*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ầm ầm ầm!”
Đòn tấn công của mười tên cao thủ Vương Cảnh cùng dồn lên người Dương Thanh.
“Ầm!”
Trong nháy mắt này, một hơi thở kinh khủng làm người ta phải giật mình bùng nổ trên người Dương Thanh.
Chỉ thấy mặt đất dưới chân hoá thành bột mịn, khí thế kinh khủng lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
“Phụt phụt phụt!”
Trong nháy mắt, mười cao thủ Vương Cảnh hóa thành sương máu.
Cả võ quán Yến Đô đều ngập mùi máu tươi.
Ầm!
Võ quán to như vậy lại yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả những cao thủ Thần Cảnh đang chiến đấu cũng dừng tấn công.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Dương Thanh.
Dương Thanh của bây giờ giống như một người máu, quần áo đã bị máu thấm đẫm, đây là máu tươi của mười tên cao thủ Vương Cảnh.
Mắt anh cũng đỏ rực, một luồng khí thế vượt xa Thần Cảnh đỉnh phong toát ra từ người anh.
Mặc dù là cao thủ mạnh nhất trong số nhóm cao thủ Thần Cảnh như Hoa Anh Kiệt cũng cảm nhận được sự đàn áp đến cực đỉnh, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Còn về các cao thủ Vương Cảnh trên khán đài, họ chỉ thấy như có một ngọn núi đang đè lên người mình làm họ không thể thở nổi.
Cơ thể run rẩy không ngừng, mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
Ban nãy bọn họ tận mắt thấy mười tên cao thủ Vương Cảnh bao vây Dương Thanh bị hoá thành sương máu trong nháy mắt, thậm chí họ còn không thấy Dương Thanh đã ra tay như thế nào.
Trong số những cao thủ Vương Cảnh có vài người là Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh!
Nhưng lại bị giết trong vòng một giây!
Lưu lão quái đang trốn cách đó không xa cũng trợn mắt, ánh mắt đầy kinh hãi, run rẩy nói: “Cậu ta, cậu ta đã bước vào Siêu Phàm Cảnh thật rồi!”
“Anh Thanh!”
Mã Siêu sực tỉnh từ cơn sợ hãi, thét về phía Dương Thanh.
Nhưng giọng của anh ta không hề có tác dụng gì, Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ, trong đôi mắt đỏ như máu đó chỉ có ý muốn giết người.
Không những thế, hơi thở điên cuồng trên người anh vẫn đang tăng vọt.
“Tất cả mọi người rời khỏi võ quán Yến Đô ngay!”
Thượng Quan Nhu chợt hét lên.
Đến bây giờ các thế lực đứng đầu mới biết tại sao ban nãy nhóm Mã Siêu cứ ép họ phải rời khỏi nơi này. Bởi vì sau khi Dương Thanh bùng nổ sẽ rất đáng sợ.
“Người của Hoàng tộc họ Diệp rời khỏi Võ quán Yến Đô ngay!”
Diệp Xung ra lệnh rồi dẫn đầu đưa cao thủ Hoàng tộc họ Diệp chạy ra khỏi võ quán Yến Đô.
Thấy cao thủ Hoàng tộc họ Diệp cũng chạy trốn, đám cao thủ Vương Cảnh ngồi trên ghế quan sát mới ý thức được nếu còn ở lại đây nữa sẽ nguy hiểm đến mức nào.
“Hoàng tộc họ Đoàn rút lui!”
“Hoàng tộc họ Long rút lui!”
“Hiệp hội Võ thuật rút lui!”
Ngoài Hoàng tộc họ Thượng Quan, bốn thế lực đứng đầu khác đều đưa cao thủ trong gia tộc mình đi.
“Cô chủ, chúng ta cũng đi nhanh thôi!”
Bên phía Hoàng tộc họ Thượng Quan, một cao thủ Thần Cảnh khuyên Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Nhu lo lắng, bỗng nhìn sang Mã Siêu hỏi: “Chúng tôi có thể giúp được gì?”
Mắt Mã Siêu đỏ bừng, cắn răng nói: “Bây giờ ngoài bản thân anh Thanh ra thì không ai giúp được cả. Nhân lúc anh Thanh còn tia lý trí cuối cùng, các người rời khỏi đây nhanh đi!”
“Vậy các người thì sao?”
Thượng Quan Nhu lại hỏi.
Mã Siêu từ chối, cắn răng nói: “Dù chỉ có một tia hy vọng, tôi cũng muốn đánh thức anh Thanh!”
Dứt lời, anh ta lại nhìn Vương Chiến, đỏ mắt nói: “Ông Chiến, ông cũng đi nhanh đi!”
Vương Chiến lắc đầu, vẻ mặt không sợ gì cả, nói to: “Mạng sống của Vương Chiến này do cậu Thanh cứu, bây giờ cậu ấy gặp nguy, sao tôi có thể bỏ cậu ấy mà đi được?”
“Ông Chiến…”
Mã Siêu cực kỳ kích động, anh ta muốn để Vương Chiến đi.
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Vương Chiến ngắt lời: “Mã Siêu, cậu không cần nói nhiều, dù có rời đi thì cậu mới là người nên đi”.
Lão ta nhìn Mã Siêu chằm chằm, nghiêm túc nói: “Xét về thiên phú võ thuật, tôi không bằng cậu. Nếu hôm nay cậu Thanh có thể vượt qua cửa ải này thì thôi nhưng nếu cậu ấy gặp bất trắc gì, sau này mong cậu hãy báo thù cho cậu Thanh!”
“Đừng quên, cậu cũng có gia tộc, vợ cậu đã mang thai mấy tháng rồi. Xem như vì đứa nhỏ, cậu không thể ở lại đây!”
“Đi! Đi cho tôi!”
Vương Chiến hét lên.
“Không!”
Mã Siêu cắn răng, hai tay nắm chặt, gân xanh hằn trên cánh tay, hét lên giận dữ: “Anh Thanh đã cứu mạng ông, cũng đã cứu mạng tôi!”
“Nếu không nhờ anh ấy, tôi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Bảo tôi bỏ anh ấy mà đi, tôi không làm được!”
Lúc này Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ nhưng mắt anh đỏ rực, hơi thở điên cuồng trên người cứ tăng vọt không ngừng.
Mặt anh méo mó như thể đang chịu đựng cơn đau nào đó rất khủng khϊế͙p͙.
“Cút… Cút… Cút cho tôi…”
Bỗng nhiên giọng nói cực kỳ đau khổ của Dương Thanh vang lên.
“Anh Thanh!”
Mắt Mã Siêu đỏ bừng, hét một tiếng đau xé lòng.
Đương nhiên anh ta biết rõ Dương Thanh sắp không kiểm soát được mình nên mới bảo họ cút.
Vương Chiến cũng kích động vô cùng, hét lên với Mã Siêu: “Cút! Cút đi ngay! Chỉ có cậu mới có thể báo thù cho cậu Thanh! Cút cho tôi!”
Vương Chiến hét lên giận dữ, hơi thở Thần Cảnh trung kỳ chợt bùng nổ đập thẳng vào ngực Mã Siêu làm cơ thể Mã Siêu bay đến cổng võ quán.
Thượng Quan Nhu chưa rời đi thấy cảnh tượng này, mắt đỏ bừng, nước mắt lăn dài.
Tình anh em giữa Dương Thanh và Mã Siêu làm cô ta cảm động.
Và sự trung thành của Vương Chiến cũng làm cô ta cảm động.
“Cô Thượng Quan, phiền cô đưa cậu nhóc này đi!”
Vương Chiến chợt nhìn sang Thượng Quan Nhu, nở nụ cười nói.
Lúc trước Mã Siêu đã bị thương nặng rồi mà bản thân Thượng Quan Nhu lại là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, lúc này mang Mã Siêu đã bị thương nặng đi, không phải là chuyện gì khó.
“Còn ông thì sao?”
Thượng Quan Nhu nhìn Vương Chiến hỏi.
Vương Chiến nở nụ cười thật tươi, lão ta chợt nhìn Dương Thanh, kiên quyết nói: “Nhất định tôi sẽ làm cậu Thanh tỉnh táo lại!”
Mặc dù Thượng Quan Nhu không rõ Vương Chiến có thể dùng cách gì để làm Dương Thanh tỉnh táo lại nhưng cô ta cảm nhận được sự kiên quyết trên người Vương Chiến.
“Ông yên tâm, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi!”
Thượng
Danh Sách Chương: