Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3812

Nét mặt Hạ Hà trở nên phức tạp, cô ta nhìn người đàn ông đã khiến cô ta yêu điên cuồng trước mặt, cũng biết rằng suốt kiếp này mình không thể yêu người đàn ông nào khác nữa.

Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới mỉm cười, nhìn Dương Chấn: “Anh nói đấy nhé, nếu sau này tôi gặp nguy hiểm, anh nhất định phải tới cứu tôi!”

“Chắc chắn rồi!”

“Vậy chúng ta ngoéo tay nhé!”

“Hay cứ biết thế đi?”

“Không được!”

“Được rồi!”

“Ngoéo tay rồi thì trăm năm sau cũng không được thay đổi, ai thay đổi sẽ là cún con!”

Hạ Hà như trẻ con, móc ngón út vào ngón út của Dương Chấn rồi chạm ngón cái vào ngón cái của anh.

Hai người nhanh chóng tìm thấy một quán ăn bán đồ Giang Hải trong Thành Cửu Châu.

Dương Chấn chợt nói: “Hạ Hà, nói tôi nghe xem hai năm qua, cô đã gặp phải chuyện gì đi!”

Anh vẫn không đề cập tới chuyện này, bây giờ mới nhắc đến.

Anh có thể cảm nhận được, hình như Hạ Hà không có chút hy vọng nào với cuộc sống bây giờ.

Nghe thấy Dương Chấn nói thế, ánh mắt Hạ Hà hơi né tránh, cô ta nói ngay: “Cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là tôi đã từ bỏ con đường ngôi sao mà thôi”.

Dương Chấn biết Hạ Hà cũng không phải người sẽ dễ dàng từ bỏ, cô ta thực sự thích làm ngôi sao.

Tuy Dương Chấn không hiểu tại sao Hạ Hà lại từ bỏ con đường này, nhưng cũng có thể đoán đại khái, chắc chắn Hà Hồng Viễn đã ngăn cấm cô ta.

Dương Chấn nhìn chằm chằm vào Hạ Hà một lúc lâu, bỗng nghiêm nghị nói: “Hạ Hà, nếu cô coi tôi là bạn thì hãy nói hết những chuyện mà cô gặp phải trong hai năm qua với tôi đi!”

Mắt Hạ Hà lập tức rơm rớm nước mắt, trong hai năm qua, trừ mẹ ra, có lẽ chỉ mình Dương Chấn thật lòng quan tâm cô ta nhỉ?

Hạ Hà vội nói: “Đương nhiên tôi có xem anh là bạn! Nhưng những gì mà tôi nói đều là thật, hai năm qua, tôi sống rất tốt, không gặp chuyện gì không hay cả, giờ tôi đã về nhà họ Hà, ông nội cũng rất tốt với tôi, tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ”.

Dương Chấn lắc đầu, rõ ràng Hạ Hà chỉ đang qua loa cho xong chuyện.

Tuy Hạ Hà không nói nhưng anh cũng có thể đoán được, cuộc sống của Hạ Hà trong hai năm qua không ổn chút nào.

Nếu Hạ Hà đã không muốn nhiều lời, Dương Chấn cũng không hỏi thêm.

Sau khi ăn khuya xong, Dương Chấn thanh toán rồi nói: “Tôi còn việc khác phải xử lý, không tiễn cô về được”.

Nghe thấy Dương Chấn nói thế, Hạ Hà lập tức cuống lên, vội hỏi: “Có phải sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa không?”

Dương Chấn lắc đầu: “Cô cứ yên tâm! Những gì mà tôi vừa đồng ý với cô sẽ luôn có tác dụng! Kiếp này tôi sẽ bảo vệ cô an toàn! Giờ tôi có chuyện quan trọng phải làm thật, cô tự về nhà họ Hà nhé!”

Lúc này Hạ Hà mới bớt lo nhưng cô ta vẫn thấy hơi không nỡ, mỗi lần ở riêng với Dương Chấn, cô ta luôn cảm thấy vô cùng dễ chịu, chỉ muốn đi theo Dương Chấn cả đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK