịp Chu Mã An không phòng bị nhất, hắn không thể để cho Giang Thủy Sinh cùng Chu Mã An liên hệ với nhau, như vậy đối với hắn sẽ là trở ngại to lớn nhất.

Cho nên, hắn chỉ cần Giang Thủy Sinh đi vào vây quét đạo tặc, không có thời gian để ý sự tình trong thành Liễu Châu, cũng coi như là gián tiếp cùng Chu Mã An trở mặt. Còn sau khi Chu Mã An bị tóm, trị an thành Liễu Châu ra sao, nạn dân xử trí như thế nào, đó chính là chuyện của Hàn Tư Ân hắn.

Cho nên Cơ Lạc cùng Cơ Việt mới có thể một mặt cùng Giang Thủy Sinh thề son thề sắt tỏ rõ cõi lòng, ghi nhận công lao của Giang Thủy Sinh. Mặt khác sau khi Chu Mã An điều động nhân thủ, lại chính mình mang theo cấm vệ quân đi vào bắt người lại.

Đương nhiên làm việc này cũng là do Hàn Tư Ân đề nghị, ở trong mắt hắn, Chu Mã An dám động hắn, hắn liền động Chu Mã An, việc này hắn tự nhận là không có sai sót gì.

Chỉ là chỗ hoàng đế, sau khi hắn bắt Chu Mã An, sợ là sẽ triệt để mất hứng, e rằng hắn ở Giang Nam cũng không được bao lâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK