Bạch Thư không mở miệng dò hỏi, y thu hồi ánh mắt nhìn Bạch Văn Hãn, lại nhìn một chút người trong tranh, mỹ nhân tư thái phong hoa, nhân sinh sở kiến. Kỳ thực Bạch Thư biết, mỗi lần y nói Hàn Tư Ân lớn lên thật đẹp, người khác cũng không tin, đều cho là y đang nói dối, hoặc sẽ giống như ca ca y vậy, cho là chính mình hoa mắt, gặp người nào cũng thấy dễ nhìn.
Rất nhiều người cảm thấy Hàn Tư Ân lớn lên khó coi, thậm chí có vài người nhát gan nhìn thấy hai má gầy gò khô vàng của Hàn Tư Ân còn bị dọa đến khóc lớn. Đế kinh đồn đại rằng, trẻ con nghe thấy tên Hàn Tư Ân sẽ lập tức khóc lóc nỉ nôi, lời này cũng không phải là giả.
Thế nhưng trong mắt Bạch Thư, Hàn Tư Ân giống như người trong bức tranh này, thản nhiên thanh nhã lại lạnh lùng đến cực điểm. Vạn sự vạn vật đều không thu hút được cặp mắt kia, mà sâu trong nội tâm lại ôn nhu vô cùng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Thư ngộp đến lợi hại. Y vốn là muốn đem bức tranh này đưa cho Hàn Tư Ân, nhưng bây giờ y còn cảm thấy chính mình chưa vẽ ra được vẻ mâu thuẫn sắc sảo của Hàn Tư Ân.
Trong mắt Bạch Thư, đây chính là một bức tranh hỏng, rất khiến người ủ rũ.
Bạch Thư biết, Hàn Tư Ân sẽ không đồng ý cho y vẽ lại lần nữa, vì vậy liền nhìn về phía Bạch Văn Hãn nói: "Đại ca, đệ còn muốn chỉnh sửa bức tranh này một lúc, không nói với huynh nữa."
Bạch Văn Hãn vốn bởi vì nhớ lại chuyện cũ, đối với Hàn Tư Ân sinh ra mấy phần tâm tư thăm dò, còn muốn làm sao thay đổi quan hệ giữa hai người. Mà Bạch Thư vừa nói, lại khiến chút suy nghĩ của Bạch Văn Hãn toàn bộ tiêu tan.
Hắn rất muốn chất vấn Bạch Thư từ lúc nào lại đi liên lạc với Hàn Tư Ân rồi? Có phải không nghe lời hắn rồi không. Mà nhìn thấy Bạch Thư nghiêm túc vẽ chân dung Hàn Tư Ân, Bạch Văn Hãn cảm thấy trong lòng dị thường không ưa được Hàn Tư Ân.
Hắn hiện tại bởi vì có việc, lười cùng Bạch Thư nói thêm cái gì, chỉ là chờ hắn hồi phủ, hắn nhất định sẽ cùng Bạch Thư lần nữa đàm luận cái chuyện này.
Nghĩ như thế, Bạch Văn Hãn ngược lại cũng không quấy rầy Bạch Thư nữa, quay người rời đi.
Bạch Thư căn bản không chú ý tới Bạch Văn Hãn đã rời đi, y chăm chú nhìn bức tranh, sau đó cầm bút lên, chậm rãi lấp kín những chỗ còn trống trong tranh.
Chuyện phát sinh trong phủ tướng quân, Hàn Tư Ân đương nhiên không biết gì cả. Sau khi Bạch Thư rời đi, quốc công phủ liền nghênh đón đại nội tổng quản Nguyên Bảo.
Tâm tình mọi người trong quốc công phủ đối với Nguyên Bảo cực kỳ phức tạp, gương mặt cười híp mắt của Nguyên Bảo này, bọn họ là chân tâm yêu thích muốn gặp được, dù sao Nguyên Bảo cũng đại biểu cho hoàng đế. Mà bọn họ cũng biết, hiện tại Nguyên Bảo này đang tươi cười với bọn họ, mà người lão muốn gặp lại là Hàn Tư Ân.
Cái này cũng là lý do tại sao Hàn Trác vô số lần muốn ở quốc công phủ ra tay với Hàn Tư Ân, mà cuối cùng cũng không làm. Hiện tại hoàng thượng quá coi trọng Hàn Tư Ân, kể cả hắn chính miệng cấm túc người ba tháng, ba tháng vừa qua, đã nhịn không được mấy ngày liền muốn đem người triệu vào cung đấy thôi? Nếu như Hàn Tư Ân chết rồi, hoàng thượng kia hẳn sẽ vô cùng phẫn nộ.
Thời điểm đó, lôi đình tới, quốc công phủ bọn họ là cái kết cục gì, ai dám tưởng tượng nổi.
Trong lòng Hàn Trác đủ loại suy nghĩ phức tạp, sau đó quả nhiên nghe được Nguyên Bảo mỉm cười lên tiếng hỏi thăm: "Quốc công gia, Thế tử có ở trong phủ không? Hoàng thượng vội vã triệu kiến."
Khi Nguyên Bảo vừa mới mở lời, trên mặt Hàn Trác đã xuất hiện tia sợ hãi lo lắng, hắn nghiêm nghị hỏi: "Xin hỏi Nguyên công công, không biết khuyển tử có chỗ nào đã chọc giận hoàng thượng hay không? Mấy ngày này khuyển tử vẫn hết sức thành thật ở trong nhà, cũng chưa lam ra chuyện gì khác người cả."
Nguyên Bảo nghe lời này, nụ cười trên mặt càng sâu, hắn ngữ khí thành khẩn trả lời: "Quốc công gia thương yêu Thế tử, thế nhân đều biết, chỉ là việc này ngài lo xa rồi. Hoàng thượng chỉ là đột nhiên nhớ lại chút chuyện muốn hỏi Thế tử, Thế tử vẫn chưa chọc giận hoàng thượng gì cả."
Hàn Trác nghe lời này, sắc mặt thanh tĩnh lại, sau đó gọi tiểu tư, bảo hắn lập tức tới Phương Lan viện tìm Hàn Tư Ân. Tiểu tư kia là người lanh lợi, nghe Hàn Trác dặn dò, nhấc chân chạy đến Phương Lan viện.
Hàn Tư Ân không nhanh không chậm đi tới, hoàn toàn ở trong giới hạn chịu đựng của Nguyên Bảo. Hàn Tư Ân khi nghe đến hoàng đế triệu kiến hắn, liền cùng mọi người Hàn gia cáo từ, theo Nguyên Bảo vào cung.
Lúc Nguyên Bảo gần đi, Hàn Trác cảm thấy ánh mắt cuối cùng của Hàn Tư Ân nhìn về phía hắn thật dương dương tự đắc, thực sự khiến người ngứa tay vô cùng.
Trong mắt Nguyên Bảo, Hàn Tư Ân là người dị thường kỳ lạ, hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn mà chiếm được một vị trí trong lòng hoàng thượng, thật sự là một chuyện cực kỳ khó, Hàn Tư Ân nắm bắt tâm tư hoàng đế quá chuẩn.
Hơn nữa Nguyên Bảo cảm thấy, mỗi lần Hàn Tư Ân đều rất nằm ngoài dự liệu của hắn. Ngay cả việc này, hoàng đế cấm túc hắn ba tháng, ba tháng thật sự không triệu kiến hắn. Nếu là bất cứ người nào, sau khi bị cấm túc ba tháng cũng sẽ sốt sắng tìm người hỏi thăm tình hình hiện tại của hoàng đế, ít nhất phải xác nhận xem chính mình có còn được sủng ái hay không chứ.
Mà Hàn Tư Ân lại không có, cả đường đi hắn mười phần hờ hững, nếu không thật cần thiết, hắn cũng không hỏi Nguyên Bảo bất cứ tin tức gì. Điều này làm cho Nguyên Bảo trong lúc vô tình liền coi trọng hắn hơn một chút, không quan tâm hơn thua, mười phần hiếm thấy.
Nguyên Bảo cảm thấy chỉ dựa vào điểm này, Hàn Tư Ân so với người bình thường đã được lòng hoàng đế.
Đối với tưởng tượng cùng khen ngợi trong lòng Nguyên Bảo, Hàn Tư Ân càng thêm trầm mặc. Những người hắn gặp gần đây, nếu không phải tưởng tượng hắn thối tha vô cùng, thì chính là khen ngợi hắn các kiểu.
Hắn cũng không phải không muốn giống như trước đây, như người bình thường hỏi thăm Nguyên Bảo tin tức, cố tình biểu hiện mình khác biệt. Thế nhưng không biết tại sao, sau khi Bạch Thư vì hắn vẽ ra bức tranh như vậy, hắn thật sự không có tinh thần ứng phó những chuyện vặt vãnh này.
Bạch Thư luôn nói hắn đẹp, bất kể là ngoài miệng hay trong lòng đều nghĩ như vậy. Hắn tuy rằng có thể nghe được trong lòng Bạch Thư nói gì, biết y nói thật, nhưng hắn vẫn thật không nghĩ tới, trong mắt Bạch Thư mình lại có dáng vẻ như vậy.
Vì thế, trong lòng Hàn Tư Ân nổi lên một tia phức tạp khôn kể.
Phần tình cảm phức tạp này kéo dài đến khi hắn nhìn thấy hoàng đế.
Ánh mắt của hoàng đế thật độc, liếc mắt đã nhìn ra Hàn Tư Ân có chút thất thần. Trong lòng hắn cảm giác khó chịu, cấm túc Hàn Tư Ân ba tháng, lão luôn cảm giác bên cạnh mình thiếu thiếu gì đó.
Mãi đến tận ba tháng trôi qua, Nguyên Bảo ghé vào lỗ tai hắn nói, có phải nên gọi Hàn Tư Ân đến vấn an rồi không. Hoàng đế nghe vậy, trong lòng nhất thời có chút tức giận.
Hàn Tư Ân nói chuyện làm việc, nói khó nghe chút chính là được đà lấn tới, nhưng hắn nắm bắt cũng quá tốt rồi, mấy ngày nay hoàng đế không gặp hắn, đột nhiên cảm thấy triều đình quá an tĩnh.
Nhưng cùng lúc hoàng đế cảm thấy lời này của Nguyên Bảo thật sự không dễ nghe chút nào, chẳng lẽ Hàn Tư Ân không biết tự mình vào cung gặp mình sao? Vì vậy hoàng đế mắng cho Nguyên Bảo một trận, lặng thinh không hề đề cập tới Hàn Tư Ân nữa.
Kết quả Hàn Tư Ân thật sự mặc kệ, cũng không vào cung cầu kiến.
Đang lúc lửa giận của hoàng đế càng ngày càng nghiêm trọng, Cơ Hoài đến đây cầu kiến hắn, nói là muốn nạp trưởng nữ của Hàn Quốc công phủ Hàn Thanh Tuyết thành chính phi của mình.
Hoàng đế đối với việc Cơ Hoài đột nhiên xuất hiện thỉnh cầu cũng rất chấn kinh, từ xưa tới nay hôn sự của hoàng tử đều do mẫu phi tự mình lo liệu. Liền ngay cả hắn năm đó cũng không ngoại lệ. Những năm này, Hàn Vân ở trước mặt hắn vô tình cố ý nhắc qua Hàn Thanh Tuyết, hắn tự nhiên biết Hàn Vân có ý định gì, chỉ là trong lòng mười phần xem thường mà thôi.
Cơ Hoài thân là hoàng tử, phi tử mẫu phi hắn chọn cho lại là nữ nhi của một quan ngũ phẩm, tâm tình hoàng đế cổ quái vô cùng.
Chỉ là, hắn hiểu rõ Hàn Vân, mặc dù vạn phần thoả mãn Hàn Thanh Tuyết, cũng chắc chắn sẽ không để Cơ Hoài đến trước mặt hắn cầu xin, trừ phi trong này đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế vẫn chưa đáp ứng Cơ Hoài, chỉ là trước tiên trấn an hắn một chút, sau đó bảo hắn đi về trước. Sau khi Cơ Hoài lo sợ bất an rời đi, hoàng đế có chút suy ngẫm nhìn bóng lưng y, sắc mặt lúc sáng lúc tối.
Sau đó Nguyên Bảo đề nghị: "Hoàng thượng, không bằng tuyên Hàn thế tử vào cung một chuyến, hỏi thăm tình huống một chút?"
Hoàng đế nghe lời này, trực tiếp phủ nhận nói: "Tại sao phải tuyên Hàn Tư Ân? Hàn Quốc công phủ không còn những người khác hay sao?"
Nguyên Bảo thành thật nói: "Hoàng thượng, chẳng qua lão nô cảm thấy quốc công phủ này, sợ là chỉ có Hàn thế tử dám nói thẳng với hoàng thượng. Những người khác chung quy phải kiêng kỵ danh tiếng, ở trước mặt hoàng thượng cũng chỉ sẽ điểm tô cho đẹp sự tình."
Hoàng đế nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, sau một hồi mặt lạnh, ngữ khí mười phần thiếu kiên nhẫn nói: "Đi kêu Hàn Tư Ân lập tức vào cung."
Nguyên Bảo đáp lại, sau đó liền tự mình đi tới quốc công phủ. Nguyên Bảo đi rồi, hoàng đế ở sau lưng lão còn nhỏ giọng mắng câu, nô tài nhiều tâm nhãn.
Cho nên, giờ khắc này hoàng đế nhìn thấy Hàn Tư Ân thất thần, hắn vừa tức vừa phẫn nộ, liền dùng mắt lạnh như đao nhìn về phía Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân nghe được trong lòng hoàng thượng không thích, vội thu hồi tâm tư, thỉnh an hoàng đế, sau đó lặng lẽ giương mắt nhìn hoàng đế một cái, thần sắc rất là vô tội.
Hoàng đế bị Hàn Tư Ân nhìn đến tâm thần có chút hoảng hốt, lửa giận trong lòng đột nhiên ít đi mấy phần, hỏi hắn: "Hàn Quốc công phủ gần đây có chuyện gì mới mẻ không? Nói ra cho trẫm nghe một chút?"
Hàn Tư Ân thành thật nói: "Vi thần ở trong phủ mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, không biết hoàng thượng muốn biết về phương diện nào?" Hắn đương nhiên không thể hoàng đế muốn nghe cái gì, liền cứ thế mà nói thẳng ra.
Hoàng đế nghiêng mặt nhìn hắn một cái nói: "Nói một chút, Ngũ hoàng tử của trẫm ở phủ các ngươi gặp phải chuyện phiền toái gì đi."
Hàn Tư Ân liền đem chuyện phát sinh khi Cơ Hoài ở Hàn Quốc công phủ nói hết ra, đối với biểu hiện của từng người, hắn nói đều rất trung lập, rất công minh.
Hoàng đế nghe xong trầm mặc một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ý của ngươi là Hàn gia có ý định để Hàn Minh Châu gả cho Cơ Hoài, Hàn Minh Châu còn không vui, muốn tìm người thế thân?"
Hàn Tư Ân nghe lời này lắc lắc đầu, nói: "Không phải nàng không vui, là vi thần không vui."
Danh tiếng của nữ tử ở cổ đại cực kỳ quan trọng, những việc này nếu như hoàng đế thật sự muốn điều tra, nhất định là có thể tra được, bị hoàng thượng tra được, Hàn Minh Châu ở trong lòng hoàng thượng khó tránh khỏi lưu lại ấn tượng độc ác.
Hàn Tư Ân đương nhiên sẽ không che giấu những việc này, nhưng hắn muốn đem Hàn Minh Châu đẩy ra, vì vậy liền nhìn hoàng đế, hơi mang theo mấy phần ủy khuất nói: "Là vi thần cho nàng làm như vậy. Kỳ thực chuyện này nói cho cùng cũng trách hoàng thượng quá mức nâng đỡ vi thần, mới khiến Nhàn phi nương nương nổi lên tâm tư không nên có như vậy."
Nhìn Hàn Tư Ân cây ngay không sợ chết đứng như thế, tâm tình hoàng đế có chút u ám, hắn híp mắt: "Ý của ngươi là nói, đây là lỗi của trẫm ư?"