Mục lục
Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 125: Không giống vừa mới quen

Ánh mắt này khiến lòng Hoàng Thái Hậu dâng lên một dấu chấm hỏi.

Ánh nhìn của Từ Giản dừng lại trên người Lâm Vân Yên.

Điều này không có gì lạ.

Trước đó ở đây là nơi vài người họ trò chuyện, Vân Yên mới vừa ngồi xuống.

Là người đến sau, được người có mặt trước chú ý là chuyện hết sức tự nhiên.

Nếu trong ánh mắt của Từ Giản có chút gì tránh né thì Hoàng Thái Hậu lại dễ dàng đoán hơn.

Từ Giản rất thẳng thắn.

Ánh mắt bình thản, dù có chút ý cười nhưng không có vẻ bẽn lẽn.

Không giống ánh nhìn của chàng trai mười bảy, mười tám tuổi khi trông thấy cô gái mình để ý.

Hoàng Thái Hậu suy nghĩ, chẳng lẽ lần trước Hạ Thanh Lược đã nhìn nhầm sao?

Nói ra thì bản thân Thanh Lược còn là đứa trẻ, suốt ngày chạy đi khắp nơi góp vui, nghe vài câu chuyện cười.

Thích cô gái nào ư? Nhóc đó nhìn như vẫn chưa hiểu chuyện.

Càng nghĩ Hoàng Thái Hậu càng cảm thấy lời của Hạ Thanh Lược không đáng tin.

Lâm Vân Yên nhìn thấy ánh mắt dò xét của Hoàng Thái Hậu, bèn nói: "Hôm qua người còn nói, mỗi ngày dưỡng bệnh thật buồn chán, hôm nay vui rồi, Thái tử tới thăm người, Thánh Thượng và Phụ Quốc công cũng đến thăm."

Hoàng Thái Hậu mỉm cười chỉ vào nàng: "Sao lại chua như vậy? Bọn họ đều chỉ ngồi một lúc rồi đi, chỉ có Vân Yên là hiếu thảo nhất, ngày ngày ở cạnh ai gia."

Lâm Vân Yên không nhịn được, cười đến cong mắt.

Nụ cười ấy Hoàng Thái Hậu cũng bắt gặp ý cười trong mắt Từ Giản.

Cổ nhân nói thế nào nhỉ?

Đứa trẻ biết khóc sẽ được bú.

Cô gái nhỏ biết nũng nịu thì ai cũng quý mến.

Không hẳn là tình cảm yêu mến, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng thấy vui vẻ, điều này thì nam nữ, già trẻ cũng đều giống nhau.

Mà nếu đã có thể cười khi nhìn thấy thì chí ít cũng chứng tỏ không có "ác ý" ngay từ đầu.

Nếu nói Hoàng Thái Hậu thiên vị cũng được, bà vốn nghĩ, cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như Vân Yên, thì ai lại vô duyên vô cớ đem lòng thù ghét chứ?

Nói thêm một lúc nữa, Thánh Thượng đứng dậy.


Lâm Vân Yên tiễn ngài và Từ Giản ra ngoài.

Hoàng Thái Hậu dõi theo họ rời đi, quay đầu hỏi Vương ma ma: "Ngươi thấy sao?"

Vương ma ma nói: "Đẹp mắt, xứng đôi."

Hoàng Thái Hậu bật cười.

Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của Lâm Vân Yên và Từ Giản, quả thật có thể dùng hai từ này, nhưng điều bà muốn hỏi không phải như thế.

Vương ma ma đùa xong, hạ giọng nghiêm túc nói với Hoàng Thái Hậu: "Nếu nói Phụ Quốc công sớm đã để mắt đến Quận chúa thì nô tỳ mắt kém không nhìn ra, nhưng nếu nói về sau có thể thử thì cũng đáng để thử."

Hoàng Thái Hậu lại gọi Tiểu Dư công công vào.

Tiểu Dư công công thuật lại đoạn đối thoại ở ngoài hành lang trước đó.

Hoàng Thái Hậu nghe xong cười không ngừng: "Ôi, Phụ Quốc công cũng bị Vân Yên chọc sao? Chọc xong mà Phụ Quốc công không tức giận à?"

"Nô tài nhìn thấy Phụ Quốc công lại còn rất vui vẻ." Tiểu Dư công công nói thật: "Quận chúa chọc Phụ Quốc công và chọc Lưu công tử là hai thái độ khác hẳn nhau. Nô tài xin nói điều không nên, nhìn Quận chúa rõ ràng rất bài xích Lưu công tử kia."

Có so sánh mới thấy chênh lệch.

Hoàng Thái Hậu suy nghĩ rồi nói: "Người với người ở cạnh nhau, mỗi người mỗi tính, nhưng ai gia nhìn Vân Yên và Phụ Quốc công, luôn cảm thấy có gì đó... khó mà nói rõ."

"Nô tài cũng nghĩ vậy." Tiểu Dư công công nói đến đây, linh cảm thoáng qua lúc trước lại một lần nữa hiện lên, lần này hắn nắm bắt được nhiều hơn: "Quen thuộc, Quận chúa và Phụ Quốc công nhìn không giống như vừa mới gặp. Dù không nói chuyện nhiều, thậm chí có nói điều gì không hay, cũng không gây ra sóng gió gì. Nhưng bầu không khí rất hài hòa."

Từ Giản và Lâm Vân Yên quen biết lâu rồi sao?


Hoàng Thái Hậu tất nhiên không nghĩ vậy, nhưng vật họp theo loài, người phân theo nhóm, có những người sinh ra đã dễ hòa hợp.

Dù là anh chị em, tri kỷ, hay thậm chí là vợ chồng, chỉ cần hòa hợp thì đều có thể sống vui vẻ với nhau.

Nhưng cũng có những người, sinh ra đã là kẻ vay nợ của nhau.

Không cần nói xa, Từ Giản và người em trai kêu như vịt của hắn là tự nhiên không thể hòa hợp.

Nghĩ vậy, Hoàng Thái Hậu chợt thấy chủ ý của Thánh Thượng cũng không quá tồi.

Đời người mấy chục năm, vợ chồng cùng nhau trải qua sóng gió.

Nếu không hợp, nam tử còn có thể nạp thiếp, nuôi ngoại thất, chưa nói hợp quy củ hay không, nhà có mất mặt hay không, chung quy thì họ không thiếu cách để có "hồng nhan kề gối", nữ tử lại không giống vậy, cả đời chỉ gắn bó với một người.

Vậy nên hòa hợp chính là điều quan trọng nhất.

Đang suy nghĩ thì Lâm Vân Yên đã quay lại.

Tiểu Dư công công và Vương ma ma tạm thời lui ra, để Hoàng Thái Hậu và Lâm Vân Yên nói chuyện.

Lâm Vân Yên ngồi xuống, vẻ mặt thoáng lộ vẻ do dự.

Hoàng Thái Hậu thấy nàng muốn nói lại thôi, bèn nói: "Cái đầu nhỏ của con đang nghĩ gì? Nói cho ai gia nghe xem?"

Khóe môi nàng hơi cong lên, nụ cười có chút ngập ngừng, Lâm Vân Yên nói: "Người và Thánh Thượng có phải..."

Câu nói dừng lại, nhưng ý tứ đã rõ ràng trước mặt Hoàng Thái Hậu.

Hoàng Thái Hậu ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Lâm Vân Yên, nhưng nghĩ lại, Vân Yên vốn là người tinh tế, nhìn ra cũng không có gì lạ.

"Thánh Thượng mở lời, ai gia chưa đồng ý ngay." đã nói đến đây, Hoàng Thái Hậu cũng muốn nghe thử suy nghĩ của Lâm Vân Yên, bèn nói: "Kinh thành nhiều thiếu niên tuấn tú như vậy, con muốn chọn ai mà không được? Ai gia cũng thương tiếc Từ Giản, nếu hắn thân thể khỏe mạnh, không bệnh không tật, ngoài việc lo hắn đi biên cương chinh chiến, cũng không phải lựa chọn tồi, nhưng hắn lại bị thương ở chân. Con nghĩ thế nào thì cứ nói với ai gia. Không cần bận tâm Thánh Thượng, nếu con có ý kiến của riêng mình, ai gia sẽ giúp coniói với Thánh Thượng."

Lông mi dài của Lâm Vân Yên run run.

Những lời này cũng chỉ khi nàng thân thiết với Hoàng Thái Hậu mới có thể nói thẳng thắn như vậy.

Nhưng nàng cũng nghe ra vài ý nghĩa trong đó.

Từ Giản bây giờ chỉ là chân có thương tích, sinh hoạt hàng ngày không quá ảnh hưởng, Hoàng Thái Hậu đã lấy đó làm lý do tỏ vẻ không hài lòng, vậy trước đây khi Từ Giản ngồi xe lăn, thật sự trở thành người tàn phế thì sao hôn sự lại thành được?

Là do Hoàng Thái Hậu không cãi lại được Thánh Thượng, cha nàng cũng bị Thánh Thượng thuyết phục, Hoàng Thái Hậu vì chuyện đã định nên không nói với nàng những lời không hay sao?

Đây cũng không phải là không thể.

Với tính cách của Hoàng Thái Hậu, bà sẽ cố tranh cãi với Thánh Thượng, nhưng cũng không thể quá cứng nhắc, nếu không làm được cũng là bình thường.

"Người đột ngột hỏi con vậy, con cũng không biết phải trả lời sao." Lâm Vân Yên mím môi, rồi nói: "Người ta nói vợ chồng cần duyên phận, phụ thân con cũng thường nói như vậy. Phụ thân và mẫu thân con có duyên, dù mẫu thân con mất đi, phụ thân cũng chưa từng có ý định đi bước nữa. Không phải vì sợ con chịu ấm ức, với sự bảo bọc của tổ mẫu, phụ thân không cho rằng kế mẫu nhất định sẽ gây chuyện, con lại có người bảo vệ, đừng nói một kế mẫu, dù là năm người kế mẫu cũng phải ngoan ngoãn quỳ trước người. Chỉ là phụ thân quá nhớ mẫu thân, không muốn cùng người khác chung sống như vậy thôi. Con rất ngưỡng mộ phụ mẫu. Nhưng gần đây cũng thấy nhiều trường hợp gả sai. Đại tỷ của con may mắn, phát hiện đối phương là kẻ tồi tệ trước khi thành thân nên mới thoát được; mẫu thân của Chu Trán thì không có được may mắn ấy, bị phu quân hại đến mất mạng. Con chỉ nghĩ, để có một cuộc hôn nhân tốt, thật sự không phải chuyện dễ dàng."

Lâm Vân Yên nghĩ gì nói đó, lại khiến Hoàng Thái Hậu nghe mà cảm khái.

Càng nghe thì hai chữ "hòa hợp" lại càng được đề cao.

So với thân phận, tính tình, thương tật hay không, quan trọng hơn gấp bội lần. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK