CHƯƠNG 431: TÔI MUỐN CẦU HÔN.
Trong phòng tiệc rượu rộng lớn bỗng chốc lặng ngắt như tờ!
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dừng trên người Mã Tuân, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Cháu đích tôn nhà họ Vương, người đứng đầu nhà họ Vương trong tương lai thế mà bị giết rồi!
Bị giết ngay trong hiện trường hôn lễ, ngay ở ngày vui của nhà họ Vương!
Điều này sao có thể?
Sao anh ta dám?
Chẳng lẽ không biết nhà họ Vương và nhà họ Ngải bắt tay sẽ mạnh tới mức nào?
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng nhìn ra sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Sau khi giết Vương Hải, Mã Tuân vẫn hành động như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, anh ta bưng một bình trà lên, rót đầy chén cho Dương Chấn, sau đó cung kính ngồi xuống bên cạnh Dương Chấn.
Tất cả mọi người đều quên hô hấp, mặt mũi dại ra nhìn cảnh này.
Cho đến giờ phút này, bọn họ mới nhận ra từ đầu đến cuối, người thanh niên ngồi một mình uống trà yên lặng không nói lời nào bên kia mới là người nắm quyền quyết định Mã Tuân.
Nếu không phải người này cho phép, cấp dưới của anh sao có thể dám giết người của nhà họ Vương ngay ở hiện trường hôn lễ của nhà họ Vương?
Chỉ là, một người có thể có được cấp dưới cấp bậc cường giả như Mã Tuân thì sẽ là người như thế nào?
Từ khi nào mà Yên Đô lại xuất hiện nhân vật trẻ tuổi có bối cảnh bậc nhất như vậy?
Các khách khứa ở đây đều nghĩ Dương Chấn là con cháu nhà giàu có nào đó.
Thậm chí có người còn hoài nghi liệu có phải Dương Chấn là con riêng của một gia tộc nào đó trong tám môn phái ở Yên Đô hay không.
“Con trai!”
Một tiếng rống giận thê lương đột ngột vang võng khắp cả yến hội, lúc này mới kéo mọi người ra khỏi nỗi khiếp sợ.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, trước ngực cắm một bông hoa tươi nghiêng ngả lảo đảo lao đến.
Gọi Vương Hải là con trai, thân phận của người đàn ông này không cần nói cũng biết.
Con cả nhà họ Vương, ba của Vương Hải, Vương Hồng Hiền!
Hôm nay người muốn kết hôn với Ngải Lâm chính là con của ông ta.
Một ngày vui của con thế mà lại biến thành ngày buồn của con.
Thật đúng là một ngày vui buồn lẫn lộn!
“Mày… Mày cũng dám giết con tao!”
“Mày sẽ chết, mày sẽ chết vô cùng thảm!”
“Tao muốn uống máu mày, ăn thịt mày!”
Vương Hồng Hiền ôm thi thể Vương Hải, nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói vô cùng thê lương, trên mặt là tức giận ngập trời.
Nếu có thể, ông ta sẽ giết Mã Tuân ngay lập tức để báo thù cho con trai mình.
Dương Chấn cũng không nghi ngờ, nếu anh và Mã Tuân chỉ là người thường thì Vương Hồng Hiền thật sự sẽ làm như vậy.
Ánh mắt của Vương Hồng Hiền đã bị sát ý mãnh liệt che kín.
Nếu ánh mắt của thể giết chết người, vậy thì Dương Chấn và Mã Tuân đã sớm bị giết vô số lần.
Từ đầu đến cuối, Dương Chấn vẫn luôn như người ngoài cuộc, anh ngồi đó, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ thỉnh thoảng nâng chén trà lên uống một ngụm, Mã Tuân sẽ lập tức rót đầy cho anh.
Hôm nay anh đến, phần vì Mã Tuân và Ngải Lâm, chỉ cần Mã Tuân có thể ứng phó được, anh sẽ không tính toán ra mặt.
“Ranh con, rốt cuộc cậu là ai?”
“Dám giết người ở nơi tổ chức tiệc cưới ở nhà họ Vương và nhà họ Ngải, các cậu nghĩ chỉ bằng hai người các cậu là có thể chống lại hai nhà giàu hiển hách chúng tôi à?”
“Nếu hôm nay hai cậu không nói rõ ra thì đừng mơ tưởng có thể bước khỏi tiệc rượu này nửa bước!”
Lúc này, lại là một người trung niên đứng lên, trước ngực là hoa tươi, mặt mũi uy nghiêm nói với Dương Chấn và Mã Tuân.
Ông ta nói nhà họ Ngải chúng tôi, hiển nhiên là người nhà họ Hải, trước ngực cài hoa, chỉ có thể là ba của Ngải Lâm, Ngải Minh Húc!
Nếu bây giờ ông ta không đứng ra thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Sau lưng nhà họ Vương chính là nhà họ Hoàng, cũng không phải nhà dễ chọc.
Nếu người nhà họ Vương nói như vậy, Mã Tuân sẽ giết ngay không chút do dự, nhưng cố tình người đứng ra lại là Ngải Minh Húc, ba của Ngải Lâm.
Nếu Mã Tuân muốn cưới Ngải Lâm làm vợ thì nhất định phải được Ngải Minh Húc đồng ý.
Mã Tuân bỗng nhiên cúi đầu, thậm chí không dám đối diện với Ngải Minh Húc, điều này khiến Ngải Minh Húc không hiểu ra sao.
Ma đầu giết người không chớp mắt này hình như hơi sợ mình?
Là cảm giác sai à?
Đương nhiên không sai!
Đúng lúc này, Dương Chấn vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng dậy trước mắt mọi người, bình tĩnh nói với Ngải Minh Húc.
“Hôm nay tôi đến là để thay anh em Mã Tuân của tôi cầu hôn với bác!”
Dương Chấn bỗng nhiên lên tiếng, cao giọng nói: “Hy vọng bác có thể tác thành cho hôn sự của anh em Mã Tuân của tôi và Ngải Lâm!”
Anh vừa nói ra những lời này, mọi người lập tức ồ lên.
Ngay cả Ngải Minh Húc cũng mở to mắt nhìn.
“Cái gì? Anh ta là đến cầu hôn với Ngải Minh Húc?”
“Ngải Minh Húc chỉ có một con gái, chính là chuyên gia y học xinh đẹp Ngải Lâm phải gả vào nhà họ Vương hôm nay kia.”
“Khó trách họ muốn làm loạn, thì ra là vì cô gái kia.”
Bốn phía đều là tiếng nghị luận, sắc mặt người nhà họ Vương khó coi vô cùng.
Sắc mặt người nhà họ Ngải cũng nhục nhã không kém.
Dương Chấn nói muốn cầu hôn thay Mã Tuân, không chỉ đánh lên mặt nhà họ Vương mà còn đồng thời đánh mặt nhà họ Ngải.
Nếu chuyện này không giải quyết thích đáng thì nhất định nhà họ Vương sẽ hận nhà họ Ngải.
Sau lưng nhà họ Vương chính là nhà họ Hoàng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngải Minh Húc càng thêm khó coi.
“Nhóc con, cậu nói hươu nói vượn cái gì? Hôm nay là ngày con gái tôi kết hôn, cậu nói thế là muốn khiêu khích à?”
Ngải Minh Húc híp mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn, lạnh lùng hỏi.
Không đợi Dương Chấn trả lời, Mã Tuân rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Ngải Minh Húc, vẻ mặt chân thành nói: “Bác Ngải, không phải chúng cháu muốn khiêu khích mà là thật sự muốn kết thân, hy vọng bác có thể đồng ý việc hôn sự của cháu và Ngải Lâm!”
Thái độ của Mã Tuân cực kỳ thành khẩn, anh ta rất xác định, anh ta yêu Ngải Lâm.
Trong khoảng thời gian ở chung này, anh ta cũng xác định trong lòng Ngải Lâm có anh ta.
Vì Ngải Lâm, anh ta có thể thừa nhận tất cả!
Ngải Minh Húc là ba Ngải Lâm, đương nhiên anh ta không thể nói lời chống đối, lại càng không thể dùng vũ lực.
“Hừ!”
Ngài Minh Húc cười lạnh nói: “Nực cười! Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cậu mà cậu dám nói với tôi là cậu muốn cầu hôn? Cậu cho rằng tôi tin cậu à? Rõ ràng các người đến gây chuyện.”
“Nhóc con, cẩn thận họa từ miệng mà ra!”
“Cậu dám giết người nhà họ Vương ở ngay hôn lễ của con gái tôi, chuyện này phải cho nhà họ Vương một câu trả lời, nếu không nhà họ Ngải tôi cũng tuyệt đối không bỏ qua!”
Thái độ của Ngải Minh Húc cùng những lời này đều là muốn phủi nhanh quan hệ với Mã Tuân.
Đồng thời cũng nói cho nhà họ Vương rằng ông ta không quen Mã Tuân, cũng sẽ không nhận lời cầu hôn của Mã Tuân.
Trái lại còn giúp nhà họ Vương cùng đối phó với hai người trẻ tuổi này.
Sắc mặt Mã Tuân vô cùng khó coi, chân thành nói: “Bác Ngải, cháu và Ngải Lâm là yêu nhau thật lòng, mong bác cho cháu một cơ hội!”
“Nhóc con, không cần nói hươu nói vượn! Con gái tôi căn bản chưa từng yêu đương, làm sao có thể yêu nhau với cậu?”
Ngải Minh Húc lập tức nổi giận vung tay lên: “Người đâu, bắt kẻ nói xằng nói xiên này lại cho tôi!”
Ông ta vừa dứt lời, vài người đàn ông cường tráng lập tức lao đến trước mặt Mã Tuân, chỉ chớp mắt đã bao vây anh ta.
Dương Chấn nhíu mày, híp mắt nhìn Ngải Minh Húc: “Ông không phân tốt xấu mà bắt anh em tôi, ông hỏi ý kiến tôi chưa?”
“Cậu là cái thá gì? Có tư cách nhúng tay chuyện nhà họ Ngải này?”
Ngải Minh Húc tức giận nói: “Nếu cậu dám nhiều lời vô nghĩa thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Tôi lại muốn nhìn xem ông định không khách khí với tôi thế nào!”
Hơi thở của Dương Chấn bỗng nhiên tăng vọt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Ngải Minh Húc.
Anh cũng không hi vọng dùng võ lực để trấn áp người nhà họ Ngải, nhưng nếu người nhà họ Ngải không để ý đến hạnh phúc của Ngải Lâm, ép cô ấy gả vào nhà họ Vương.
Như vậy, anh không ngại dùng võ lực với nhà họ Ngải!
Ngải Minh Húc cũng bị khí thế trên người Dương Chấn đè ép.
Người nhà họ Vương biết thân phận của Dương Chấn, cũng hiểu được mục đích của hôn lễ này, chỉ là người nhà họ Ngải không biết.
Người nhà họ Ngải chỉ biết, nhà họ Hoàng thay nhà họ Vương đi cầu hôn, bọn họ không dám đắc tội nhà họ Hoàng, cho nên mới gấp gáp như thế, một ngày trước vừa mới cầu hôn, ngày hôm sau đã tổ chức hôn lễ.
“Cậu trai, đây là thành ý cầu hôn của cậu à?”
Ngải Minh Húc cả giận nói: “Uy hiếp tôi trước mặt mọi người?”
Ông ta vừa dứt lời đã nhìn thấy mấy người đàn ông mặc âu phục đi giày da nâng mấy thùng đi đến.