Chỉ là hắn đã quen đau đớn, đối với vết thương trên mình cũng không hề để ý, trên mặt một tia đau đớn cũng không có. Mưa to cọ vào mắt, hắn nhìn Bạch Thư lo lắng cho mình, sau đó ánh mắt chậm rãi rủ xuống, nhìn về phía năm ngón tay đang chảy máu của Bạch Thư.
Máu thuận nước mưa đi xuống, chảy trên mặt đất, cuối cùng lại thuận nước mưa chảy đến chỗ khác, hòa lẫn vào máu của những người khác. Hiện tại Bạch Văn Hãn không rảnh quản Bạch Thư, cho người dẫn tất cả những người bị thương đi.
Lần này những người Cơ Lạc mang tới căn bản đều bị thương rất nghiêm trọng, nơi này cách trang tử của Cơ Lạc gần nhất, vì vậy mọi người băng bó qua một chút, đội mưa đi về phía trang tử của Cơ Lạc.
Bạch Văn Hãn để ba mươi người đi theo hồi kinh, hướng hoàng đế cùng quốc công phủ bẩm báo tin tức Tam hoàng tử Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân bị đâm, mưa xuống lớn như vậy, hi vọng cầu được hoàng đế phái ngự y đến đây. Mười người được chọn lập tức trở về kinh, Bạch Văn Hãn cũng không lo lắng những hắc y nhân kia sẽ trở lại, hắn hôm nay tới đây đã có chuẩn bị, người bên cạnh hắn đều có ám tiễn làm tín hiệu, gặp phải nguy hiểm sẽ ném lên không trung, người ở phụ cận đều sẽ biết được.
Hơn nữa, mặc dù có chút lớn mật, nhưng Bạch Văn Hãn biết, những người kia sợ là chỉ nhằm vào Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc.
Xe ngựa bị hỏng còn có chút công năng tránh mưa gió, Bạch Văn Hãn liền tiến lên mời Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc ngồi vào trong xe ngựa, để tránh khỏi bị mưa xối đến. Chân Cơ Lạc bị thương, tạm thời không thể động đậy, vai Hàn Tư Ân nhìn qua rất đáng sợ, đương nhiên không thể tiếp tục bị dội mưa.
Kỳ thực nếu như dựa theo tư tâm của Bạch Văn Hãn, hắn ngược lại là muốn Bạch Thư với năm cái ngón tay chảy máu cũng bê luôn vào trong xe ngựa.
Thế nhưng hắn là tướng quân trên chiến trường, phía sau hắn có vô số tướng sĩ đang nhìn chăm chú hắn, trước mắt còn có những người khác bị thương nghiêm trọng hơn, tư tâm trong lòng Bạch Văn Hãn cũng chỉ có thể yên tĩnh mà nằm trong lòng thôi.
Bạch Thư đối với việc này không có bất luận ý nghĩ gì, những năm tháng y tập võ vẫn luôn phải chịu khổ, vết thương này căn bản không để vào mắt.
Đoàn người di chuyển chầm chậm, Bạch Thư cưỡi ngựa bảo hộ bên cạnh xe ngựa.
Trong xe ngựa rách nát có Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc, hơi có chút chen chúc, từ khi tiến vào trong xe ngựa, Hàn Tư Ân vẫn luôn mặt không cảm xúc cúi mắt thấp xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Cơ Lạc nghiêng người dựa vào xe ngựa, tâm tình cũng rất phức tạp. Hắn không nghĩ tới đời này mình đã tận lực tránh né Bạch Văn Hãn, nhưng vẫn là được hắn cứu, lại bắt đầu có ảo giác số mệnh luân hồi.
Đoạn đường này rất bình tĩnh, mọi người tới trang tử cũng không gặp phải thích khách nữa. Trang tử của Cơ Lạc có chút cũ nát, viện tử cũng không nhiều, bên trong chỉ có mấy người, nhìn thấy một đoàn người bị thương như thế, đều giật mình.
May là nơi này vẫn có chút dược liệu phổ thông, sau khi quan sát thấy bốn phía không có nguy hiểm gì, Bạch Văn Hãn liền chỉ huy mọi người băng bó vết thương cho những người bị thương.
Tất cả mọi người đều ướt mưa, nhưng y phục bên trong trang tử không đủ, liền tăng cường để Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc dùng trước. Những người khác thì tụ tập về trong biên đường, đốt lên đống lửa, dựa vào nhau sưởi ấm y phục.
Bọn họ đều là người hành quân chịu khổ qua, những năm này cũng đã quen kiểu sinh hoạt này.
Bởi vì viện tử thực sự không nhiều, Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân liền ở chung một phòng.
Chân bị thương của Cơ Lạc là Bạch Văn Hãn tự mình động thủ xem, hắn trực tiếp xé ra ống quần Cơ Lạc, kiểm tra thương thế của hắn.
Hắn ở trên chiến trường nhiều năm, đối vết thương nặng nhẹ vẫn có mấy phần nắm chắc. Sau khi thấy rõ tình hình của Cơ Lạc, Bạch Văn Hãn thở phào nhẹ nhõm, thương thế thoạt nhìn thì hơi nặng, nhưng cũng may chưa tổn thương đến gân cốt.
Nếu là thật sự tổn thương đến gân cốt, vậy thì từ xưa tới nay, hoàng tử di chuyển không tiện, chưa một ai trở thành hoàng đế.
Bạch Văn Hãn cũng không nghĩ theo lập trường của bất cứ hoàng tử nào, hắn làm những việc này hoàn toàn chưa hề đem Cơ Lạc thành hoàng tử, chỉ coi làm hắn là một người bình thường mà thôi.
Đã từng nhiều năm ở chung, ánh mắt Bạch Văn Hãn có che giấu kĩ càng cỡ nào, Cơ Lạc liếc mắt một cái vẫn thấy được, hiện tại ở trong mắt Bạch Văn Hãn, hắn chỉ là một người xa lạ.
Đây là hi vọng của Cơ Lạc, thế nhưng trong lòng vẫn là có điểm đè nén. Năm đó hai người say rượu dưới trăng, cười nói đàm sự, chỉ sợ những cảnh tượng này, cõi đời này không còn nữa. Chỉ là, trong lòng Cơ Lạc cũng không hối hận lựa chọn ban đầu của mình, con đường tới hoàng vị quá gian nan, hắn đi một mình là được. Người này từng bị hắn hại qua, cả đời này cứ không biết như vậy là tốt rồi.
Sau khi Bạch Văn Hãn kiểm tra vết thương của Cơ Lạc xong, vốn muốn cho người thay cho hắn một bộ y phục sạch sẽ, cuối cùng sợ trong lòng Cơ Lạc có khúc mắc, chính mình tự thay cho hắn.
So với Cơ Lạc bên này trầm tĩnh, Hàn Tư Ân bên kia lại có vẻ hơi cổ quái. Thời điểm Bạch Thư băng bó vết thương cho Hàn Tư Ân, cắt ra y phục trên vai y, trong quá trình bôi thuốc vẫn luôn hỏi: "Huynh cảm thấy thế nào? Có đau hay không?" Ngữ khí có gấp gáp, cũng có lo lắng.
Hàn Tư Ân thì lại nhìn bàn tay bị thương của Bạch Thư, thần sắc vi lăng, một câu cũng không trả lời.
Bạch Thư thấy tâm tình của y có vẻ không tốt, liền không hỏi nhiều. Sau khi cẩn thận đắp thảo dược cầm máu cho Hàn Tư Ân, Bạch Thư dùng vải bố quấn lại vết thương trên tay mình.
Y phục của Hàn Tư Ân là Bạch Thư dùng nội lực trực tiếp hong khô, miễn phải lúng túng đi thay y phục, chỉ là Bạch Thư còn tìm một bộ y phục khô ráo, khoác lên bả vai của hắn.
Trong lúc bầu không khí lúng túng, trầm mặc, Cơ Lạc đánh vỡ trầm tĩnh nói: "Các ngươi làm sao tìm được chúng ta?"
Bạch Thư rõ ràng là đến tìm bọn họ, Bạch Văn Hãn xuất hiện cũng là chuẩn bị kĩ càng mới xuất phát, thật giống như biết được chuyện bọn họ ra khỏi phủ vậy.
Cơ Lạc cũng không có hoài nghi Bạch Văn Hãn, chỉ là muốn biết nguyên nhân bên trong mà thôi.
Bạch Văn Hãn biết việc này trả lời không tốt sẽ tạo thành hiểu lầm không cần thiết, trong lòng phỏng đoán, liền nhìn Cơ Lạc, vừa nghiêm túc vừa xa cách nói: "Tam hoàng tử điện hạ chắc chắn không biết, năm đó tiểu đệ Bạch Thư ra khỏi thành từng gặp nạn qua một lần. Hôm nay hắn ra khỏi thành đi du ngoạn, trong lòng ta thấp thỏm lo âu, liền dẫn người đến đây truy tìm, trùng hợp gặp các ngươi bị người ám sát. Chuyện này ngược lại là trùng hợp trời định, cũng may là có trùng hợp như vậy, Tam hoàng tử cùng Hàn thế tử mới không có có chuyện gì."
Năm đó Bạch Thư xảy ra chuyện, hắn vì thế mà rời kinh, mọi người đều biết. Kinh thành nhắc đến Bạch đại tướng quân, đương nhiên phải nhắc đến người đệ đệ hắn xót như bảo vật kia. Hắn nói như vậy, cũng không có gì quá đáng.
Cơ Lạc vì tất cả những thứ này bị hắn dùng hai chữ trùng hợp nói đến trong lòng đau xót, sau đó hắn rũ mắt xuống, khóe miệng hơi mở, cứng ngắc cười, nói: "Cái này trùng hợp rất tốt, ta muốn cảm ơn Bạch tướng quân đã cứu mạng." Việc này nháo lớn như vậy, tất nhiên sẽ đến trước mặt phụ hoàng hắn, Bạch Văn Hãn thân có quân công, lại là tướng quân một phương. Nếu như không phải trùng hợp, chẳng lẽ là cố ý đến đây cứu hắn? Mà Bạch Văn Hãn cũng đâu có biết bọn họ sẽ gặp bất trắc đâu?
Cho nên, vẫn là trùng hợp thì tốt rồi.
Trong thời gian này, Bạch Thư vẫn luôn cúi đầu không hé răng.
Sau khi Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân uống xong thảo dược được ngao thành nước thuốc, Cơ Lạc liền nằm xuống ngủ, Bạch Văn Hãn nhìn hắn ngủ say, sau đó đi vào thăm những người bị thương khác. Hàn Tư Ân dựa vào bên cạnh đống lửa, nhìn ngọn lửa vờn qua Bạch Thư, sau một hồi, nói: "Hôm nay đa tạ."
Bạch Thư quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Tư Ân, ánh mắt trong trẻo, y lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta vốn là muốn đưa bức tranh cho huynh, sau đó thấy được phụ thân huynh vội vã hồi phủ. Ta liền lặng lẽ theo dõi hắn, nghe thấy hắn và tổ mẫu huynh nói chuyện, nói cái gì mà hôm nay là thời cơ tốt nhất, bên kia đã quyết định ngày hôm nay động thủ. Ta không biết huynh ở đâu, liền uy hiếp tỳ nữ trong viện huynh, các nàng cũng không rõ, chỉ nói huynh ra khỏi thành đi gặp Tam hoàng tử. Ta liền nói cho đại ca, sau khi đại ca phân tích, cảm thấy có lời nói của Tam hoàng tử, các huynh không phải tại Vạn An tự liền có khả năng đi chỗ khác tránh mưa. Huynh... Phụ thân huynh cùng người trong nhà huynh không phải người tốt, ta nói đều là thật, bọn họ thật muốn giết huynh đấy."
