Mục lục
Thế Tử Hàn Tư Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Lạc vẫn nhìn Hàn Tư Ân, không có mở miệng nói ra những chuyện trong lòng, không phải hắn không muốn, mà là đối diện cặp mắt dường như nhìn thấu mọi chuyện của Hàn Tư Ân kia, hắn thật sự là không mở miệng được.

Hắn không mở miệng, Hàn Tư Ân tự nhiên cũng sẽ không chủ động nhắc tới, hắn liền miễn cưỡng ngồi dưới đất, nhìn vách núi Vạn An tự.

Phong cảnh phía sau núi rất đẹp, gió thổi mát mẻ. Không lâu sau đã thổi khiến hai chân Hàn Tư Ân nổi lên từng tia từng tia mát lạnh. Sau đó khi hắn bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn nghe được Cơ Lạc nói: "Là ta sai rồi."

Hàn Tư Ân quay đầu lại, Cơ Lạc nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ đắng chát. Cơ Lạc sống lại một đời, ưu điểm lớn nhất chính là có thể nhìn thẳng vào khiếm khuyết của mình, hắn hít sâu một hơi, nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ta quá phận, chuyện ngày hôm nay ngươi không cần để trong lòng."

Bất luận một ai mở miệng nhắc đến chuyện hoàng tử, thái hậu trong cung, chỉ cần làm không cẩn thận chính là đại tội. Dù Hàn Tư Ân ở trước mặt phụ hoàng hắn được sủng ái cỡ nào, một khi mở miệng nói tới chuyện này, cũng không tránh khỏi bị phụ hoàng hắn cho là nhòm ngó bí mật hoàng thất, trong lòng nhất định là có khúc mắc.

Mà sở dĩ Hàn Tư Ân hiện tại được phụ hoàng hắn sủng ái, là bởi vì trong ánh mắt của hắn không có dục vọng, làm việc lại có phân lượng, một khi hắn dính đến chuyện của hoàng tử, vậy tín nhiệm trong lòng phụ hoàng hắn cũng sẽ biến mất. Việc này đối với một người không có quyền thế, chỉ dựa vào sủng tín của hoàng đế mà nói, là vô cùng nguy hiểm.

Mà hắn không chỉ cân nhắc muốn để Hàn Tư Ân mở miệng hỗ trợ, trong lòng còn tồn tại những hoài nghi khác với hắn. Rõ ràng là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, hắn chỉ chạm tới một vài thứ, đã muốn người khác thay mình chịu phần trách cứ này, thật sự là có chút quá phận.

Hắn đem thủ đoạn dùng với người của mình, dùng lên Hàn Tư Ân, nhưng lại quên mất Hàn Tư Ân cũng không phải là những mưu sĩ ở bên cạnh hắn đời trước. Hàn Tư Ân không lui tới nhiều với triều thần, hoàng tử, bọn họ mới cùng nhau trải qua một chuyện ở Giang Nam, hắn đã cho rằng Hàn Tư Ân về phe hắn là chuyện đương nhiên.

Vừa rồi Cơ Lạc nhìn thấy dáng vẻ như gió như mây của Hàn Tư Ân, trong lòng đột nhiên có cảm giác, nếu như hắn không mở miệng nói gì, vậy sau khi rời khỏi Vạn An tự này, sợ là sau này, hắn và Hàn Tư Ân cũng không còn cơ hội trò chuyện nữa.

Người này đối với quyền thế, đối với giao hữu, đều là thái độ thờ ơ. Ngươi vượt quá vĩ tuyến trong lòng hắn, hắn sẽ không nói, mà tuyệt đối tránh né ngươi.

Sau khi Cơ Lạc nói ra, cả người thực nhẹ nhõm. Kỳ thực, mưu sĩ trước đây của hắn đều là người thông tuệ, mà không biết tại sao, Cơ Lạc luôn cảm thấy Hàn Tư Ân cùng người khác bất đồng. Huống hồ hắn cũng cực kỳ muốn biết, Hàn Tư Ân đời này tại sao cùng đời trước lại không đi cùng một quỹ đạo.

Đối với Cơ Lạc đột nhiên nói xin lỗi, Hàn Tư Ân nhấc lên mí mắt, biểu thị chính mình đã nhận.

Cơ Lạc đối với sự lạnh nhạt của Hàn Tư Ân cũng không cảm thấy quá khó nhìn, dù sao chỉ cần dựa vào biểu hiện trước đây của Hàn Tư Ân cũng nhìn ra được, hắn không trực tiếp đi về, đã là mười phần nể mặt mình rồi.

Dù sao trên vách núi gió cũng lớn, thân thể Hàn Tư Ân không tốt, Cơ Lạc cũng không dám để hắn ở đây đón gió, ho khan hai tiếng, tùy ý tìm cái cớ nói: "Cái đó, ngày hôm nay khí trời có chút quái lạ, lúc đến còn rất tốt, bây giờ nhìn thấy tầng mây dày lên rất nhiều, giống như sắp mưa rồi, nếu không, ngày khác chúng ta trở lại."

Hàn Tư Ân không bận tâm sống chết, nhưng cũng không muốn chà đạp thân thể mình, còn phải mỗi ngày nằm ở trên giường uống thuốc, liền nghe theo kiến nghị của Cơ Lạc, rời đi vách núi âm lãnh này.

Trước khi đi, Cơ Lạc cũng mang theo những người mình đã cài vào Vạn An tự, người không nhiều, cũng không ít, có hai mươi người. Đối diện ánh mắt của Hàn Tư Ân, thời điểm Cơ Lạc triệu tập những người này, sắc mặt mười phần bình tĩnh.

Chỉ là không biết có phải Cơ Lạc miệng quạ hay không, trên đường bọn họ gấp rút từ Vạn An tự chạy về nội thành, sắc trời liền thay đổi, không những nổi gió, mà còn đổ mưa.

Hàn Tư Ân ngồi trong xe ngựa, mưa xối không tới, Cơ Lạc tự mình cưỡi ngựa, ngược lại cả thân dính nước mưa.

Mắt thấy mưa càng ngày càng lớn, nhất thời không có dấu hiệu ngừng, Cơ Lạc đánh ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa của Hàn Tư Ân, gõ gõ nói: "Vạn An tự hiện tại khẳng định có rất nhiều người tránh mưa, chúng ta sẽ không có chỗ trú, cách đây không xa ta có một trang tử, chính là hơi tiêu điều chút, chúng ta tới đó tránh mưa đi."

Hàn Tư Ân xốc lên mành xe ngựa, mưa thuận mành treo rơi lên mặt hắn, cảm giác lành lạnh. Hắn nhìn Cơ Lạc trong mưa, nói: "Được."

Trang tử của Cơ Lạc cùng Vạn An tự ở hai phương hướng, địa phương rất lớn, chính là núi nhiều, đường đi gồ ghề, đoạn đường thật không tốt, linh tinh còn có vài miếng đất trồng hoa mầu, cũng không liên tiếp nhau. Bằng không, trang tử gần kinh thành như vậy, sao đến lượt hắn được.

Thời điểm gần tới trang tử, bốn phía đều là tùng lâm, con đường lại có chút không bằng phẳng, xe ngựa rung xóc, đi hơi chậm chạp. Dọc đường đi, mí mắt An Thảo nhảy liên tục, trong lòng hoang mang rối loạn, vẫn luôn lo lắng kỹ thuật đánh xe ngực của mình bị Hàn Tư Ân nhìn không lọt, trở lại sẽ đá đít hắn đi.

Đi đến nửa đường, con ngựa An Thảo đang điều khiển đột nhiên ngửa đầu kêu một tiếng. Cùng lúc đó, Cơ Lạc ngừng lại, hắn hơi giơ tay, những người bảo vệ xung quanh họ, cũng không gấp rút lên đường nữa, tất cả mọi người cấp tốc xuống ngựa, rút ra kiếm mang bên mình, đưa lưng về phía xe ngựa của Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc.

An Thảo bị trận thế này dọa sợ hết hồn, hắn tái mặt nhìn theo ánh mắt Cơ Lạc, chỉ thấy bên trong cơn mưa, mơ hồ có vô số người áo đen bịt mặt từ trong rừng cây đi ra, không lâu lắm, hắc y nhân đã bao quanh bốn phía bọn họ.

An Thảo nhìn thấy tình huống như thế, sợ đến nhũn chân. Số lượng hắn y nhân, so với bọn họ phải nhiều hơn mười mấy lần.

Lúc này, Hàn Tư Ân vén mành cửa xe ngựa, nước mưa bị gió thổi nghiêng trong nháy mắt làm ướt bờ vai hắn. Ở thời khắc yên tĩnh này, tiếng mở cửa hiện ra đặc biệt lanh lảnh. Giống như cục đá ném vào mặt hồ yên ả, tình cảnh nhất thời càng thêm khẩn trương.

Cơ Lạc tung người xuống ngựa, hắn thân là hoàng tử kiêu ngạo, nhìn những người kia, hỏi: "Các ngươi là ai? Muốn làm cái gì? Có biết chúng ta có thân phận gì không."

Đầu lĩnh đối diện, giơ tay, khàn cổ họng nói: "Chúng ta đương nhiên biết thân phận của các ngươi, không phải là Tam hoàng tử cùng Hàn thế tử điều tra, bắt giam quan chức Giang Nam sao? Chúng ta tìm chính là các ngươi, muốn cũng là mạng của các ngươi. Giết bọn họ." Giọng hắn rất khó nghe, giống như đã từng bị cắt qua vậy.

Hắc y nhân phía sau hắn nghe lời này, chạy thẳng về phía những người Cơ Lạc.

An Thảo nhìn thấy đao kiếm của bọn họ bổ tới, bản năng muốn chạy, mà nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của Hàn Tư Ân, liền đưa lưng về phía Hàn Tư Ân, gắt gao lôi kéo con ngựa bị hoảng sợ, nhìn xem có thể đá chết mấy cái hắc y nhân hay không.

Không biết là do bị mưa tạt vào mặt hay vì lý do khác, An Thảo khịt khịt mũi, nghĩ thầm, lão tử hôm nay chính là chết ở chỗ này, cũng phải tìm cái chịu tội thay.

Đời trước Cơ Lạc chưa bao giờ gặp chuyện nửa đường bị người ám sát này, cho nên lúc này tâm tình rất vi diệu. Thân thủ của hắn không kém, bình thường thừa sức tự vệ, nhưng ngày hôm nay phải đối phó những cao thủ này, chỉ có thể lùi về phía sau.

Những thị vệ trong phủ hắn nhìn thấy tình huống như thế, thấp giọng nói: "Gia, chúng ta mở một đường máu, người đi trước."

Cơ Lạc biết, trước mắt đây là phương pháp giải quyết tốt nhất. Nếu như hắn cưỡi ngựa, lại dưới sự bảo hộ đồng loạt một đường của thủ vệ, nói không chừng có thể thoát thân được. Thế nhưng hắn liếc nhìn Hàn Tư Ân, rốt cuộc cũng không chọn một mình rời đi.

Hắn nhấc An Thảo vứt lên xe ngựa ngồi chung với Hàn Tư Ân, mình thì lôi cương ngựa, thừa dịp ngựa ngẩng đầu hí một cái, cầm kiếm giết một hắc y nhân vượt qua phòng tuyến của thị vệ.

Bốn phía ánh đao đụng vào nhau, phát ra tiếng vang chói tai.

Hai mươi người Cơ Lạc mang tới đều là người có thân thể tốt nhân trong phủ, thế nhưng người đối diện không chỉ thân thủ tốt, mà số lượng còn nhiều.

Mục tiêu của những người kia rất rõ ràng, là Cơ Lạc cũng là Hàn Tư Ân, đao đao muốn đòi mạng, chỉ cần phản ứng chậm một chút, trên người liền bị cứa một đao.

Máu trên miệng vết thương chảy dọc thân thể, bởi vì nước mưa dội xuống lại chảy tới chỗ khác.

Nhân số đối phương quá nhiều, nhìn thấy Cơ Lạc muốn đánh xe ngựa chạy trốn, liền tiến lên giết chết ngựa, chặt đứt cơ hội cuối cùng của bọn họ. Hàn Tư Ân cùng An Thảo nhảy xuống trước khi xe ngựa kịp lật.

Thời điểm An Thảo từ trên mặt đất đứng dậy, lượm hai thanh kiếm còn dính máu, một cái đưa cho Hàn Tư Ân, một cái tay mình run rẩy giơ lên. Cho đến bây giờ, trên đất đã ngã xuống rất nhiều hắc y nhân, mà những người Cơ Lạc mang đến kia, có thể nhúc nhích cũng chỉ còn ba người.

Ba người tận lực bảo hộ Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân.

Những hắc y nhân bịt mặt này tất nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội lấy hơi, liền hướng bọn họ vọt tới. Cơ Lạc nhìn thấy người xông về phía mình, phút chốc dường như trở về tình cảnh vạn tiễn xuyên tim lúc trước, khiến hắn có cảm giác rất vô lực.

Lúc này, hắc y nhân vọt tới cạnh Hàn Tư Ân đều ngã xuống, đầu bọn họ bị cành cây đâm thủng. Sau đó An Thảo nhìn thấy Bạch Thư đang đạp cây bay đến.

Trong giây lát này, An Thảo cơ hồ muốn quỳ lạy Bạch Thư luôn rồi.

Sau khi Bạch Thư đến, không bận tâm chính mình cả người đầy nước, thấy Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc không bị thương, khẽ thở ra một hơi, hắn nói: "Đại ca ta dẫn người ở phía sau, không cần lo lắng." Sau đó y không nói hai lời, cầm lấy kiếm trong tay Hàn Tư Ân xông về phía hắc y nhân, trong nháy mắt ánh kiếm đưa tới, từng hàng người ngã trên mặt đất.

Vì có Bạch Thư là cao thủ trong cao thủ đến, Cơ Lạc thấy được hi vọng sống sót, cả người lại có khí lực chém giết.

Mà Hàn Tư Ân lại luôn nhìn Bạch Thư, khẽ nhíu mày.

Thời điểm Bạch Văn Hãn dẫn người đến đây, tình cảnh đã rất hỗn loạn.

Trong lúc hỗn loạn, Hàn Tư Ân bị người đâm vào vai, kiếm kia vốn là đâm vào cổ họng của hắn, bị hắn khom lưng tránh được, sau đó liền đâm vào bả vai hắn, Bạch Thư thấy được, đem người lại muốn động thủ với Hàn Tư Ân đá bay.

Chính mình vì chỉ lo cho Hàn Tư Ân, thời điểm phía sau lưng có tiếng vang, phản ứng chậm một nhịp, kiếm từ phía sau lưng đâm qua eo y, Bạch Thư nghiêng người cầm lấy lưỡi dao, xoay một vòng, giết chết người đánh lén.

Mà cách đó không xa, trên đùi Cơ Lạc cũng bị người chém một đao.

Người mà Bạch Văn Hãn mang đến đều là tướng sĩ từ biên quan mang hồi kinh, ở trên chiến trường đều trải qua sinh tử. Sau khi thủ lĩnh hắc y thấy vậy, huýt sáo một cái.

Sau khi nhân số hắc y nhân chạy lui, Bạch Văn Hãn thấy thế cũng không phái người đuổi theo, mà khống chế những hắc y nhân đang bị thương trên mặt đất lại.

Chỉ là, khi hắn nhìn thấy bàn tay bị thương của Bạch Thư còn đang chảy máu, trong ánh mắt Hàn Tư Ân, là nồng đậm không thích.

Bạch Thư đối với vết thương nhỏ bé này căn bản không để ý, y chỉ nhìn bả vai bị thương của Hàn Tư Ân, lo lắng cuống quýt hỏi: "Huynh không sao chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK