Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3208

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ hồi nãy nghiêm nghị nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi nói thẳng, ông cũng đừng nóng, tôi nghĩ việc cao thủ nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu là chuyện của tất cả cao thủ Chiêu Châu, Dương Chấn cũng là một phần tử của cao thủ Chiêu Châu, có nghĩa vụ giữ gìn tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu”.

“Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận sự xuất sắc của Dương Chấn, đúng là cậu ta đã bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu, nhưng lần này cậu ta cũng bị thương rất nặng, cho dù cứu sống được thì cũng trở thành kẻ tàn phế”.

“So với việc cứu sống một người rồi người đó biến thành kẻ tàn phế, thà từ bỏ việc chữa trị cho cậu ta, để cậu ta tự xoay sở, chắc chắn chuyện biến thành kẻ tàn phế sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết, nên từ bỏ việc điều trị cũng là tốt cho cậu ta thôi”.

“Chẳng biết ông Đỗ sẽ phải trả giá đắt đến mức nào để tìm Hồi Hồn Đan, tôi thấy việc nỗ lực nhiều như thế để cứu Dương Chấn không đáng”.

Nghe thấy thế, Ninh Thiên Hòa lập tức sầm mặt.

Ngay sau đó, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khác cũng nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi cũng nghĩ việc trả giá đắt như thế để cứu Dương Chấn là không đáng”.

“Bây giờ cậu ta đã thành ra như thế, cho dù cứu sống thì sao? Chẳng phải cũng trở thành kẻ tàn phế à? Tôi nghĩ nếu biết hậu quả sau khi được cứu sống là trở thành kẻ tàn phế, chắc chắn Dương Chấn cũng không muốn được cứu đâu?”

“Chưa bàn đến việc ông Đỗ phải trả giá bao nhiêu để lấy được Hồi Hồn Đan, thực lực mạnh mẽ mà Dương Chấn thể hiện lần này sẽ khiến cậu ta trở thành cái gai trong mắt cao thủ nước Dương, không chừng nước Dương đã cử cao thủ hàng đầu đến giết Dương Chấn rồi”.

“Võ Minh chúng ta vừa thành lập, không phải đối thủ của cao thủ hàng đầu nước Dương, tôi nghĩ để Dương Chấn ở lại Võ Minh, chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ hết”.

Đương nhiên, không phải ai cũng phản đối, vẫn có người ủng hộ và bảo vệ Dương Chấn.

“Rầm!”

Một ông lão để râu dê vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Các người còn lương tâm không? Lần này cao thủ nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, các người tưởng họ chỉ muốn so tài thật à?”

“Mục đích thực sự của họ là cả Chiêu Châu, họ định dùng trận chiến này để thể hiện sức mạnh của mình, từ đó thu hút cao thủ Chiêu Châu gia nhập phe mình, nếu để họ thành công, không ai cứu nổi tương lai của cao thủ Chiêu Châu hết”.

“Cậu Chấn đã liều mạng đánh một trận, vượt cảnh giới để giết Kitano Takeshi, cậu ấy nên trở thành niềm tự hào của cao thủ Chiêu Châu! Sao chúng ta có thể chấp nhận cậu ấy gia nhập Võ Minh, thậm chí để cậu ấy trở thành minh chủ Võ Minh khi cần cậu ấy, rồi lại vứt bỏ cậu ấy khi cậu ấy cần chúng ta được?”

“Nếu chúng ta vứt bỏ Cậu Chấn thật, vậy mục đích ban đầu khi thành lập Võ Minh cũng không có nghĩa lý gì hết”.

Hai cao thủ vừa phản đối việc giữ Dương Chấn lại Võ Minh lập tức im lặng, không phải họ không thích Dương Chấn, nhưng đứng ở góc độ của Võ Minh, chỉ có vứt bỏ Dương Chấn mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng về mặt đạo đức, nhất định phải giữ Dương Chấn lại.

Ninh Thiên Hòa nói: “Ba ngày trước, khi chúng ta so đấu với cao thủ nước Dương, ông Đỗ đã nói ai lập công lớn nhất trong trận đấu thì sẽ trở thành minh chủ Võ Minh, huống hồ trước khi đi, ông Đỗ cũng đã dặn chúng ta phải bảo vệ Cậu Chấn”.

“Đã như vậy, chúng ta phải bảo vệ tốt Cậu Chấn, trước khi ông Đỗ về, chúng ta phải tăng cảnh giác, đề phòng kẻ địch mạnh lẻn vào rồi ra tay với Cậu Chấn”.

“Được rồi, cuộc họp kết thúc, tan họp đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK