Chương 2281:
Dương Chấn nói xong, Thượng Quan Hoàng lập tức tuyên bố: “Cậu Chấn đừng lo, tôi sẽ cẩn thận sàng lọc. Có điều, hiện giờ trong các gia tộc lớn ở Hoàng thành Thượng Quan chỉ có Lý Trọng của nhà họ Lý là đi theo cậu, đương nhiên ông ta sẽ không dính dáng gì đến Hoàng tộc họ Diệp.
Các thị tộc còn lại thì chỉ thay thế cho nhà họ Đậu và nhà họ Thái, thế lực hoàn toàn kém xa, chắc có lẽ Hoàng tộc họ Diệp sẽ không ngu ngốc đến mức vấy tay với họ đâu”.
Dương Chấn đáp lời: ‘Dù thế nào thì ông cứ sàng lọc toàn bộ nhân lúc tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp chưa diễn ra đi, nếu kéo đến ngày mai thì sẽ muộn đấy”.
“Rõ, thưa cậu Chấn”, Thượng Quan Hoàng vội vàng nhận lệnh.
Sau khi Dương Chấn tắt cuộc gọi với Thượng Quan Hoàng thì phía Long Tấn cũng đã liên lạc với Đoàn Hoàng xong.
“Giờ chỉ còn xem ngày mai thế nào thôi!”, anh nói.
Một đêm yên bình trôi qua, mặt trời ló dạng ở đằng Đông báo hiệu ngày mới đã đến. Hôm nay chính là ngày tổ chức tiệc mừng trăm tuổi của Diệp Lâm.
Mới sáng sớm thì Long Tấn đã gọi cho Dương Chấn.
“Cậu Chấn, vừa rồi Đoàn Hoàng có gọi cho tôi, nói rằng rất cảm ơn vì cậu đã nhắc nhở’, lão †a nói.
“ð2”
Dương Chấn hơi kinh ngạc, đương nhiên biết Đoàn Hoàng nói câu này với Long Tấn là có ý gì.
“Ngoài ra, Đoàn Hoàng còn bảo rằng trước đây có chút mâu thuần với cậu, hy vọng cậu rộng lòng bỏ qua, sau chuyện ở Yến Đô sẽ đến thăm cậu”. ‹ Long Tấn lại nói tiếp: “Tuy Đoàn Hoàng chỉ nói sơ vậy nhưng nghe giọng điệu thì rất kính trọng cậu’.
Dương Chấn khẽ mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Không phải kính trọng tôi đâu, ông ta muốn vẹn cả đôi đường đấy”.
Long Tấn vốn còn chưa hiểu lắm, nghe anh nói xong thì chợt tỉnh ngộ.
“Tôi hiểu rồi ạ, nếu Đoàn Hoàng thật sự muốn thăm cậu thì đã đi ngay bây giờ thay vì chờ đến tận khi tiệc mừng thọ của Diệp Lâm kết thúc. Bởi vì lúc này mà đến gặp cậu thì sẽ bị truyền đến tai bọn Hoàng tộc họ Diệp”, lão ta phân tích.
Dương Chấn nói: ‘Bởi vậy mới nói Đoàn Hoàng rất ranh ma. Nếu Hoàng tộc họ Diệp bị tôi hạ bệ thì ông ta sẽ đến hỏi thăm tôi. Nếu tôi bị Hoàng tộc họ Diệp tiêu diệt thì ông ta sẽ tránh tôi thật xa để không phải chịu lửa giận của những người đó’.
“Chẳng qua ông ta mưu kế sai người rồi”.
Nét mặt của Dương Chấn cực kỳ lạnh lùng.
Anh không thích những kẻ lắm mưu nhiều kế, vậy mà Đoàn Hoàng lại làm ra hành động như vậy. Dương Chấn vốn đã có mâu thuẫn với Hoàng tộc họ Đoàn vì chuyện của Đoàn Vô Nhai, lần này lại thêm thái độ của Đoàn Hoàng, anh vô cùng thất vọng.
“Đúng là gió chiều nào theo chiều nấy”, Long Tấn lạnh giọng nói.
Dương Chấn giơ tay xem đồng hồ, híp mắt nói: “Còn một tiếng nữa là tiệc mừng thọ của Diệp Lâm bắt đầu”.
Cúp máy, anh đứng trước cửa sổ sát đất, tia lạnh lẽo thoáng qua trong mắt.
Hôm nay chính là ngày giải quyết ân oán với Hoàng tộc họ Diệp, chỉ cần xong chuyện này thôi là có thể đón người thân của anh về rồi.
Nhìn bức ảnh gia đình được đặt trên tủ đầu giường, vẻ tàn khốc trong mắt Dương Chấn biến mất, thay vào đó là nhớ nhung và dịu dàng. Anh lẩm bẩm: “Thanh Tâm, Tiêu Tiêu, hai mẹ con chờ anh nhé!”
Giữa lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động cơ rồ rồ.
Vẻ nhu hòa trên gương mặt của Dương Chấn chợt tát, thoáng qua tia lạnh lẽo.
Dinh thự Vân Phong là khu vực chỉ thuộc về anh, không được anh cho phép, không một ai được phép đi vào. Nhưng bây giờ lại có một chiếc xe xa lạ đi thẳng vào trong.