Mục lục
Thế Tử Hàn Tư Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tích huyết nghiệm thân ở cổ đại là một loại phương pháp cực kỳ quan trọng để nghiệm chứng quan hệ huyết thống, nhưng ở hiện tại, có một loại thuyết pháp như này, người có nhóm máu tương đồng, cho dù là không quan hệ thân thích, máu cũng có thể dung hợp lại với nhau.

Cổ đại còn có một loại tích huyết nghiệm cốt đến xử án, chủ yếu là vì nghiệm chứng người chết cùng người sống có quan hệ máu mủ. Thế nhưng nghe đâu người chết nếu như là trúng kịch độc mà chết, hoặc là chết rồi dùng dược liệu chưng thục thi thể, dược liệu kia có thể khiến xương cốt của người chết phát sinh thay đổi, khiến cho bất luận máu của người nào đều có thể nhập cốt.

Nói cho cùng, tích huyết nghiệm thân với tích huyết nghiệm cốt trong mắt của người hiện đại, không những cực kỳ không khoa học mà còn là phương pháp nhận thân dễ dàng bị gian lận.

Đương nhiên, nếu như huyết không dung hợp, Bạch Ân sẽ không phải nhi tử của hoàng đế, Thạch quý phi nói dối liền nhận một chữ "chết". Bạch Tuấn, Vương thị đều là theo chân người nói láo, vậy tất cả mọi người Bạch gia cũng là một chữ "chết". Còn Thạch gia, cho dù có thái hậu ra sức bảo vệ, hoàng đế cũng không nhất định mềm lòng.

Chỉ là Hàn Tư Ân cảm giác thú vị nhất chính là, Thạch quý phi đã vậy còn cực kỳ tin tưởng Bạch Ân là nhi tử của nàng.

Không quản Hàn Tư Ân nghĩ như thế nào, sau khi thái hậu nói ra tích huyết nghiệm thân, hoàng đế hơi nhíu mày, cuối cùng hắn liếc mắt nhìn Thạch quý phi một cái, cười như không cười ngầm thừa nhận đề nghị của thái hậu.

Thạch quý phi nói đến chuyện chuốc thuốc, hắn kỳ thực cũng không có ấn tượng, nhưng hoàng đế tối hôm qua đã ở tẩm điện suy nghĩ một đêm. Sau khi Vương Anh qua đời, hắn có một quãng thời gian rất dài đều không ra ngoài, giai đoạn đó hắn thường xuyên nằm mơ mơ tới Vương Anh, cũng từng mơ tới những chuyện điên loan đảo phượng.

Nói không chừng giấc mộng kia đều là thuốc gây ra đó.

Lúc này cũng nữ bên cạnh thái hậu mệnh đi bưng một bát nước sạch tiến vào, hoàng đế hơi nhíu mày, Nguyên Bảo đến nhận nước không cẩn thận đụng vào cung nữ bưng nước, nước liền vung trên mặt đất.

Nguyên Bảo lập tức quỳ xuống thỉnh tội, hoàng đế thiếu kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, bảo lão đừng trì hoãn.

Sau khi Nguyên Bảo bưng lại một bát nước khác, đối với Bạch Ân nói câu đắc tội, sau đó tốc độ cực nhanh lấy ra dao găm nho nhỏ, cắt qua ngón tay giữa của Bạch Ân, nặn một giọt máu nhỏ vào trong nước.

Nguyên Bảo bưng nước này, lại xin chỉ thị hạ hoàng đế, hoàng đế nhìn giọt máu trong nước kia, thần sắc hờ hững, cuối cùng hắn chậm rãi đưa tay ra, để Nguyên Bảo cắt qua ngón tay của chính mình, cũng lấy một giọt máu, nhỏ vào trong nước.

Ngoại trừ Hàn Tư Ân, giờ khắc này tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào hai giọt máu trong nước. Hai giọt máu ở trong nước di chuyển tới lui, cuối cùng chậm rãi dung hợp lại cùng nhau.

Thái hậu đứng lên, thần sắc có chút vui mừng, nàng nói: "Huyết... Dung."

Hoàng đế nhìn hai giọt huyết dung, thần sắc khó giải thích được.

Phía trên cung điện hoàn toàn yên tĩnh, thần sắc của mọi người không đồng đều. Lúc này phía trên cung điện truyền đến một tiếng ho khan, tầm mắt của mọi người nhìn về phía người ho khan. Chỉ thấy Hàn Tư Ân ôm quyền nhìn về phía hoàng đế, chậm rãi nói: "Hoàng thượng, nếu quý phi nói Bạch Ân là nhi tử của ngài và nàng, không bằng thỉnh quý phi cũng nghiệm một chút đi."

Tình cảm trong lòng hoàng thượng đối Bạch Ân rất phức tạp, nhưng tuyệt đối không phải vui mừng vì tìm được nhi tử. Nghe Hàn Tư Ân nói lời này, hắn bản năng đồng ý.

Cùng lúc đó, thái hậu ở một bên cau mày nói: "Hàn thế tử có ý gì?"

Âm thanh phản đối của thái hậu cùng sự đồng ý của hoàng đế đồng thời vang lên, tất cả mọi người cúi đầu trầm mặc, mà Hàn Tư Ân trực tiếp nhìn Nguyên Bảo nói: "Nguyên công công, nếu hoàng thượng đã chấp thuận, vậy thì lại làm phiền Nguyên công công một lần nữa đi."

Nguyên Bảo sửng sốt một chút, lén lút nhìn thần sắc của hoàng đế, sau đó hắn lấy lại bát nước khác, lấy một giọt máu của Bạch Ân, sau đó đi tới trước mặt Thạch quý phi, thấp giọng nói câu: "Quý phi nương nương, đắc tội rồi."

Thạch quý phi vươn ngón tay, tùy ý để Nguyên Bảo cắt qua ngón tay của nàng, lấy một giọt máu, máu rơi vào trong nước.

Nguyên Bảo mắt thấy hai giọt máu sắp chầm chậm thong thả dung hợp lại cùng nhau, lúc này Hàn Tư Ân đột nhiên đi tới bên cạnh Nguyên Bảo, cầm lấy chủy thủ trong tay hắn, cũng cắt ngón tay của chính mình, nhỏ một giọt máu vào trong nước.

Hàn Tư Ân hành động quá mức đột ngột, người khác căn bản không kịp phản ứng. Chờ hắn làm xong mọi chuyện rồi vứt đi cây chủy thủ vang ra tiếng lanh lảnh, mọi người mới phản ứng được rốt cuộc hắn làm cái gì.

Những người khác đều đầy mặt không tin nhìn Hàn Tư Ân, chỉ có Bạch Thư cau mày, một mặt không thích nhìn chằm chằm ngón tay bị thương của Hàn Tư Ân.

Thái hậu đầy mặt tức giận đứng lên, ngón tay bóp chặt vào nhau, bà ta nói: "Hàn Tư Ân, ngươi..."

Thái hậu còn chưa nói hết, Nguyên Bảo đã cả kinh kêu lên: "Huyết dung."

Từ khi Hàn Tư Ân làm như thế, hoàng đế vẫn luôn cau mày nhìn hắn, giờ khắc này bỗng nhiên nghe đến tiếng kêu kì quái của Nguyên Bảo, trong lòng hắn có chút quái lạ. Nguyên Bảo đi theo hoàng đế đã lâu như vậy, đã gặp bao nhiêu chuyện đời, rất ít khi thất lễ, đương nhiên là máu trong bát có vấn đề, vì vậy hoàng đế lạnh lùng nói: "Máu của ai dung hợp cơ? Kinh ngạc như vậy làm cái gì."

Nguyên Bảo xoay người nhìn về phía hoàng đế, sắc mặt như gặp quỷ: "Hoàng thượng, là ba giọt máu hòa vào nhau."

"Ngươi nói cái gì?" Hoàng đế chấn kinh rồi, khi nhìn thấy gương mặt khiếp sợ của Nguyên Bảo, hắn nhiều lắm cho là máu của quý phi và Hàn Tư Ân dung hợp, thế nhưng ba giọt máu dung hợp với nhau, chuyện này cũng thật kỳ lạ.

Hoàng đế đứng lên, chỉ vào Nguyên Bảo nói: "Thậm chí có chuyện kỳ lạ cỡ này sao, bưng lên đây để trẫm nhìn một cái."

"Không thể." Thạch quý phi kinh ngạc đứng lên, nàng đầy mặt kinh ngạc nhìn cái bát trong tay Nguyên Bảo. Nguyên Bảo trong lòng cũng cảm thấy không thể nào, nếu không phải hắn đủ bình tĩnh, bát nước này, hắn đã sớm ném xuống đất.

Hoàng đế nhìn một giọt máu trong bát, trố mắt hồi lâu, hắn nhìn về phía Hàn Tư Ân nói: "Chuyện gì thế này?"

Những người khác cũng đều nhìn phía Hàn Tư Ân, đặc biệt là Thạch quý phi, trên mặt còn mang theo khiếp sợ và không tin.

Hàn Tư Ân thu hồi tất cả biểu tình trào phúng trên mặt, hắn rũ mắt xuống, nhìn dao găm dính máu trên đất, thuận miệng nói bậy: "Kỳ thực khi vi thần nghe thấy thái hậu nói ra tích huyết nghiệm thân, chỉ là nhớ đến một chuyện kỳ thú của Giang Nam. Một gia đình giàu có ở Giang Nam hoài nghi tiểu thiếp của chính mình tư thông với hạ nhân, hài tử sinh ra cũng không phải là của mình, sau đó liền để đứa con của tiểu thiếp cùng hạ nhân tích huyết nghiệm thân, sau đó huyết dung. Chỉ là tiểu thiếp này tính cách không như người thường, cảm thấy chính mình bị người vấy bẩn, cũng không nhận tội, khi gia phú không để ý, nàng cũng cắt qua ngón tay của gã, kết quả là máu của ba người dung hợp với nhau, cuối cùng ai cũng không biết rõ rốt cuộc quan hệ giữa ba người là như thế nào. Vi thần ngẫm lại vẫn cảm thấy rất thú vị, liền cả gan làm thí nghiệm một chút, kết quả, chuyện lạ này của thiên hạ quả nhiên không chỉ có ở một mình Giang Nam."

Hàn Tư Ân nói khiến người ở chỗ này đều sững sờ, thực sự không có cách nào cho rằng đây là chuyện cười, hoàng đế nhìn nhiều hai mắt của Hàn Tư Ân, lại nhìn máu trong bát, tâm tình hiện tại có chút kỳ diệu quỷ dị.

Lời nói của Thạch quý phi mặc dù có trăm ngàn kẽ hở, thế nhưng trong lòng hoàng thượng, nàng ít nhất không dám lấy chuyện dòng dõi để nói dối. Chỉ là trong lòng hoàng thượng có nghi hoặc khác, đối với thái hậu đối với Thạch quý phi hắn đều không tin, cho nên tích huyết nghiệm thân cũng chỉ là tùy ý mà thôi.

Hắn cảm thấy cho dù Bạch Ân là nhi tử của mình, hắn cũng sẽ không để Bạch Ân tiến vào danh sách hoàng gia. Hắn chỉ là muốn nhìn xem thái hậu cùng Thạch quý phi rốt cuộc muốn làm cái gì.

Kết quả, Hàn Tư Ân vừa ra tay đã cho hắn một cái kinh hỉ như thế, đem tất cả vấn đề đều giải quyết hết, thật sự là khiến hắn cảm thấy phức tạp.

Sự tình đến trình độ này, tất cả mọi người đều biết đến giọt máu nghiệm thân này có vấn đề, thế nhưng vấn đề đến cùng xuất hiện ở nơi nào, không ai dám hé răng.

Nguyên Bảo là người trực tiếp phụ trách việc này, vào lúc này cũng không có tâm trí kinh ngạc ba giọt máu hòa vào nhau, trực tiếp quỳ trên mặt đất kêu oan, đập đầu xuống đất ầm ầm, cuống họng nghẹn ngào suýt chút nữa thì khóc, nói: "Hoàng thượng, không phải lão nô, thật không phải là lão nô làm."

Nguyên Bảo cảm thấy chính mình oan ức chết rồi, thái hậu sai người bưng nước tiến vào tích huyết nghiệm thân, hắn biết trong lòng hoàng thượng có hoài nghi, liền cố ý đụng phải cung nữ, làm đổ nước trong bát, ai biết được sự việc lại thành ra như này.

Sớm biết Hàn Tư Ân đột nhiên nhảy ra như thế, hắn tất nhiên không thèm làm những chuyện đó, tự dưng bê tội về mình.

Hiện tại hắn là trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.

Chỉ may là hoàng đế vẫn tín nhiệm lão nô tài tuỳ tùng bên mình nhiều năm, hắn thấy Nguyên Bảo sắp mẻ cái đầu rồi, cau mày nói: "Nếu như bị trẫm tra được là ngươi làm, trẫm rất nhanh sẽ lột da của ngươi ra."

Dứt lời này, hoàng đế liền chuyển mắt nhìn về phía Hàn Tư Ân, ngữ khí băng lãnh nói: "Hàn Tư Ân, chuyện gì thế này? Ngươi nói rõ ràng cho trẫm."

Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói: "Bẩm hoàng thượng, vừa nãy vi thần nói đến câu chuyện kia, máu của ba người dung hợp vào nhau đúng là hoang đường, tất nhiên là do trung gian xảy ra vấn đề. Không phải là người thì chính là nước, không phải nước thì chính là vật."

Dứt lời này, Hàn Tư Ân nhìn cái bát trên bàn của hoàng đế một chút. Nước có thể đổi lần nữa, nhưng bát thì vẫn chỉ dùng một cái này. Trên bát có thể ra tay nhiều lắm, chỉ là đây cũng không phải là chuyện Hàn Tư Ân nên nói ra, sau này tự khắc có người tra được trên bát này đã có cái gì.

Hoàng đế thuận ánh mắt của hắn nhìn về cái bát trước mặt mình, sau đó hắn không tự chủ nhìn về phía thái hậu, hoặc là nói lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn về thái hậu.

Tích huyết nghiệm thân là thái hậu đưa ra, bát là cung nữ bên người của thái hậu cung cấp, hiện tại quá trình nghiệm thân xảy ra vấn đề, hiềm nghi của thái hậu tự nhiên là to nhất.

Thái hậu bị ánh mắt hoài nghi của hoàng đế nhìn chăm chú vào, bà mười phần trấn định, chỉ là ánh mắt có chút đau lòng nhìn hoàng đế nói: "Hoàng đế hoài nghi là ai gia động tay động chân sao? Nếu như vậy, người hoàng đế kia nói một chút, ai gia tại sao làm như thế? Lẫn lộn huyết thống hoàng thất là đại sự cỡ nào, ai gia tại sao làm như thế?"

Thái hậu lặp lại hai lần chất vấn ai gia tại sao làm như thế, tựa hồ ngay đầu tiên chấn động hoàng đế. Hoàng đế cũng có chút buồn bực trong lòng, không khỏi cùng nghĩ, thái hậu tại sao làm như thế? Đối với bà ta có ích lợi gì?

Thái hậu nhìn hoàng đế một chút, lại nhìn Thạch quý phi đầy mặt kinh ngạc một chút, nói: "Quý phi thấy thế nào?"

Thạch quý phi còn đang khiếp sợ, nàng nghe thấy thái hậu hỏi, nhìn về phía thái hậu, trong ánh mắt toát ra nghi hoặc.

Thái hậu thở dài, nhìn Thạch quý phi nói: "Nói đến cũng là lỗi của ai gia, ngày đó nhớ tới vì thương xót ngươi một lòng muốn muốn làm mẫu thân, liền hiệp trợ ngươi làm những chuyện kia, sau đó ngươi đang có mang, lại sợ hoàng thượng không thích đứa bé này, ai gia liền có ý nghĩ sai lầm, đồng ý tìm người giúp ngươi nuôi đứa bé này."

Nói tới chỗ này, thái hậu sâu sắc thở dài, trong ánh mắt có chút hỏa khí không rõ với Thạch quý phi, bà nói: "Từ tướng mạo của Bạch Ân cũng có thể thấy được hắn và hoàng đế là người một nhà, ngươi làm sao lại đến mức này?"

Thái hậu vừa thốt ra lời kia, tất cả mọi người đều rõ ràng, ý của thái hậu là tất cả mọi chuyện đều do Thạch quý phi làm.

Thạch quý phi đứng đó mê man nhìn thái hậu, sau đó lại nhìn hoàng đế.

Chờ nàng nghĩ thông suốt ý tứ trong lời nói của thái hậu, nàng bỗng nhiên quỳ xuống, một mặt kinh hoảng dập đầu với hoàng đế nói: "Hoàng thượng, nô tì nói đều là thật, nô tì không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hoàng thượng người phải tin nô tì."

Hàn Tư Ân lúc này lên tiếng, hắn nói: "Hoàng thượng, vi thần đối với chuyện này có nghi hoặc."

Hoàng đế nhìn Hàn Tư Ân, thần sắc trên mặt khó giải thích được. Hắn chậm rãi ngồi trên ngự tọa, gõ bàn một cái. Thanh âm ngón tay gõ vào bàn không nhẹ không nặng, mà thanh âm này đánh vào lòng người, khiến người cảm giác được một loại ngột ngạt rất khó giải thích.

Sau một hồi, hoàng đế mở miệng nói: "Hàn Tư Ân đã có nghi ngờ, vậy cứ nói đi, trẫm muốn nghe một chút, trẫm cảm thấy mẫu hậu đại khái cũng muốn nghe một chút."

Hàn Tư Ân không bận tâm đến lãnh ý trong lời nói của hoàng đế, hắn hướng hoàng đế chắp tay, liếc mắt nhìn Thạch quý phi, chậm rì rì nói: "Hoàng thượng, nghi hoặc của thái hậu cũng là nghi hoặc của vi thần. Nếu Bạch Ân là nhi tử của chính mình, vậy quý phi tại sao làm như thế?"

"Ngoài ra, vi thần còn muốn biết, nếu việc này bị giấu diếm nhiều năm như vậy, quý phi tại sao đột nhiên mở miệng thừa nhận với hoàng thượng chính mình còn có nhi tử riêng? Vi thần cả gan suy đoán, chẳng lẽ là quý phi đã biết được tin tức gì, khiến quý phi xác nhận được thái độ của hoàng đế đối với Bạch Ân sao?"

Hàn Tư Ân vừa thốt ra, Nguyên Bảo lại mạnh mẽ dập đầu xuống đất, hắn thế nhưng tuyệt đối không hề tiết lộ bất kỳ tin tức gì của hoàng đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK