Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3236

Mã Siêu bỗng gọi rất nhỏ, mắt còn rơm rớm nước mắt.

Có thể thấy Dương Chấn lần nữa, tốt quá rồi!

Dương Chấn mỉm cười ấm áp, lập tức bỏ tay khỏi đầu Mã Siêu.

Anh đã cố gắng hết sức, tuy không thể hoàn toàn trấn áp sức mạnh của Thị Huyết Châu, nhưng cũng đã kìm hãm phần lớn rồi, với thực lực của Mã Siêu bây giờ, Mã Siêu hoàn toàn có thể đối phó.

Dương Chấn nhìn Mã Siêu, trầm giọng nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Tôi biết cậu có thù hận sâu sắc với gia tộc Bách Lý, cũng không ngăn cậu báo thù, nhưng giờ chưa phải lúc”.

Mã Siêu siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe: “Anh Chấn, em biết! Nhưng cứ thấy người của gia tộc Bách Lý, em lại muốn ra tay!”

Dương Chấn hoàn toàn có thể hiểu được, cũng như anh lúc trước, khi chưa rõ chân tướng, anh cũng vô cùng căm thù gia tộc Vũ Văn – một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô, đến khi biết sự thật thì mới biết mình đã hận nhầm người.

Dương Chấn vỗ vai Mã Siêu, nói: “Chuyện tiếp theo cứ để tôi xử lý, cậu mau khôi phục đi, có lẽ lát nữa tôi không quan tâm cậu được!”

Anh nói rồi nhìn về phía Bách Lý Huyền, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người anh, lao đến chỗ lão ta.

Dương Chấn lạnh lùng nhìn Bách Lý Huyền: “Người của gia tộc Bách Lý thích ỷ mạnh hiếp yếu lắm hả?”

Sắc mặt của Bách Lý Huyền lập tức trở nên hết sức khó coi, bởi vì lão ta đã cảm nhận được thực lực thật sự của Dương Chấn là Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ từ khí thế của anh.

Cao thủ thế tục trở nên yêu nghiệt như thế từ bao giờ chứ?

Lần này đến thế tục, lão ta chỉ biết Dương Chấn rất mạnh, đã giết được Bách Lý Trường Không có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Theo lão ta thấy, cho dù Dương Chấn mạnh đến mấy, có thể đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đã là yêu nghiệt lắm rồi, nào ngờ cảnh giới thực sự của Dương Chấn lại là Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.

Nếu biết Dương Chấn vừa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mấy phút trước, lão ta sẽ thấy thế nào đây?

“Láo xược!”

Một trong hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ được Đinh Văn Trác dẫn tới tức giận quát Dương Chấn: “Cậu là cái thá gì? Dám ăn nói xằng bậy với đại nhân Bách Lý của chúng tôi hả?”

Một cao thủ khác của gia tộc Bách Lý cũng tức giận quát: “Nói nhảm với cậu ta làm gì? Chúng ta cùng ra tay, giết cậu ta đi”.

Đối phương cười lạnh: “Tôi cũng đang có ý đó!”

Sau khi dứt lời, hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ của gia tộc Bách Lý cùng xông tới chỗ Dương Chấn.

Nhưng họ không phát huy hết tốc độ mà cố tình giảm tốc.

Họ biết thực lực của Dương Chấn hết sức khó lường, nhưng vẫn xông lên giết Dương Chấn vì muốn thể hiện trước mặt Bách Lý Huyền, họ cũng biết chắc chắn Bách Lý Huyền sẽ không để họ đi chịu chết.

“Quay lại đây cho tôi!”

Bách Lý Huyền biết thực lực của Dương Chấn, lập tức quát lớn.

Nhưng khi lão ta quát lên, chuẩn bị tìm cách cứu viện thì đã muộn.

Trong lúc lão ta nói chuyện, Dương Chấn đã di chuyển.

“Rầm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK