Hàn Tư Ân liếc nhìn một cái hoàng đế, có chút bất đắc dĩ nói: "Vi thần cũng không có ý muốn thỉnh công, chỉ là hoàng thượng ngài cũng rõ ràng, trên tay vi thần thật sự là không có tiền, cũng không biết quốc công quý phủ này bây giờ còn có tức giận không, có nguyện ý bỏ bạc không. Dù sao năm mươi ngàn lượng, bình thường cũng không tính to lắm, nhưng ở thời điểm đặc thù, nói không bỏ ra nổi cũng là hợp tình hợp lí mà."
Hoàng đế vừa nghe Hàn Tư Ân nói, cả người lại vui vẻ, hắn đột nhiên rõ ràng cái khác biệt giữa thời điểm bình thường và thời điểm đặc thù mà Hàn Tư Ân nói.
Dù sao lần này đến Giang Nam, Hàn Tư Ân không chỉ bắt tam thúc của hắn Hàn Bình từ Giang Nam về kinh, còn tìm được chứng cứ xác thực. Tuy rằng ngân lượng Hàn Bình tham ô so với những người khác không coi là nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn là tham, trên người lại liên quan đến máu tanh mỏ vàng trong thôn Phúc Lộc, lần này Hàn Quốc công phủ đứng ra cũng không được.
Hơn nữa Hàn Quốc công phủ còn muốn làm đủ tư thái, biểu thị mình và việc Hàn Bình tham ô không có bất cứ quan hệ gì, e rằng biểu hiện ra bạc cũng không có nhiều.
Lại nói, quan hệ của Hàn Tư Ân cùng Hàn Quốc công phủ cũng không khá lắm, Hàn Bình này là tiểu nhi tử Hàn lão phu nhân thích nhất, bà ta là lão tổ tông của quốc công phủ, hiện tại sợ là hận chết Hàn Tư Ân, sao lại cam tâm tình nguyện bỏ ra số bạc này được.
Điều này làm cho chuyện Hàn Tư Ân bồi thường Phương Tá mặc dù là thánh chỉ, mà trên thánh chỉ cũng không phải nói để Hàn Quốc công phủ đền tiền. Quốc công phủ chỉ cần thành khẩn biểu thị chính mình sẽ tận lực, thế nhưng nhất thời gom góp không được nhiều như vậy, lại bày tỏ nguyện ý muốn bán nhà bồi thường này nọ kia để tùy ý trì hoãn. Cho dù hoàng đế tức giận như nào, cũng sẽ không thật sự ép quốc công phủ đập nồi bán sắt, nhiều lắm là đem bực bội đều trút lên lên đầu Hàn Tư Ân là được.
Bọn họ làm như vậy ít nhiều sẽ đắc tội hoàng đế, nhưng ít nhất cũng biểu hiện ra mình không có tham ô, chút chuyện này cũng không đến nỗi buộc hoàng đế tức giận căm ghét Hàn Quốc công phủ là được. Đối với chuyện này, người sốt ruột sẽ chỉ có mình Hàn Tư Ân, bởi vì không có bạc, hắn chính là kháng chỉ, kháng chỉ không tuân, lại là đại tội.
Hoàng đế từ trong lời nói của Hàn Tư Ân liên tưởng đến rất nhiều thứ ngổn ngang, đối với những chuyện lòng người ngoan độc có thể làm như vậy, hoàng đế vẫn rõ ràng trong lòng. Hàn Tư Ân ở Hàn Quốc công phủ ăn thiệt nhiều, hắn cũng tình nguyện nhìn thấy. Thế nhưng nếu như Hàn Quốc công phủ thật không thèm nhìn thánh chỉ của hắn, ngẫm lại trong lòng cũng không thoải mái lắm.
Chỉ là lời này hắn làm đế vương cao cao tại thượng đương nhiên sẽ không mở miệng nói, hắn chỉ trừng Hàn Tư Ân một cái, cao thâm khó lường nói: "Ngươi là Thế tử Hàn Quốc công phủ, cùng Hàn Quốc công phủ là một thể, trẫm thấy chuyện ngươi đang lo lắng, chẳng qua là ngươi nghĩ nhiều rồi thôi."
Hàn Tư Ân nghe hoàng đế nói, yên tâm cáo lui. Ra khỏi ngự thư phòng, Hàn Tư Ân thở sâu một hơi, nghĩ thầm, có câu nói này của hoàng đế là được, không uổng phí hắn cố ý dẫn dắt hoàng đế nhớ tới Hàn Bình.
Sau khi Hàn Tư Ân rời đi, hoàng đế thu hồi biểu tình trên mặt, bảo nội thị truyền Cao Phong yết kiến. Thời điểm Cao Phong còn đang tới, hoàng đế chầm chậm lấy ra một tờ tấu chương tùy ý lật qua lật lại.
Những tấu chương này đều là mật chiết, do Cao Phong cùng Chu thái y mỗi ngày từ Giang Nam truyền đến.
Bên trong những tấu chương này đều ghi chép tỉ mỉ hành động, lời nói của Hàn Tư Ân ở Giang Nam, tuy rằng không tường tận đến mức ghi lại từng lời nói của Hàn Tư Ân, nhưng mỗi ngày dùng gì, hay số lần ra ngoài mỗi ngày đều có.
Cao Phong cùng Chu thái y đều là người hoàng đế an bài viết mật chiết, mà hai người cũng không biết đến đối phương.
Bên trong tấu chương bọn họ không hề thêm vào bất cứ tâm tình cá nhân gì, phần lớn nội dung đều trùng khớp, hoàng đế nhìn thấy hai phần tấu chương liền rõ ràng bọn họ không bao che Hàn Tư Ân, cũng bởi vậy mà có thể từ tấu chương nhìn ra nhất cử nhất động của Hàn Tư Ân ở Giang Nam.
Bên trong tấu chương nói Hàn Tư Ân làm việc tuy rằng đường đột lỗ mãng, ngông cuồng tự đại một chút, thế nhưng trong lời nói đối với hoàng đế hắn vẫn cực kỳ kính nể. Mấu chốt là nguyên nhân Hàn Tư Ân làm như vậy cũng chỉ là muốn được càng nhiều công lao, được hoàng đế càng thêm coi trọng. Nói rõ Hàn Tư Ân trung tâm với hắn.
Cũng bởi có tấu chương của Cao Phong cùng Chu thái y, hoàng đế mới tùy ý để Hàn Tư Ân làm bừa làm bãi như vậy ở Giang Nam. Bằng không, sao hắn có thể ngồi yên ở kinh thành, tùy ý Hàn Tư Ân ở Giang Nam tung hoành như vậy.
Nghĩ đến sâu mọt bị Hàn Tư Ân xét nhà, hoàng đế hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn dùng cằm chỉ chỉ chồng tấu chương với Nguyên Bảo, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Xử lý xong, còn phải phái người đi tra chút chuyện giữa trưởng công chúa với Phương Điền, phải điều tra kĩ càng."
Đối với chuyện hậu viện của người khác, hắn không có hứng thú. Thế nhưng không có hứng thú là một chuyện, bị người lén lừa gạt lại là một chuyện khác.
Nguyên Bảo cung kính vâng một tiếng, trên mặt cũng không có ý cười khiến người khác cảm thấy thoải mái như lúc trước.
Trong lòng hoàng thượng có hoài nghi, liền phái người đi vào điều tra, tự nhiên là có thể đem chút chuyện của trưởng công chúa tra ra ngọn ngành, ngược lại hắn cũng tra ra chút vấn đề, thân phận thư sinh bên người trưởng công chúa không rõ ràng, giống như là có người tận lực an bài bên cạnh trưởng công chúa.
Chỉ là rốt cuộc thời gian quá dài, tra ra những chuyện này cũng đã là phí không ít sức lực. Chuyện sau đó, manh mối đều đứt đoạn mất. Cảm tình của hoàng thượng đối với trưởng công chúa khi còn chưa rõ chuyện, trong nhất thời tiêu tan. Lại nghĩ tới những năm này trưởng công chúa vẫn luôn cậy vào cái uy của hắn, thay Phương Tá lấp liếm những chuyện kia, trong lòng hoàng thượng giống như ăn phải ruồi, buồn nôn vô cùng, sau đó hắn tùy ý tìm lý do tước đi danh hiệu của trưởng công chúa, lại đem Phương Tá bỏ tù là được.
Đương nhiên những chuyện này đều là phát sinh sau đó.
Mà hiện tại trưởng công chúa một lòng chìm trong mong muốn trả thù cho nhi tử, nàng từ thái độ của hoàng đế thấy được căn bản không có hi vọng gì, không thể làm gì khác đành vững vàng ôm chân thái hậu, hi vọng thái hậu trợ giúp.
Hàn Tư Ân thường xuyên ở trong cung đâm chọt gây chuyện như vậy, chuyện nhỏ bị người hữu tâm biến thành chuyện lớn, biến thành tai tinh của mấy người. Chỉ là đương sự còn đang xuất cung, không rảnh phí tâm để ý đến mấy chuyện này.
Sau khi Hàn Tư Ân đi ra khỏi cung, Bạch Thư ở khúc quanh vẫn lẳng lặng chờ, một khắc nhìn thấy hắn kia, Bạch Thư cười tươi một cái, thời điểm nhìn thấy người cũng triệt để nhẹ lòng.
Mà Hàn Tư Ân nhìn thấy Bạch Thư, bước chân dừng lại, hắn vốn muốn cách xa Bạch Thư một chút, nhưng bây giờ chính mình lại nợ Bạch Thư một ân tình.
Hàn Tư Ân ở Đại Chu thấy qua nhiều người như vậy, sống chết của những người này trong lòng hắn thật sự là hoàn toàn không để ý. Thuận hoàng đế nói chuyện, là bởi muốn chính mình sảng khoái một chút, vì giải oan cho những người đáng thương bị liên lụy trong án kiện, lại cũng bởi hắn đang sắm cái vai khâm sai này mà thôi...
Mà trong những người này, duy nhất một người mà hắn ghi nợ ân tình, Bạch Thư, từ nén bạc lần đầu tiên hai người gặp gỡ, cho đến mấy lần cứu giúp này.
Hàn Tư Ân bước chậm tới trước mặt Bạch Thư, hắn nghĩ, chính mình cần phải thừa dịp nghỉ ngơi ba tháng, trả lại toàn bộ ân tình hắn nợ Bạch Thư, hắn cũng không muốn mang theo những thứ này bước lên cầu nại hà, quá mệt mỏi.
Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư hỏi: "Ngươi thích gì, ta có thể đưa cho ngươi."
Bạch Thư bị hắn hỏi kinh ngạc một chút, sau đó hắn gãi đầu, cười nói: "Không có cái gì đặc biệt yêu thích, nếu như huynh thật muốn đưa cho ta cái gì, vậy ta vẽ một bức tranh về huynh có được không."
Đối với thẩm mỹ quan cố chấp của Bạch Thư, Hàn Tư Ân có chút khô lời, đồng thời hắn cũng có chút thở dài.
Bạch Thư là người hiếm thấy mà nghĩ gì nói nấy, lời y nói ra đều là thật lòng. Bọn họ tiếp xúc lâu như vậy, Hàn Tư Ân cũng chưa từng nghe được Bạch Thư thích cái gì, bằng không hắn đã sớm đưa cho y món đồ y muốn.
Chỉ là đối với y vẽ tranh cũng là một thỉnh cầu, vậy xem như trả lại một lần ân tình là được, vì vậy Hàn Tư Ân gật đầu nói: "Được, ta bị hoàng thượng cấm túc ở nhà ba tháng, ngươi chừng nào thì rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta."
Bạch Thư thấy hắn đồng ý, thật vui vẻ, nói: "Ta sẽ chuẩn bị kỹ càng."
Hàn Tư Ân nhìn dáng dấp trịnh trọng của y, tùy tiện gật đầu một cái.
Phủ tướng quân của Bạch Văn Hãn gần hơn Hàn Quốc công phủ, đến cửa phủ tướng quân, Bạch Văn Hãn đang đợi đệ đệ, thời điểm nhìn thấy Hàn Tư Ân, hắn còn lơ đãng trừng Hàn Tư Ân một cái.
Hàn Tư Ân thuận lễ tiết cùng Bạch Văn Hãn lên tiếng chào hỏi, sau đó dưới dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười của Bạch Văn Hãn, tạm biệt Bạch Thư.
Hàn Quốc công phủ đã sớm nhận được tin tức Hàn Tư Ân hồi kinh liền vào cung gặp vua, đương nhiên là vẫn luôn cho người canh giữ ở cửa, chờ Hàn Tư Ân hồi phủ, lập tức thông báo, còn vung ra chút tiền bạc, coi như là chào mừng Hàn Tư Ân trở về.
Người ngoài thấy, sẽ cho rằng Hàn Quốc công phủ coi trọng vị Thế tử này. Hàn Tư Ân sau khi hồi phủ, đương nhiên là muốn đi vào chọc tức, à không, là bái kiến lão phu nhân.
Người khác cùng hắn diễn trò, hắn cũng phải cùng người khác diễn trò.
Lúc này, đông đảo chủ tử của Hàn Quốc công phủ đều chờ ở viện tử của lão phu nhân, lấy lý do nghe nói là lão phu nhân bị bệnh. Cứ như vậy, thời điểm Hàn Tư Ân đi vào, bên trong phòng lão phu nhân gần như đã đủ hết người, chỉ là thần sắc lão phu nhân khi nhìn thấy Hàn Tư Ân càng thêm không dễ nhìn mà thôi.
Đã cách một khoảng thời gian dài, trong đám người Hàn Trác này, ngoại trừ Hàn Minh Châu, cũng không có mấy người là thật lòng muốn nhìn thấy Hàn Tư Ân trở về. Đặc biệt là lão phu nhân cùng tam phòng Văn thị, đích tử Hàn Duyệt Thanh cùng trưởng nữ Hàn Thanh Vân, ánh mắt mấy người đâm lên người Hàn Tư Ân, giống như muốn đâm thủng hắn vậy.
Văn thị mấy ngày nay bởi vì chuyện Hàn Bình bị bắt, vẫn luôn đau ốm không dứt ở trong viện của mình không ra khỏi cửa, chỗ lão phu nhân nàng cũng không tới. Hôm nay nghe nói Hàn Tư Ân trở về phủ, tinh thần tỉnh táo lại, chờ chất vấn Hàn Tư Ân.
Chỉ là, còn không đợi Văn thị mở miệng, Hàn Tư Ân đã đem mặt hướng về phía Hàn Trác, mười phần thẳng thắn nói đến chuyện hắn chặt đứt tám ngón tay của Phương Tá.
Hàn Trác đương nhiên đã sớm biết chuyện này, lúc mới nghe được, hắn vẫn còn không nhịn được có chút tức giận, cảm thấy Hàn Tư Ân cố ý tìm kẻ thù cho Hàn Quốc công phủ, hiện tại lần thứ hai nghe được, trong lòng hắn vẫn đang bùng cháy đây.
Hàn Tư Ân không chờ hắn tức điên, đã nói luôn chuyện hoàng đế xử phạt hắn.
"Năm mươi ngàn lượng bạc?" Hàn Trác còn chưa nói gì, Hàn Thù ở bên cạnh đã gào lên, đối diện đôi mắt không có biểu tình gì của Hàn Tư Ân, sắc mặt hắn ngượng ngùng nói: "Tốn chút bạc có thể được bình an, cũng là hoàng thượng đối với ngươi một lòng bảo vệ, dù sao trưởng công chúa cũng không phải dễ chọc."
Bọn họ vốn tưởng rằng Hàn Tư Ân đắc tội trưởng công chúa sẽ tiêu đời, lần này không chết cũng sẽ bị giam vào Hình bộ đại lao lột một lớp da, kết quả hoàng đế cứ nhẹ nhàng dùng năm mươi ngàn lượng bạc giải quyết trưởng công chúa, xem ra Hàn Tư Ân cũng thật là được hoàng đế sủng tín.
"Bạc là chuyện nhỏ, bên trong công trướng của phủ mặc dù không có nhiều như vậy, nhưng cũng vẫn có thể thu thập được." Hàn Trác không để ý đến Hàn Thù, nhẫn nhịn lửa giận trong lòng đối với Hàn Tư Ân, tận lực ngữ khí hiền lành nói như thế.
Lão phu nhân ở bên cạnh ho khan, sâu sắc thở dài, nói: "Dù sao cũng là đi công trướng, sợ là nhất thời không gom được nhiều như vậy, chỉ là không biết số bạc bồi thường này, có kỳ hạn hay không."
Hàn Tư Ân nghe lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu không cần phải lo lắng, ta từ lâu đã cân nhắc đến tình huống như thế, cũng báo cho hoàng thượng rồi. Hoàng thượng bảo ta không cần phải lo, nói là nếu như quý phủ không bỏ ra nổi năm mươi ngàn lượng bạc, vậy cứ từ từ cũng được."
Tuy rằng nguyên văn dáng vẻ của hoàng đế cũng không phải như vậy, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại Hàn Tư Ân nói như này là được.
Hàn Tư Ân vừa nói xong, người ở chỗ này, thần sắc cũng thay đổi. Đặc biệt là lão phu nhân, sắc mặt đều biến thành màu tím, lần này nàng thật sự là ho khan không thở ra hơi.
Hoàng thượng nếu như không biết đến tình huống, bọn họ còn có thể trì hoãn chút thời gian, làm khó dễ hạ Hàn Tư Ân một chút cũng được. Nhưng bây giờ hoàng thượng biết rồi, bọn họ dám chậm một ngày, hoàng thượng cũng có thể tính lên đầu Hàn Quốc công phủ bọn họ.
Hàn Trác ngược lại cũng không nghi ngờ Hàn Tư Ân nói láo, Hàn Tư Ân dám nói như vậy, vậy nhất định là hắn đã ở trước mặt hoàng thượng mở miệng nói lời này. Hắn chỉ là không hiểu, Hàn Tư Ân làm sao lại dễ dàng đoán được ý nghĩ của bọn họ như vậy.
"Hoang đường." Trong lòng Hàn Trác thật sự là tức không nhịn nổi, hắn nhìn Hàn Tư Ân gắt gao cau mày nói: "Chút chuyện nhỏ này, ngươi lại còn muốn kinh động đến hoàng thượng, sẽ không sợ hoàng thượng trị tội ngươi?"
Hàn Tư Ân vẫy vẫy tay, vô tội nói: "Ta cho là hoàng thượng bắt ta tự ra bạc, ta không có, lại không thể cãi lời thánh ý, liền hướng hoàng thượng oán trách đôi câu. Không nghĩ tới hoàng thượng lại rất thông tình đạt lý, còn cho hòa hoãn thời gian nữa kìa."
Hàn Trác cười lạnh hai tiếng, hắn tin Hàn Tư Ân mới lạ, người này rõ ràng là cố ý.
Hàn lão phu nhân lúc này đã khôi phục khí tức, nói: "Ta vừa nãy ý là, chút bạc này đi công trướng cũng không đáng kể, lão bà tử ta vẫn còn có chút vốn riêng của mình, chỗ bạc này không cần đi công trướng nữa, ta tự ra là được."
Bà ta nói lời này vốn là nói cho có, mà Hàn Tư Ân biết được trong lòng bà còn đang chảy máu. Hàn Tư Ân tìm được người ra bạc, hiếm thấy cười một cái với Hàn lão phu nhân.
Hàn lão phu nhân là không muốn nhìn thấy hắn, liền dùng lý do thân thể mình không thoải mái, đuổi hết người bên trong phòng đi, tốc độ Hàn Tư Ân rời đi rất nhanh, đến bóng lưng cũng có chút đợi không nổi nữa rồi, khiến lão phu nhân quặn cả lòng.
Lúc này Văn thị cũng bất tiện tiến lên chất vấn Hàn Tư Ân, chỉ là Hàn Tư Ân đã trở về, nàng nghĩ ngày sau còn dài.
Ngược lại là con trai bảo bối của nàng Hàn Duyệt Thanh không nhịn được, đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, thẳng thắn trào phúng nói: "Không biết cha ta ở Giang Nam đã làm gì đắc tội Thế tử gia, khiến Thế tử tùy ý nhốt người như vậy."
Hàn Tư Ân nghe Hàn Duyệt Thanh hỏi, nhíu mày mười phần thất lễ quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen, sau đó ánh mắt nhìn hắn như nhìn người thiểu năng vậy.