Chu thái y bởi vì lớn tuổi, sắc mặt có chút không dễ nhìn lắm, thế nhưng ở phương diện y thuật, hoàng đế tin tưởng nhất vẫn là hắn. Sau khi hoàng đế nghe được tình huống ám sát, biết được người bị thương tương đối nhiều, liền phái Vương thái y trẻ tuổi của Thái y viện đi cùng với Chu thái y.
Đương nhiên bệnh tình của Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc, Chu thái y cũng không để người khác làm, tự mình đứng ra chẩn đoán xác thực mới được.
Tiến vào sân, Vương thái y cùng Chu thái y liền tách ra đi.
Chu thái y cùng Cao Phong và Bạch Văn Hãn đến gian phòng của Hàn Tư Ân và Cơ Lạc. Cơ Lạc đang mở to mắt, ánh mắt có chút vô định, thời điểm nhìn thấy Chu thái y, ánh mắt y sáng lên một chút.
Chu thái y nhìn thấy hai người, để hòm thuốc xuống, lại chuẩn bị xem vết thương của Cơ Lạc trước. Cơ Lạc lắc đầu nói: "Ta không sao, ngươi trước tiên đi xem Hàn thế tử một chút đi."
Chu thái y nghe lời này, động tác trong tay dừng một chút, nói: "Lão thần trước hết xử lý vết thương cho Tam hoàng tử." Nói xong, không chờ Cơ Lạc lại mở miệng, lão đã ra tay kiểm tra miệng vết thương của Cơ Lạc.
Vết thương của Cơ Lạc là Bạch Văn Hãn tự tay xử lý, mà bởi điều kiện hạn chế, đắp lên miệng vết thương chính là thảo dược cầm máu bình thường nhất, thủ pháp băng bó cũng có chút thô ráp.
Chu thái y một lần nữa dùng nước nóng rửa sạch vết thương của Cơ Lạc, sau khi nhìn thấy vết thương chảy ra đợt máu mới, lại dùng lửa đốt qua kim châm rồi may lại miệng vết thương, trong quá trình, lông mày Cơ Lạc vẫn luôn chặt chẽ nhăn lại, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt.
Sau khi băng bó cẩn thận vết thương cho Cơ Lạc, Chu thái y mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn Cơ Lạc nói: "Không thương tổn đến gân cốt, thế nhưng mất máu hơi nhiều, hai đêm này phải chú ý thân thể nhiều hơn, tuyệt đối không thể nhiễm lạnh, ngày sau chăm sóc cẩn thận một đợt mới được."
Cơ Lạc gật gật đầu, Bạch Văn Hãn cũng đã nói với hắn như vậy, nghe thấy chân không có chuyện gì, hắn cũng an tâm.
Chu thái y rửa tay một cái, liền nhấc theo hòm thuốc đi sang xem Hàn Tư Ân. Lúc này cả người Hàn Tư Ân đã rơi vào hôn mê, khi Hàn Tư Ân hôn mê cực kỳ yên tĩnh, hô hấp mỏng manh, hai tay để hai bên người, mím môi, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn qua, cũng không giống như người còn thở.
Vốn là Bạch Thư sợ hắn hôn mê không yên lặng, lại làm vết thương trên vai nặng thêm, thế nhưng Hàn Tư Ân cực kỳ ngoan ngoãn. Nếu như không phải nhiệt độ trên trán cực nóng, Bạch Thư còn cho là người này đang ngủ, mà không phải rơi vào hôn mê.
Thời điểm Chu thái y đang chuẩn bị đổi thuốc trên bả vai Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân bỗng nhiên mở mắt ra. Hắn bình tĩnh nhìn Chu thái y, con mắt đen thẫm, sâu thẳm không một tia sáng.
Bạch Thư đứng ở bên cạnh cảm thấy, Hàn Tư Ân như vậy so với ngày thường càng không giống tức giận, mà giống như đang chờ đợi cái chết. Trong lòng Bạch Thư bỗng nhiên có cảm giác khó chịu, y tiến lên cầm lấy tay của Hàn Tư Ân.
Ánh mắt Hàn Tư Ân chậm rãi từ Chu thái y chuyển đến trên người y, sau đó Hàn Tư Ân nhắm hai mắt lại, trầm thấp hàm hồ nói một câu. Chu thái y cũng không hề nghe rõ Hàn Tư Ân nói cái gì, chỉ là lão đã quen với việc bệnh nhân trong lúc vô tình thổ lộ tâm tư, vì vậy rất bình tĩnh giúp Hàn Tư Ân xử lý vết thương trên bả vai.
Trong thời gian này, Hàn Tư Ân chỉ là bởi vì đau đớn mà co lại cơ thịt, đầu đầy mồ hôi cũng không phát ra tiếng nào.
Sau khi Chu thái y làm xong mọi thứ, viết hai đơn thuốc, đưa cho Bạch Văn Hãn bảo hắn tạm thời bảo quản, mình thì đi bốc thuốc sắc cho Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân.
Bạch Văn Hãn cầm phương thuốc, biết đây là thói quen của ngự y, sau khi bốc thuốc đều lưu lại chút chứng cứ. Hắn nhìn Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân bị thương, vốn là muốn đem phương thuốc đưa tới, mà nghĩ một hồi vẫn quyết định chính mình cầm phương thuốc trước đã, chờ ngày mai hai người thanh tỉnh, đưa lại cho hai người là được rồi.
Sắc trời đã tối, người bị thương cần nhất là nghỉ ngơi, bên người Cơ Lạc có thị vệ, lại có thái y, nên không cần bọn họ ở đây. Bạch Văn Hãn ở trong lòng suy nghĩ một chút lời cáo lui, liền nhìn sang Bạch Thư, hắn liếc mắt ra hiệu, để Bạch Thư cùng hắn rời đi.
Thế nhưng Bạch Thư vẫn luôn nhìn chăm chăm Hàn Tư Ân, hai má đầy thịt luôn ngậm ý cười, giờ khắc này chỉ có mờ mịt.
Bạch Văn Hãn vội ho một tiếng, đi tới trước mặt Bạch Thư, thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"
Bạch Thư có chút hoang mang thu tầm mắt lại, nhìn Bạch Văn Hãn lắc đầu nói: "Không có chuyện gì." Sau đó không chờ Bạch Văn Hãn mở miệng, y lại nói: "Ca, đệ võ công cao, đêm nay trông coi Hàn Tư Ân... Cùng Tam hoàng tử." Y vốn chỉ muốn nói trông coi Hàn Tư Ân, nhìn thấy hỏa khí trong đôi mắt Bạch Văn Hãn, mới nói thêm Cơ Lạc vào.
Bạch Văn Hãn nhếch khóe miệng, cũng chưa nói được gì, Cơ Lạc ở một bên khác đã rầu rĩ nói: "Như vậy, liền cảm ơn Bạch công tử."
Bạch Văn Hãn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Thư nói: "Nếu đệ đều lên tiếng, vậy cũng tốt. Chỉ là để ngự y băng bó tay đệ lại, lỡ như sau này hỏng mất, cũng không có ai thay đệ chịu khổ đâu."
Bạch Thư vội gật gật đầu.
Bạch Văn Hãn thu hồi thần sắc trên mặt, nhìn về phía Cơ Lạc cung kính nói: "Đêm đã khuya, vi thần đi kêu người chuẩn bị chút đồ ăn."
Cơ Lạc nhẹ giọng ừm một tiếng.
Sau khi Bạch Văn Hãn rời đi, Bạch Thư ngồi ở trước mặt Hàn Tư Ân, thay hắn xếp lại góc chăn, khi đụng tới ngón tay lạnh băng của Hàn Tư Ân, Bạch Thư chần chừ một lúc, cầm lấy tay Hàn Tư Ân.
Vừa rồi, người khác không nghe rõ Hàn Tư Ân nói gì, nhưng y nghe rõ, Hàn Tư Ân nói: "Vân Chu, ta còn chưa chết."
Giọng nói của Hàn Tư Ân mang tử khí rõ ràng, còn có tuyệt vọng cùng tê dại sâu sắc.
Bạch Thư không biết Vân Chu trong miệng Hàn Tư Ân là ai, nhưng ý nghĩ chắc chắn người kia rất quan trọng với Hàn Tư Ân. Mà Bạch Thư biết, hắn nhất định liên quan đến trạng thái bây giờ của Hàn Tư Ân.
Ngữ khí của Hàn Tư Ân khi nói ra câu kia, không hề có ý định sống sót, mà thật giống như đang chờ đợi cái chết đến gần.
Trong lòng Bạch Thư có chút bị đè nén, y muốn hỏi Hàn Tư Ân, rốt cuộc đáy lòng hắn có cái gì khảm lại khiến hắn không vượt qua được, thế nhưng người này hiện tại đã chìm vào giấc ngủ, hết thảy những thứ Bạch Thư muốn hỏi chỉ có thể nín ở đáy lòng.
Không bao lâu, Bạch Văn Hãn cho người đưa chút cháo với bánh bột ngô cho Cơ Lạc cùng Bạch Thư. Bánh bột ngô là do hạ nhân bên trong trang tử mới làm xong, vẫn còn nóng hổi.
Cơ Lạc đầy một bụng tâm sự, cảm giác mình ăn cái gì cũng không vô, nhưng nghĩ tới trạng thái thân thể của chính mình, vẫn miễn cưỡng ăn một cái bánh, lại uống thêm một bát cháo.
Bạch Thư hoàn toàn không có tâm tình ăn uống, y vẫn một mực nhìn Hàn Tư Ân, bỗng nhiên rất muốn từ trong miệng hắn nghe được chút gì.
Chỉ là, cuối cùng y thất vọng rồi, mãi cho đến khi uống xong thuốc do Chu thái y nấu, Hàn Tư Ân cũng không mở miệng nói thêm câu gì.
Sau khi mọi người đã ăn cơm xong, Bạch Văn Hãn lại tới một chuyến, xác nhận Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân không có vấn đề gì nữa, hắn mới trở về, cùng mọi người ở tạm trong biên đường một đêm.
Hàn Tư Ân nóng sốt thay đổi liên tục, Bạch Thư một đêm không ngủ, luôn cạnh hắn thử nhiệt độ, khăn ướt trên trán đổi qua đổi lại. Kèm theo ban đêm mưa to, đêm đó trong trang tử không có mấy người ngủ được.
Cũng may thời điểm bình minh, mưa to cũng thành mưa nhỏ, mà sốt trên người Hàn Tư Ân rốt cục cũng được đẩy lui.
Chu thái y cẩn thận bắt mạch cho Hàn Tư Ân, nói: "Sốt trên người Thế tử hiện tại đã lui xuống, nhưng trang tử này cũng không thích hợp để dưỡng bệnh, vẫn nên sớm trở về nội thành mới tốt."
Bạch Văn Hãn nghe lời này, nhìn sắc trời bên ngoài, mưa phùn kéo dài, con đường liền lầy lội, nhất định không dễ đi, hơn nữa người bị thương lại có nhiều như vậy.
Chỉ may mắn là Cao Phong mang đến rất nhiều cấm vệ quân, dọc đường đi cũng không cần lo lắng lần nữa bị người ám sát.
Chuyện như vậy Bạch Văn Hãn không thể mở miệng quyết định, hắn đưa ánh mắt nhìn Cơ Lạc. Cơ Lạc không chút suy nghĩ, nói: "Mưa hiện tại đã rất nhỏ, sớm ngày hồi kinh sẽ thuận tiện hơn."
Nếu Cơ Lạc đã quyết định, những người khác sẽ không phản bác. Cao Phong lập tức cho người bắt tay chuẩn bị chuyện về kinh, thời điểm bọn họ đến, ngoại trừ Chu thái y ngồi kiệu, còn mang hai chiếc xe ngựa.
Những thị vệ kia trong phủ Cơ Lạc bị thương, cứ để ở đây đã, Cao Phong cũng để lại năm mươi cấm vệ quân ở trang tử, phòng ngừa vạn nhất.
Cao Phong đem hắc y nhân trói lại, cũng thu hết vũ khí của bọn họ mang về, sau đó một đoàn người mênh mông cuồn cuộn chạy về hướng kinh thành.
Trên đường trở về, Hàn Tư Ân đã tỉnh. Xe ngựa cứ lắc lư, lắc lư đến cái đầu đang loạn của hắn lại càng thêm loạn. Hắn xoa nhẹ cái trán, ngồi dậy, nhìn về phía Bạch Thư đang ngồi cạnh, thần sắc đã khôi phục trầm tĩnh cùng xem thường ngày trước.
Trong lòng Bạch Thư có rất nhiều lời muốn hỏi, thế nhưng cuối cùng y há miệng, chỉ hỏi một câu: "Huynh cảm thấy thế nào rồi?"
Hàn Tư Ân giật giật cánh tay của mình, nhàn nhạt nói: "Không sao." Chỉ là bởi vì động tác của hắn, khiến chỗ vết thương bị cọ lại, rịn ra vết máu. Hàn Tư Ân một chút cũng không lưu ý, đau đớn làm cho hắn cảm thấy mình vẫn còn sống.
Bạch Thư sắc mặt chìm chìm, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hàn Tư Ân, y lấy ra một cái bánh bột ngô, đưa cho Hàn Tư Ân nói: "Rời kinh thành còn cách một đoạn, huynh ăn tạm chút gì đi."
Hàn Tư Ân giơ lên cánh tay không bị thương, tiếp nhận bánh bột ngô trong tay Bạch Thư, chậm rãi cắn một cái, sau đó lại cắn một cái.
Đồ vật đi vào trong dạ dày, khiến lòng người không nhộn nhạo như vậy nữa. Hàn Tư Ân chầm chậm ăn xong bánh bột ngô trong tay, từ đầu đến cuối, hắn cũng không hỏi vết thương ở tay Bạch Thư như thế nào rồi.
Nếu là người khác, đại thể sẽ cảm thấy người này làm người quá mức lãnh đạm vô tình. Nhưng Bạch Thư cũng không cảm thấy như vậy, bên trong đầu y căn bản cũng không bận tâm thương thế của mình, y vẫn còn luôn nghĩ xem tại sao Hàn Tư Ân lại không muốn sống ở trên đời này nữa.
Nghe thấy trong lòng Bạch Thư suy nghĩ như vậy, đôi mắt Hàn Tư Ân tối sầm, hắn nghiêng người dựa vào xe ngựa, nhắm hai mắt lại, đóng chặt đôi mắt, che giấu đi hết thảy cảm xúc trong mắt hắn.
Trang tử này cách kinh thành không xa, nhưng bọn họ vẫn đi mất vài canh giờ mới nhìn thấy cổng kinh thành nguy nga.
Cao Phong sớm đã cho người thúc ngựa chạy về báo cho hoàng đế chuyện hôm nay trở về, cho nên ngoài cửa thành có Hàn Trác, trong thành là người trong cung.
Hàn Tư Ân từ trong cửa sổ xe ngựa thấy được, ánh mắt hơi tối lại, mà Bạch Thư lại bỗng nhiên cầm chặt lấy tay hắn, thấp giọng nói: "Huynh không thể trở về đi, bọn họ tâm tư ác độc, sẽ giết huynh đấy."
Hàn Tư Ân không chút do dự rút tay về, sau đó hắn lạnh lùng nói: "Yên tâm, bọn họ không dám. Hơn nữa nếu không trở về, làm sao tặng cho bọn họ một lễ vật thật lớn được đây?"