Bên trưởng công chúa đã giải quyết xong, hoàng đế trừng Hàn Tư Ân, nghiêm túc nói: "Trẫm biết ngươi tính tình bất thường, thế nhưng nếu như ngươi đã ở trước mặt trẫm bảo đảm tuyệt đối không động thủ với Phương Tá, vậy ngươi phải nhớ kỹ, nếu như ngươi dám làm trái lời, trẫm chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Hàn Tư Ân không chút nghĩ ngợi tiếp lời: "Vi thần không dám, chỉ là, nếu như có người muốn nhằm vào vi thần, sau đó chó cùng rứt giậu động thủ với Phương Tá, muốn nhân cơ hội đưa vi thần vào chỗ chết, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hoàng đế tức giận, râu mép mạnh mẽ vắt lên, nói: "Ngươi nghĩ cái gì thế hả? Cấm vệ quân của trẫm chẳng lẽ không biết nên nghe ai sao? Không phải ngươi tự mình mở miệng, bọn họ làm sao dám đi làm khó dễ Phương Tá?"
Hoàng đế nói câu này ý tứ rất rõ ràng, ngoại trừ Hàn Tư Ân tự mình mở miệng, cấm vệ quân sẽ không nghe theo những người khác.
Như vậy, Hàn Tư Ân liền triệt để yên lòng, nói: "Vi thần hiểu rõ, vi thần sẽ mau chóng điều tra rõ việc này, nếu như Phương công tử vô tội, vi thần nhất định sẽ đích thân đi bồi tội, nếu như Phương công tử là không vô tội, vậy vi thần cũng chỉ giải quyết việc công."
Hoàng đế liếc Hàn Tư Ân một cái, hừ một tiếng. Lúc này, trưởng công chúa vẫn không làm sao hé răng, rơi lệ nói: "Thần cũng tạ ơn hoàng thượng, chỉ là dù sao trên tay Tá cũng có vết thương, thần vốn định thỉnh hoàng thượng để ngự y đổi thuốc cho hắn một lần nữa, nếu Hàn thế tử nói như vậy, vậy thần muốn xin hoàng thượng cho thần gặp hắn một lần, tự mình băng bó đổi thuốc cho hắn."
"Việc này không được." Hoàng thượng còn chưa mở miệng, Hàn Tư Ân đã phản bác: "Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, nói không để những người khác đi gặp, trong này đương nhiên cũng bao gồm cả trưởng công chúa. Nếu vi thần đã nói không làm khó dễ Phương công tử, thương thế của hắn, vi thần tất nhiên sẽ tìm người thay hắn xem. Cho dù trưởng công chúa không tin vi thần, cũng nên tin hoàng thượng mới phải chứ."
Tóm lại một câu, muốn đơn độc gặp Phương Tá trao đổi tin tức, căn bản không có cửa.
Hoàng đế bị câu cuối của Hàn Tư Ân nói khen đầy mặt vui sướng, liền nhìn về phía trưởng công chúa nói: "Trưởng tỷ yên tâm, thương thế trên tay Phương Tá trẫm ngay lập tức liền phái ngự y theo cấm vệ quân cùng đi chữa trị cho y, chờ sau khi Phương Tá rửa sạch oan khuất, trẫm kêu Hàn Tư Ân tự mình thả người ra, xin lỗi các ngươi."
Trong lời nói của hoàng đế đối với trưởng công chúa và Phương Tá tràn đầy tín nhiệm, lúc này làm như vậy đều là bị Hàn Tư Ân bức bách, hắn đã liệu định kết quả việc này, Phương Tá là vô tội ra khỏi nhà giam.
Trong lòng trưởng công chúa đắng chát, cuối cùng vẫn là khấu tạ hoàng đế.
Hoàng đế vốn là muốn đơn độc cùng Hàn Tư Ân nói chuyện một chút, nhìn thấy tình huống như thế, liền để hắn cùng trưởng công chúa cùng rời đi.
Sau khi Hàn Tư Ân cùng trưởng công chúa tạ ân, đồng thời đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi ngự thư phòng, trưởng công chúa cũng không thèm nhìn Hàn Tư Ân một cái, liền trước một bước đi thỉnh an thái hậu.
Hàn Tư Ân ở sau lưng nàng nhún vai một cái, chậm rì rì rời cung.
Trưởng công chúa thỉnh an thái hậu đã là thói quen, mỗi lần nàng vào cung, cho dù không có việc gì, nàng sẽ luôn đi vào cung của thái hậu ngồi một chút, hôm nay tới vội vàng, vẫn chưa vào, cho dù lúc này trong lòng không thoải mái ra sao, nhưng vẫn cứ phải đi bù.
Thái hậu giống như thường ngày triệu kiến trưởng công chúa, ít nhất, ở trong mắt người ngoài là như vậy.
Chỉ là, sau khi trưởng công chúa đi vào bên trong cung của thái hậu, thần sắc tận lực bình tĩnh trên mặt đã sụp đổ, nàng quỳ gối bên chân thái hậu, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
Thái hậu phất tay để người hầu trong cung đều rời đi, sau đó nàng kéo tay trưởng công chúa vỗ vỗ, nói: "Chuyện của Tá ai gia đều biết, thật khổ cho ngươi."
Trưởng công chúa nước mắt mông lung nói: "Cái tên thiên sát Hàn Tư Ân này, cũng không biết cho hoàng thượng ăn cái mê hồn dược gì, hoàng thượng cực kỳ thiên vị hắn, cái khác thần cũng không sợ, chỉ sợ hắn vu oan giá hoạ."
Tay thái hậu vừa mới điểm chút huân hương, hương vị thanh tản, là mùi hương bà thích nhất, nghe trưởng công chúa oán giận, tựa như nở nụ cười một chút, lại tựa như không có, sau đó bà nói: "Yên tâm, hắn không có chứng cứ, không làm gì được Tá cả, bên ngươi ổn định là được rồi."
Thanh âm của thái hậu rất ôn hòa, mà trưởng công chúa lại nghe được lãnh ý bên trong, nàng lau khóe mắt một cái, nói: "Chúng thần chỉ là cô nhi quả phụ, lại chưa từng làm chuyện đuối lý, tự nhiên là không sợ hắn."
"Như vậy là được rồi, ngươi đường đường là trưởng công chúa, thuở nhỏ cùng hoàng thượng lại có tình cảm, chỉ cần ngươi không sai, người khác chắc chắn dệt không ra lỗi của ngươi. Hàn Tư Ân ngược lại là một ngoại lệ, ai gia cũng không rõ hắn rốt cuộc là được lòng hoàng thượng chỗ nào."
Khi trưởng công chúa nghe được lời sau của thái hậu, trong giọng nói có chút vui mừng, nàng có chút buồn bực ngẩng đầu nhìn về phía thái hậu, chỉ thấy trên mặt thái hậu cũng mang theo nụ cười sâu xa, sau đó nàng thấy thái hậu tiếp tục tiếu ý mở miệng nói: "Chẳng qua cũng chỉ là được hoàng thượng yêu thích mà thôi, tìm một người thay hắn chia sẻ phần yêu thích này là được."
Trưởng công chúa đối với những lời không đầu không đuôi này của thái hậu có chút không hiểu rõ, biểu tình hơi nghi hoặc một chút, sững sờ nhìn thái hậu, lên tiếng nói: "Nhưng mà hoàng thượng yêu thích Hàn Tư Ân ở điểm nào, chúng ta làm sao biết được? Vậy thì làm sao ra tay?"
Thái hậu không hề trả lời trưởng công chúa, chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, thần sắc trở nên phức tạp, có chút cao cao tại thượng, lại có chút xem thường cùng lãnh ý không thể không khuất phục.
Trưởng công chúa nhìn thái hậu như vậy, tâm tư khẽ động, sau đó nàng rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt thái hậu nữa.
Hàn Tư Ân đương nhiên không biết trong cung xảy ra chuyện gì, thời điểm cấm vệ quân đi vào đại lao của Hình bộ, chính hắn cũng đi vào.
Phòng giam của Phương Tá rất nhỏ, trước cửa có ba tên cấm vệ quân hoàn toàn chặn lại cửa giam, ngột ngạt vô cùng. Phương Tá thấy được cấm vệ quân, vẫn chưa nhìn thấy Hàn Tư Ân, hắn đứng ở cửa phòng giam hướng cấm vệ quân hô: "Thả ta ra ngoài, ta muốn gặp hoàng thượng cùng thái hậu, ta muốn gặp hoàng thượng cùng thái hậu."
Chỉ là cấm vệ quân đối với việc hắn kêu gào, làm như không thấy.
Cao Phong là người phụ trách sự kiện lần này, đối với Hàn Tư Ân, trong lòng Cao Phong là hưng phấn, hắn đặc biệt thoả mãn hoàng đế cho hắn an bài sự tình, hắn cảm thấy chính mình cùng Hàn Tư Ân nói không chừng sẽ được lên chức.
Không cần biết cái nhìn của người khác đối với Hàn Tư Ân ra sao, hắn chỉ biết Hàn Tư Ân là quý nhân của hắn, sở dĩ hắn trở thành người thăng chức nhanh nhất bên trong cấm vệ quân, cũng đều là vì có liên quan đến Hàn Tư Ân.
Đối với những người ở bên tai mình nói mát các kiểu, Cao Phong không để trong lòng, dù sao chân thật thăng quan phát tài mới khiến người thấy được, sờ được đồ vật.
Cao Phong nhịn xuống tâm tình hưng phấn trong lòng, quay người nói với Hàn Tư Ân phía sau: "Thế tử, người thấy nơi này nên bố trí ra sao?"
Phương Tá vẫn luôn kêu gào, lúc này mới nhìn thấy Hàn Tư Ân cũng ở đây, âm thanh kêu gào âm ĩ bị chặn trong cổ họng. Sắc mặt Phương Tá chợt đỏ bừng, hắn hung tợn nói: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Hàn Tư Ân tuân thủ việc chính mình tuyệt đối không dụng hình với Phương Tá, hoàn toàn hoàn toàn không thèm nhìn hắn.
Hàn Tư Ân nói với Cao Phong: "Mỗi lượt mười người, làm sao thay phiên tự các ngươi bàn bạc, thế nhưng cần phải trông kĩ phòng giam này, mười người cùng nhau giám sát, nếu có người có hành vi khác thường, lập tức đến báo. Bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ ta tự mình đến đây, bất luận người nào đều không được cùng Phương Tá nói một câu, không thể tiếp cận phòng giam này, cho dù là ý chỉ của thái hậu cũng không được, rõ chưa?"
Cao Phong kinh ngạc một chút: " Ý chỉ của thái hậu cũng không được? Vậy thánh chỉ của hoàng thượng thì sao?"
Hàn Tư Ân trầm mặc một chút, cho hắn một ánh mắt kỳ quặc: "Việc này ngươi có thể tự mình cân nhắc."
Dứt lời này, Hàn Tư Ân cho Phương Tá một ánh mắt khác rất có thâm ý, nói: "Sau này Phương công tử ở trong phòng giam này mà suy nghĩ thật kỹ, mình rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến người người phẫn. Nếu như muốn nói, vậy thì nói cho ta, nếu như không muốn nói, vậy chúng ta liền tiếp tục chờ."
Phương Tá hung tợn nhìn hắn chằm chằm, chỉ là Hàn Tư Ân nói xong lời này, liền quay người rời đi. Mà cấm vệ quân rất nhanh đứng ở cửa phòng giam, chặn lại ánh mắt muốn ăn thịt người của Phương Tá.
Hàn Tư Ân rời khỏi đại lao Hình bộ, chính mình lảo đảo đi tới phố Nam, thời điểm đi qua Lưu Tiên lâu, hắn thấy được Bạch Thư. Bạch Thư nhảy nhót tiêu sái đến trước mặt hắn, nói: "Sao huynh lại một mình đi trên đường lớn thế? Không sợ có người ám sát sao?"
Hàn Tư Ân nở nụ cười nói: "Chẳng lẽ chỉ vì sợ mà không ra khỏi cửa à?"
Bạch Thư lắc lắc đầu, biểu tình không biết nên nói gì, sau đó y chỉ chỉ trên lầu, nhỏ giọng nói: "Đại ca ta cùng Tam hoàng tử ở bên trong, đại ca ta bảo ta cám ơn huynh đó."
Bạch Văn Hãn muốn tạ ơn Hàn Tư Ân, chính là trước đó vài ngày, thời điểm hoàng đế định mở miệng hoài nghi bọn họ cùng Tam hoàng tử có cấu kết, Hàn Tư Ân đã kịp thời nói mấy câu chặn được.
Tuy là mấy câu kia không cho Tam hoàng tử cùng Bạch Văn Hãn mặt mũi là mấy, thế nhưng cũng đồng thời khiến hoàng đế bỏ đi nghi ngờ.
Đối với việc này, trong lòng Bạch Văn Hãn rõ ràng cũng có cảm kích, tuy rằng ngẫm lại vẫn thấy hơi uất ức, thế nhưng tốt xấu hắn vẫn phân biệt rất rõ ràng, phần ân tình này, hắn ghi nhớ trong lòng.
Hàn Tư Ân lắc đầu nói: "Cũng không hẳn là vì hắn."
Bạch Thư ừm một tiếng, nhìn Hàn Tư Ân, có chút không biết nói gì.
Hàn Tư Ân cũng không quá bận tâm, hắn nói: "Ta còn có việc, đi về trước."
Bạch Thư nhìn bóng lưng Hàn Tư Ân rời đi, hơi nhíu xuống lông mày, y cảm giác được Hàn Tư Ân đang tận lực tránh né y.
Hàn Tư Ân không rảnh đặt tâm tư lên Bạch Thư, hắn hiện tại còn đang chờ thời điểm Phương Tá chịu không nổi đây.
Sau khi cấm vệ quân bảo vệ Phương Tá, bản thân hắn mỗi ngày đều đến nhìn Phương Tá một lần, lại như hắn và hoàng đế đã bảo đảm, hắn cũng không dụng hình với Phương Tá.
Cũng trong lúc đó, những cấm vệ quân canh chừng Phương Tá kia, mặc kệ Phương Tá chửi bậy, không hề nói lại câu nào, chỉ đứng đó trông coi cửa phòng giam.
Ngày đầu tiên, Phương Tá mắng chửi cực kỳ sảng khoái, kể cả thời điểm nhìn thấy Hàn Tư Ân, hắn cũng vẫn cứ chửi. Đến ngày thứ hai, Phương Tá thật giống như một đêm không ngủ, mắt đỏ au chỉ mắng Hàn Tư Ân. Ngày thứ ba khi Phương Tá nhìn thấy Hàn Tư Ân, trong lòng ngược lại không hy vọng hắn rời đi.
Bởi vì trong những người này, chỉ có Hàn Tư Ân mỗi ngày đến đây sẽ hỏi hắn một câu, có muốn khai gì không, còn những người khác, thật giống như người chết.
Trong thời gian này, Hàn Tư Ân vẫn một mực ra vẻ, đi thẩm vấn một hắc y nhân, sau đó liền không cẩn thận trông coi, thích khách kia ở trước mặt hắn tự sát.
Chết, có lẽ đối với những thích khách bị người khác nắm lấy nhược điểm này, lại là kết quả tốt nhất.
Mà đến ngày thứ bảy, Phương Tá không chịu nổi, những ngày qua hắn cơ hồ không có cách nào ngủ được, mỗi ngày đều cảm thấy bên người lạnh lẽo, bên tai đều sắp xuất hiện ảo giác, cho nên, ngày thứ bảy khi Hàn Tư Ân đến đây, Phương Tá kêu gào quyết định nhận tội.
Hàn Tư Ân kêu người chuẩn bị giấy bút cho hắn, đồng thời, đem cái tin tức tốt này truyền đến hoàng cung.
Từ sau khi Phương Tá tiến vào phòng giam, trưởng công chúa chưa từng nhìn thấy con trai bảo bối của mình, tuy rằng nàng không thể đi vào đại lao Hình bộ, nhưng vẫn cho người trong coi bên ngoài, huống chi, Hàn Tư Ân cũng không tận lực che giấu tin tức này.
Cho nên, khi cấm vệ quân vào cung bẩm báo tin tức Phương Tá nhận tội, bên trưởng công chúa rất nhanh cũng biết đến, tâm nàng nhất thời nguội lạnh.
Những ngày qua nàng ta vẫn luôn lo lắng, nhưng cũng không dám thúc giục thái hậu.
Phương Tá thuở nhỏ chưa từng chịu khổ, vết thương trên tay đến giờ vẫn chưa lành, thiên lao lại là nơi canh gác nghiêm ngặt, mỗi ngày đều có người chết, nghĩ đến sợ là không chịu đựng được, cho nên lung tung khai nhận, hắn đây là bị lừa rồi.
Trưởng công chúa nghĩ tới đây, chính mình thu thập một phen, chỉnh trang vào cung.
Việc này là nàng làm, không liên quan đến Phương Tá. Chỉ là, nàng nhất định phải lôi Hàn Tư Ân xuống nước, giả tạo chứng cứ, cũng là khi quân.