Kỳ thực khi nghe được Hàn Trác nói Hàn Tư Ân ngày hôm nay hẳn phải chết, y đã hoảng lắm rồi, bản năng muốn chạy ra khỏi thành tìm người. Thế nhưng ngoại ô kinh thành lớn như vậy, y không biết nên làm sao đi tìm, liền trở lại tìm đại ca.
Bạch Văn Hãn nghe sau, phản ứng đầu tiên chính là bảo y không cần lo chuyện này. Sau đó nhìn thấy sự kiên trì của y, vẫn cầm lấy bản đồ vùng ngoại ô, phân tích vị trí bọn họ một chút.
Sau khi phân tích, Bạch Văn Hãn trịnh trọng nói cho y biết: "Chuyện của Hàn Quốc công phủ liên can rất lớn, chúng ta lại không có chứng cứ, đệ không nên nói với bất cứ ai. Nếu Tam hoàng tử cùng Hàn thế tử hỏi tới, ta sẽ đáp việc này, nếu như đệ đáp ứng ta chuyện này, ta liền đi cứu bọn họ."
Bạch Thư đồng ý với Bạch Văn Hãn, chỉ là y chần chừ một lúc, vẫn là nói cho Bạch Văn Hãn, chính mình muốn đem chuyện này nói cho Hàn Tư Ân, để hắn đề phòng phụ thân của mình một chút.
Có lẽ là nghĩ tới phụ thân của chính mình, nghĩ tới ngày tháng gian nan của hai người năm đó, Bạch Văn Hãn trầm mặc hồi lâu nói: "Nếu như đệ cảm thấy hắn sẽ tin tưởng đệ nói, vậy đệ cứ nói đi."
Lúc đó Bạch Thư trầm mặc, hiện tại y vẫn muốn nói với Hàn Tư Ân, trong lòng cũng không biết hắn có tin mình hay không. Bởi vậy sau khi nói xong, y vẫn nhìn Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân nhìn lại Bạch Thư, khi nhìn thấy năm ngón tay bị thương của y, ánh mắt chìm xuống, ngữ khí hòa hoãn hai phần: "Ta biết."
Bạch Thư yên lòng, nghĩ thầm, Hàn Tư Ân cũng không hoài nghi y có ý đồ riêng là tốt rồi.
Hàn Tư Ân nghe được tiếng nói trong lòng Bạch Thư, trong lòng có loại cảm giác rất cổ quái, hắn nghĩ có lẽ là ngày mưa quá gian nan, khiến người phiền muộn.
Thời điểm Cấm vệ quân, phó Thống lĩnh Cao Phong mang theo cấm vệ quân đến trang tử của Cơ Lạc, trời đã tối lắm rồi.
Cao Phong mang theo Chu thái y trong cung đến đây, Chu thái y bởi vì lớn tuổi, chịu không nổi mưa, liền ngồi xe ngựa, cho nên đoạn đường này, bọn họ đi tương đối chậm.
Sau khi Cao Phong đến, Bạch Văn Hãn xác định thân phận của bọn họ, liền thả người tiến vào.
Cao Phong lo lắng hỏi: "Tam hoàng tử điện hạ cùng Thế tử còn tốt chứ?"
Hoàng thượng khi nghe tin Tam hoàng tử cùng Hàn Tư Ân bị đâm, liền tại chỗ mà bạo nộ rồi, đem Cửu môn Đề đốc triệu vào trong cung mắng cho máu chó đầy đầu. Sau đó gọi Cao Phong tới, trực tiếp lạnh lùng nói cho hắn biết, nếu như hai người có cái gì sơ xuất, liền khiến người khác đầu rơi xuống đất.
Hiện tại Cao Phong thật sự là nóng lòng vô cùng.
Bạch Văn Hãn nói: "Tam hoàng tử coi như tỉnh táo, chỉ là thân thể Thế tử suy yếu, người đã phát sốt rồi."
Hàn Tư Ân là người có nội thể kém nhất ở đây, bị trọng thương lại dính mưa, thân thể rất nhanh liền không chịu được nữa, lập tức phát sốt.
Cao Phong vừa nghe tin này, sắc mặt có chút khổ.