Thế nhưng hiện tại, y căng hai má lên, cặp mắt tròn tròn lanh lợi kia hơi nhíu, bên trong một tia tâm tình đều không có, thêm vào thanh kiếm băng lãnh trong tay, khiến y hiện ra đặc biệt lạnh lùng.
Bạch Thư theo thói quen leo tường tìm Hàn Tư Ân, không nghĩ tới hôm nay lại nhảy đến trước mắt mọi người, điều này làm cho y vốn tâm tình tối tăm lại càng thêm tối tăm.
Mà người ở chỗ này, bị dáng vẻ y đột nhiên xuất hiện cũng chấn động một chút.
Cơ Lạc nhìn Bạch Thư, mi phong hơi nhíu, tình hình thành Liễu Châu như thế, Bạch Thư tuyệt đối không thể nào đi săn bắn, máu trên người hắn sợ là máu người đi, chỉ là không biết là người nào.
Chu Mã An nhìn kiếm trong tay Bạch Thư cùng vết máu trên vạt áo y, trong lòng khẽ động, nhìn về phía Hàn Tư Ân cau mày nói: "Vị này chính là?"
Hàn Tư Ân không để ý đến Chu Mã An, mà thẳng tắp nhìn về phía Bạch Thư nói: "Làm sao thế?"
Hắn tự nhiên là biết Bạch Thư đi làm cái gì, ngữ khí hiếm khi ôn hòa đi hai phần.
Bạch Thư cũng không phải người ngu, y nhìn người nhìn việc vẫn còn rõ ràng. Mặc dù là người cổ quái chút, mà cơ bản dưới ảnh hưởng của ca ca Bạch Văn Hãn, cảm giác thị phi đúng sai vẫn có.
Chỉ có điều trong ngày thường Bạch Văn Hãn cưng chiều y, cho nên y mới sống tương đối tùy ý tùy tính thôi.
Bạch Thư biết dáng vẻ của mình bị người thấy được, hiện tại không đem chuyện quan chức Liễu Châu nói rõ ràng, sợ rằng sau này sẽ có người ở giữa làm khó dễ, liên lụy đến Bạch Văn Hãn. Cho nên sau khi Hàn Tư Ân mở miệng hỏi, y liền lập tức nói: "Ta mấy ngày nay ở trong thành vô tình nhìn thấy một số lưu dân bị thương, lại nghe được người của tuần phòng Tổng binh Lưỡng Giang nói đến núi Đại Vương của huyện Văn An, bị một đám sơn tặc quanh năm chiếm lĩnh. Nói là những cường đạo này giết người từ trước đến giờ không có cái ác nào không làm, những năm này quan phủ nhiều lần vây quét cũng không thành công. Lần này Lưỡng Giang gặp tai hoạ nghiêm trọng, bọn họ thiếu thốn lương thực, liền chiếm đoạt mấy thôn làng của huyện Văn An. Hôm nay ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền đến núi Đại Vương, vừa vặn đụng tới những cường đạo này xuống núi, liền giải quyết luôn bọn họ."
Bạch Thư nói những lời này ngữ khí bình đạm, tựa như tùy miệng nói thời tiết hôm nay thật tốt vậy. Gương mặt luôn có thể nhẫn nhịn từ trước đến giờ của Chu Mã An kia, hiếm thấy biến đổi một chút, cực lực nhẫn nại, hắn nhìn Bạch Thư nghiêm mặt nói: "Bản quan tuy rằng không biết ngươi là người nào, nhưng nhìn ra được ngươi mặc bố y, xem ra là phụng dưỡng bên người khâm sai đại nhân, liền không truy cứu ngươi tội vô lễ. Chỉ là chuyện núi Đại Vương có đạo tặc, bản quan từ lâu đã thượng tấu chương bẩm báo với hoàng thượng. Núi Đại Vương thuộc thế hung hiểm, dễ thủ khó công, lại là địa phương bắt buộc phải đi qua từ huyện Văn An tới Liễu Châu, mà những tên đạo tặc đó cướp núi xưng vương, vì thế bản quan đã kính xin Tổng binh Lưỡng Giang phủ ra binh, nhưng cũng không thể giải quyết cái đại họa này, bản quan vẫn luôn vì thế mà khó có thể yên giấc. Nếu như những kẻ sơn tặc đó thực sự bị ngươi giải quyết, bản quan nhất định phải bẩm báo với hoàng thượng, ngợi khen ngươi một phen."
Bạch Thư nghe Chu Mã An nói lời này, nói: "Người cầm đầu nhóm sơn tặc Độc Nhãn Lang, sau khi ta giết bọn học, liền xách thi thể Độc Nhãn Lang tới phủ Tổng binh Lưỡng Giang, để lại địa chỉ ta giết bọn họ. Khi ta xách thi thể, trong thành có rất nhiều người đều thấy được, ta còn nghe thấy bọn họ nói Độc Nhãn Lang này là tên cướp cực kỳ nổi danh, nói là Nhị đương gia gì gì đấy. Thời điểm ta trở lại, nhìn thấy tổng binh phủ xuất binh, bọn hắn bây giờ có thể đã xác nhận xong thân phận những cường đạo này. Những cường đạo này là ta giết, thế nhưng ta cũng không giành công lao với quan lại mấy người, sao ngươi còn cảm thấy không vui đây."
Thần sắc Chu Mã An hơi cứng lại, đôi môi khẽ run, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Hàn Tư Ân đứng ở một bên nhìn thấy tình cảnh thế này liền cười ra tiếng, Chu Mã An nói chuyện đàng hoàng, phải cho Bạch Thư thỉnh công, trong lòng lại muốn đem Bạch Thư ra ăn sống luôn rồi. Huyện Văn An cách thành Liễu Châu không gần cũng không xa, vị trí nơi đó xác thực hung hiểm, dễ thủ khó công, mà cũng không phải không tấn công nổi.
Mấy năm nay, đám quan viên Chu Mã An này dù không trực tiếp cấu kết với sơn tặc, làm chuyện mặc quan phục thì làm quan, cởi ra quan phục thì làm cướp, nhưng hắn đối với những sơn tặc này là ngấm ngầm thừa nhận. Bọn họ hàng năm diệt cướp, luôn muốn tìm bạc. Triều đình phát bạc xuống bọn họ cũng không hề để trong mắt, bọn họ để mắt chính là những ngân lượng do thương nhân hiếu kính, số bạc này so với kinh phí triều đình phát xuống tuyệt đối nhiều hơn nhiều.
Hiện tại, Bạch Thư đột nhiên nhô ra cắt đứt con đường phát tài của bọn họ, nếu như triều đình tỉ mỉ điều tra, nhất định sẽ phát hiện ra manh mối, trong lòng Chu Mã An tự nhiên là vừa sợ vừa loạn. Cho nên trong miệng hắn nói lời dễ nghe, nhưng trong lòng lại luôn nghĩ đến vài cái kế hoạch ác độc khác, tỷ như đem thân phận những kẻ cường đạo này che giấu thành người bình thường, sau đó dùng Khoái Mã Gia Tiên thượng tấu chương với hoàng đế, nói mình dung túng thủ hạ, kêu y cố ý giết người giả mạo sơn tặc để lập công.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư mặt mày cong cong, trong mắt hiếm thấy ngậm ý cười, hắn chầm chậm nói với Bạch Thư: "Chu đại nhân cũng không phải đang trách cứ ngươi, ngươi xem hắn hiện tại tâm tình rất tốt, sợ là trong lúc nhất thời kích động không nói ra lời. Phần công lao này của ngươi, Chu đại nhân sẽ ghi nhớ trong lòng, thường xuyên cảm động nhớ nhung. Lại nói, nếu như hoàng thượng biết được cường đạo nhiều năm qua quan lại cũng không diệt được, nay bị ngươi tiện tay phế đi, nhất định sẽ hết sức ngợi khen. Dù ngươi đẩy công lao cho người khác, cũng không thể thiếu ngươi một phần. Cũng may là, Độc Nhãn Lang kia quá mức đặc biệt, bị bách tính trong thành nhận ra, ngươi không đến nỗi sẽ bị người của trộm cướp hãm hại, bằng không ngươi chính là nhảy xuống Hoàng hà cũng rửa không sạch."
Chu Mã An bị nói đến lỗ tai nóng rực, hắn biết hiện tại chính mình là bị Hàn Tư Ân chỉ vào mũi chửi cho vô năng.
Hai con mắt hắn tối tăm, trong lòng chợt lóe lên các loại ý nghĩ, sắc mặt lại không chút nào biến đổi, thậm chí trở nên hơi mang theo mấy phần cung kính, hắn thuận Hàn Tư Ân nói thừa nhận chính mình quá khứ làm việc không tốt, sau đó lại nói hôm nay không thích hợp mang bạc đi, cần thêm mấy ngày chuẩn bị mà rời đi.
Hàn Tư Ân nhìn bóng lưng đám người Chu Mã An rời đi, thiêu hạ lông mày. Hắn phất tay cho tất cả mọi người lui ra, mình và Bạch Thư, Cơ Lạc cùng Cơ Việt ba người đi tới phòng ăn.
Hàn Tư Ân cảm thấy rất thú vị, Bạch Thư xuất hiện, thêm vào chính mình nói không khách khí, sát khí trong lòng Chu Mã An lúc nãy suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi ngực.
Hơn nữa nếu như đáy lòng Chu Mã An đối phó biện pháp của mình thành công, xác thực sẽ mang đến cho bọn họ vài cái mầm họa, chỗ hoàng đế hắn sợ là sẽ không giải thích tốt được.
Chu Mã An đối với hành vi xét nhà dọc đường của hắn, trong lòng rất phòng bị, mấy chức quan nhỏ kia tuy rằng bối cảnh không sâu, nhưng Chu Mã An vẫn cảm nhận được mình là sự uy hiếp với hắn.
Chu Mã An là người có thể tàn nhẫn quyết tâm, đối với hắn sát tâm luôn có, chỉ là hắn làm quan nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ luôn cẩn thận. Những ngày qua vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, thuận tiện chờ thư từ kinh thành gửi tới.
Ngày hôm nay Chu Mã An trong lúc vô tình bị Bạch Thư dùng chuyện Nhị đương gia của đám cường đạo kích thích đến sát khí dồn dập, lại thêm vào những câu nói của mình kia.
Chu Mã An căn bản không thể bắt chuẩn mạch của mình, sợ hắn kiên quyết xét nhà, kiên quyết xen vào chuyện cường đạo, sẽ tra ra được hắn. Vì vậy người này đột nhiên muốn mạo hiểm giải quyết bọn họ ngay tại đây, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là giải quyết Hàn Tư Ân.
Cơ Lạc là hoàng tử, Cơ Việt là Thế tử Ung quận vương, nếu như bọn họ chết ở Giang Nam, hoàng đế tất nhiên tức giận. Thêm vào mấy ngày nay hai người bọn họ ở trước mặt người ngoài luôn thể hiện ra mình không quản việc, ngược lại là không gai mắt như vậy.
Chỗ bọn họ ở hiện tại do Chu Mã An tìm, viện tử dù lớn, thế nhưng cũng không thể để lại nhiều người mình mang đến như vậy. Viện tử này được cấm vệ quân thủ vệ, quân hộ vệ đi theo cách nơi này không xa, quan viên trông coi ngân lượng cũng ở chỗ này.
Hơn nữa trong viện này đó ẩn giấu cơ quan, Chu Mã An chuẩn bị tìm cơ hội cho người giả trang cường đạo, giết chết Hàn Tư Ân cùng những quan viên đi theo xét nhà mấy ngày nay, đem những cấm vệ quân cùng hộ vệ Hàn Tư Ân mang đến cũng giết chút, cướp đi một ít ngân lượng cứu trợ, coi như là cường đạo trả thù, bọn họ còn có thể tùy ý lưu lại một vài người làm chứng.
Người chết tựa như đèn tắt, hoàng thượng ở kinh thành xa xôi, thời điểm nhận được tấu chương lại phái người đến đây tra án, hắn sẽ xóa sổ sạch sẽ những dấu vết này.
Hoàng đế nếu như cực kỳ coi trọng Hàn Tư Ân, nhất định phải trị tội của hắn, trên triều đình hắn có nhân mạch, luôn có thể vì hắn ra mặt một phen, kết quả xấu nhất chỉ là từ quan về quê cũ, mà tiền bạc còn trong tay, người vẫn còn sống.
Nếu như may mắn, nhiều lắm là bị giáng về cai quản quê cũ, sau này còn có thể ra vào triều đình. Dù thế nào đều so với việc bị Hàn Tư Ân ép chết ắt cũng tốt hơn nhiều.
Hoặc giả là không giết được Hàn Tư Ân, nhưng có thể giết được những quan chức bị hắn soát nhà. Khiến mấy quan chức kia trước khi chết nói bạc tra ra được, là Hàn Tư Ân cố ý hãm hại bọn họ, bọn họ vô tội, luôn có thể khiến hoàng thượng đối với Hàn Tư Ân có khúc mắc trong lòng.
Nghĩ đến toan tính trong lòng Chu Mã An, Hàn Tư Ân khẽ cười. Vô luận người của thời đại nào, một khi động sát tâm, thật là khiến người khó tin đến cực điểm.
Chỉ là ai bảo hắn có năng lực đọc được tâm tư người khác đây, đây thực sự là cái năng lực cực kỳ hữu dụng. Hết thảy tâm tư dơ bẩn hay ý nghĩ tùy thời của những người kia, ở trước mặt hắn đều không có chỗ che giấu.
Hắn không cần tin tưởng người khác, hắn chỉ cần biết ý nghĩ của tất cả mọi người bên cạnh là tốt rồi, như vậy sẽ không bị phản bội, cũng sẽ không lại bị người nhốt lại. Còn có thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu điều chỉnh lời mình muốn nói, chuyện mình muốn làm, để cho mình tùy ý mà trải qua.
Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân ngoài cười nhưng trong không cười, hai má bánh bao phồng lên một cái, y tiến lên một bước đánh vỡ yên lặng trên sân, nói: "Cái Chu đại nhân này không phải người tốt, lúc gần đi trong mắt có sát khí, có thể sẽ chó cùng rứt giậu hay không?"
Cơ Lạc trầm mặt cũng đi tới trước, nói: "Ta đồng ý với Bạch Thư, Chu Mã An ở Liễu Châu làm ăn nhiều năm như vậy, trong tay có bạc, cũng có thế lực của chính mình, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, thà có còn hơn không."
Kỳ thực trong lòng hắn không tán thành lắm Hàn Tư Ân cứ thẳng tuột mà dùng từ ngữ khiêu khích Chu Mã An như vậy, Chu Mã An khẳng định là hận chết cái miệng này của Hàn Tư Ân. Đứng ở góc độ của Cơ Lạc, Hàn Tư Ân làm như vậy chỉ là nhất thời sung sướng, nhưng lại lưu lại mối họa quá sâu, thực sự không là hành vi sáng suốt gì.
Chỉ là hắn nhìn dáng dấp Hàn Tư Ân bình tĩnh, trong lòng vẫn là thở dài. Hàn Tư Ân đời trước chính là cái loại không sợ trời không sợ đất này, một lòng không muốn sống, đời này e rằng càng thêm trầm trọng mà thôi. Còn nữa, Hàn Tư Ân cùng hắn bất đồng, hắn là muốn ngồi lên ngôi vị tôn quý nhất thiên hạ, đối xử với triều thần phải để ý đạo lý, rất nhiều lời hắn không thể nói, rất nhiều chuyện trong lòng hắn rõ ràng nhưng lại không thể làm như thế. Nói thật, hắn đối với Hàn Tư Ân sống sảng khoái như vậy, vẫn có điểm ước ao đây.
Chỉ tiếc, đáy lòng hắn dục vọng quá nhiều, sự tình phải cân nhắc cũng quá nhiều, không làm được như Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân miễn cưỡng nói: "Nếu như vậy, vậy thì mời Tổng binh Lưỡng Giang Giang Thủy Sinh đến một chuyến đi. Giang Thủy Sinh cùng Chu Mã An không tính là người cùng đường. Hắn tuy rằng không tham dự chính vụ Lưỡng Giang, mà Lưỡng Giang vỡ đê tử thương vô số, hoàng thượng không chắc sẽ tha cho hắn. Trong lòng hắn cũng hiểu, nếu không cũng sẽ không bị Chu Mã An lợi dụng, hắn cần công lao, chúng ta vừa vặn có thể cho hắn cơ hội này, bảo hắn bảo vệ chúng ta."
Cơ Lạc nói: "Ngươi chắc chắn hắn sẽ không tiết lộ tin tức cho Chu Mã An?"
Hàn Tư Ân xoa xoa ngón tay cái cùng ngón tay trỏ vài lần, sau đó hắn nói: "Không chắc lắm, mà chung quy phải thử một lần, bằng không Chu Mã An chó cùng rứt giậu, nói không chừng chúng ta cũng phải chết ở chỗ này." Hắn tuy rằng không sợ sống chết, thế nhưng cũng không muốn liên lụy người vô tội phải chết cùng hắn.
Biểu tình Cơ Lạc có chút nghiêm nghị, Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân, nói: "Không sao, ta võ công cao, có thể bảo vệ huynh mà."
Trên mặt thế tử Ung quận vương Cơ Việt chợt lóe một tia mờ mịt, hắn nói: "Không đến nỗi vậy đi, các ngươi có phải là quá nhạy cảm hay không, chúng ta đến Liễu Châu nhiều ngày như vậy cũng không có vấn đề gì. Mặc dù Hàn thế tử nói chuyện không xuôi tai chút chút, nhưng hắn dù sao cũng là khâm sai hoàng thượng thân phong. Cho dù trong lòng Chu đại nhân có chút không thoải mái, nhưng cũng không nghiêm trọng như các ngươi nói chứ? Chúng ta có phải quá mức lo lắng, trông gà hoá cuốc rồi hay không?"
Cơ Việt dứt tiếng, nghênh đón sáu con mắt. Cơ Việt trừng mắt nhìn, hỏi: "Ta nói sai gì sao?"
Cơ Lạc lắc lắc đầu, điều này cũng không thể trách Cơ Việt, nói cho cùng Cơ Việt dù là thế tử của Ung quận vương phủ, nhưng vẫn luôn tận hưởng cuộc sống tiên y nộ mã công tử vô song.
Trong tay Ung quận vương cũng không có quân quyền, cũng không ảnh hưởng đến thế lực triều đình, Ung quận vương phủ hiện tại khá được coi trọng, chỉ là bởi vì hoàng đế nhường Ung quận vương một hai phần mà thôi.
Hơn nữa Cơ Việt lúc này, vẫn chưa tiếp xúc với những thần tử triều đình, vẫn chưa gánh vác trọng trách Ung quận vương phủ.
Đương nhiên, nếu như bản thân hắn không phải sống lại một lần, cũng sẽ không dễ dàng nghi ngờ Chu Mã An, dù sao người này ở trên quan trường danh tiếng khá tốt.
Về phần Bạch Thư tại sao lại nghĩ được như vậy, trải qua những ngày này hắn dù vô tình hay cố ý quan sát, phát hiện được thời điểm Bạch Thư săn bắn, cực kỳ mẫn cảm đối với sự biến hóa của động vật. Những động vật trốn rất kỹ, mắt thường không nhìn thấy, nhưng Bạch Thư đã có thể bắn tên xuyên qua, mong rằng đối với con người cũng giống như vậy.
Chu Mã An nếu có tâm tư không tốt, cho dù che giấu thế nào, trong lúc vô tình cũng sẽ lộ ra một ít, bị Bạch Thư cảm nhận được cái gọi là sát khí, đây đại khái là đặc điểm của người võ công cao cường đi.
Mà Hàn Tư Ân nghĩ được chuyện này, Cơ Lạc không cảm thấy kỳ quái chút nào. Cơ Lạc thấy, bản thân Hàn Tư Ân căn bản là một người rất kỳ quặc, bất kể là đời trước, hay là đời này.
Nghĩ tới đây, Cơ Lạc giải quyết dứt khoát, nói: "Vậy chúng ta liền mời Tổng binh Lưỡng Giang Giang Thủy Sinh Giang đại nhân lặng lẽ tới đây một chuyến đi, lo trước khỏi hoạ sau."
Mà Chu Mã An được bọn họ thảo luận, lúc này đã về tới phủ của mình. Hắn vừa về đã giam mình trong thư phòng.
Đây là thói quen nhiều năm qua của Chu Mã An, thời điểm gặp phải chuyện cần cân nhắc kỹ lưỡng, hắn luôn làm như vậy, để tránh chính mình đi phải nước cờ sơ suất.
Người của phủ tổng đốc đều biết thói quen này của hắn, nếu như ngày nào đó Chu Mã An từ bên ngoài trở về trực tiếp đến thư phòng, bất luận người nào trong phủ tổng đốc, kể cả thê tử của hắn cũng sẽ không đi vào quấy rối hắn.
Chỉ là hôm nay ngược lại là ngoại lệ, Chu Mã An đang ở trong thư phòng nhắm mắt suy nghĩ về kế hoạch trong đầu, một khi ý nghĩ nổi lên, liền khó có thể kiềm chế, Chu Mã An đang suy nghĩ kĩ càng về những lỗ thủng trong kế hoạch cũng như biện pháp cứu vớt.
Quản gia Lưu Căn dùng phương pháp gõ cửa đặc thù, gõ vang cửa thư phòng.
Chu Mã An bỗng nhiên mở mắt, lộ ra tinh quang, hắn để Lưu Căn tiến vào.
Sau khi Lưu Căn đi vào, từ trong lòng cẩn thận lấy ra một phong thư, cúi đầu dâng hai tay, mười phần cung kính nói: "Lão gia, trong kinh gửi thư đến."
"Mau trình lên." Chu Mã An ngồi ngay ngắn lại, ngữ khí hơi gấp rút.
Lưu Căn vội đi lên trước, đem thư đưa tới, sau đó chính mình lui ra khỏi thư phòng.
Chu Mã An vội vã mở thư ra, mới vừa nhìn mấy dòng chữ, hắn liền dương hạ lông mày, đáy lòng căng thẳng liền thả lỏng.
Chu Mã An hừ lạnh nói: "Nguyên lai Hàn Tư Ân hiện tại chỉ là một Thế tử bị Hàn Quốc công phủ từ bỏ, ta biết mà, một người dám bắt thúc thúc ruột lại còn xét nhà, tuyệt đối có hiềm khích với Hàn Quốc công phủ. Chờ tin tức Hàn Bình bị tóm truyền tới kinh, Hàn Quốc công phủ đối với Hàn Tư Ân càng sẽ không che chở bảo vệ. Hiện tại Hàn Tư Ân chính là ỷ vào sủng ái nhất thời của hoàng đế, mới nôn nóng làm xằng làm bậy như vậy. Đơn giản là sợ thất sủng trước mặt hoàng thượng, ở Hàn gia không có cách nào đặt chân mà thôi."
Nói xong lời này, Chu Mã An lại cẩn thận đem chuyện nhìn một lần, sau đó liền khép thư lại.
Thời điểm hoàng đế mệnh lệnh Hàn Tư Ân làm khâm sai, Tam hoàng tử cùng Thế tử Ung quận vương đi theo, hắn liền nhận được thư từ trong kinh thành.
Vì khi đó hoàng đế cực kỳ tức giận chuyện ở Giang Nam, cho nên trong thư nói cũng không quá rõ ràng, chỉ nói Hàn Tư Ân là cái người làm việc không cân nhắc hậu quả, sẽ không lưu tình mà đi bước nào đắc tội người bước đó, lục soát nhà Thượng Thư bộ Lại Lý Trung, trước mắt rất được hoàng đế yêu thích, ám chỉ hắn làm việc cần phải cẩn thận chút.
Sau khi Hàn Tư Ân đến Giang Nam, hoàn toàn không nói lý đã xét nhà quan chức đầu tiên, hắn liền lập tức phái người đi tới kinh thành, kêu bọn họ cần phải tìm hiểu cặn kẽ tình hình gần đây của ba người Hàn Tư Ân cùng Tam hoàng tử, Thế tử Ung quận vương.
Hàn Quốc công phủ không phải dễ chọc, tuy rằng không ngăn được việc hắn làm, nhưng chung quy trong lòng phải có vướng bận.
Hiện tại phong thư này đến quả thực là quá đúng lúc, Hàn Tư Ân đã bị Hàn gia vứt bỏ, lại bởi vì tùy ý xét nhà, khiến quan lại triều đình công phẫn. Những ngày qua vẫn luôn có người thượng tấu chương với hoàng đế, yêu cầu hắn nghiêm trị Hàn Tư Ân, khiến hoàng đế ở ngự thư phòng không ngừng quát mắng Hàn Tư Ân làm việc quá hoang đường.
Nếu như vậy, nếu chuyện hắn muốn thành công, việc điều tra sau này sẽ bị cản đi một chút.
Nghĩ tới đây, Chu Mã An vỗ vỗ thư, cười to hai tiếng nói: "Hàn Tư Ân ơi Hàn Tư Ân, lần này đến ông trời cũng đứng về phía ta, ta ngược lại muốn xem xem ngươi sau này làm sao hung hăng đây."