Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 147: Bị quận chúa đoán đúng quá đúng
Nghe vậy, mắt tên người hầu sáng rực lên.
Cả quãng đường từ đầu ngõ về đây, hắn vẫn chưa thể nhớ ra người đó là ai.
Vậy mà chỉ với một câu nhắc của Quận chúa, hắn đã liên tục gật đầu: "Đúng đúng, là ma ma theo tiểu thư phủ Vân Dương Bá đến, khả năng nhận diện của ta không tệ đâu, không thể nhầm được."
Vãn Nguyệt nhanh nhẹn, đưa cho hắn vài đồng: "Hôm nay quận chúa đãi tiền rượu nước."
Lại lấy thêm một nắm chia cho Lâm Đôn và người đánh xe, Vãn Nguyệt cười tươi: "Mua thêm ít thịt cừu trắng, thêm con gà quay nữa, nhắm rượu cho ngon."
Lâm Đôn phấn khởi: "Giữa trưa thì không dám uống rượu, để tối không trực rồi uống rượu ăn thịt cho ấm bụng."
Lâm Vân Yên nhìn người đánh xe, nói: "Trưa nay Ngưu bá bá cũng không được ăn rồi, ta còn phải ra ngoài nữa."
Người đánh xe gật đầu đồng ý.
Hôm nay Lâm Vân Tĩnh theo Hoàng Thị đi dâng hương, đến chiều tối mới về phủ.
Lâm Vân Yên sai người đến mời Lâm Vân Phương ở viện Hàn Huy.
Chỉ chờ một lát, Lâm Vân Phương đã vội vã đến: "Nhị tỷ muốn đi dạo phố à? Đi đi đi, chúng ta đi nhanh thôi."
Xe ngựa lại rời khỏi phủ Thành Ý Bá.
Ông Ngưu nhận lệnh, đến đầu ngõ thì cho xe đi một đoạn lại dừng, Vãn Nguyệt đi mua hai cái bánh, một ấm đồ uống nóng, chầm chậm như vậy, xe mới đến được đường Nam.
Lâm Vân Phương vừa nhai bánh vừa nghe Lâm Vân Yên dặn dò.
"Tỷ nói là Trịnh Lưu lại không chịu từ bỏ à?" Lâm Vân Phương tròn mắt, miệng phồng ra nói: "Oan có đầu, nợ có chủ, sao không tìm muội chứ?"
Lâm Vân Yên cười, chọc nhẹ má em gái: "Mấy ngày nay muội sợ lạnh, cứ ru rú trong nhà, đâu có dễ bám đuôi giống xe ngựa xinh đẹp lộng lẫy này của ta, phải không?"
Lâm Vân Phương ngượng ngùng cười.
Xe dừng trước cửa hàng phấn son.
Ông Ngưu đặt sẵn thang xuống, Vãn Nguyệt xuống xe trước, Tô ma ma đi cùng Lâm Vân Phương xuống tiếp.
Đợi hai chị em xuống xe, Tô ma ma cười đỡ Lâm Vân Phương, rồi khẽ nói với Lâm Vân Yên: "Thấy rồi, đúng là Lao ma ma."
Nói xong, Tô ma ma lắc đầu.
Lao ma ma này thật khổ, chỉ có hai cái chân mà đi theo xe ngựa, dù ông Ngưu có cố tình cho xe dừng chốc lát, nhưng cũng làm bà thở không ra hơi, giữa đường thở dốc không thôi.
Nếu không, cũng khó để Tô ma ma thấy bà ấy ngay.
"Bà ấy là người làm việc cho tiểu thư Trịnh Lưu, nhưng mà đi theo dõi như vậy, đáng ra không phải việc của bà ta." Tô ma ma nói.
Lâm Vân Yên không thấy bất ngờ.
Trịnh Lưu vu oan cho Vân Phương gian lận, bị nàng vạch trần, phủ Vân Dương Bá hôm ấy mất mặt, sau ở ngoài cổng cung, bà nội và mẹ chồng không cam lòng xin lỗi, bị Tiểu Đoạn Thị phản bác từng câu từng câu, lại càng bẽ bàng.
Mất mặt cả trong lẫn ngoài, trừ khi gió đông đổi chiều, nếu không phủ Vân Dương Bá sẽ không dễ gì mà đụng đến phủ Thành Ý Bá.
Một khi không khéo thì lại lôi chuyện cũ ra, chỉ làm cho các quý phủ quyền thế trong kinh thành cười chê thêm lần nữa thôi.
Người không chịu dừng lại chỉ có Trịnh Lưu.
Mà trong phủ chỉ có mấy ma ma và nha hoàn xung quanh Trịnh Lưu là nghe lời nàng ta thôi.
Lâm Vân Yên khoác tay Lâm Vân Phương bước vào cửa tiệm, Vãn Nguyệt và Tô ma ma đi theo sau, làm như không hề hay biết có người đang theo dõi.
Nàng đang nghĩ cách phản công Lưu Tấn, nghĩ ra ba bốn kế, chỉ tiếc là trong tay không đủ quân cờ.
Nếu có thêm vài quân tốt nữa thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Không ngờ, Trịnh Lưu lại không nhịn được trước.
Nói đi cũng phải nói lại, mối thù lần trước Trịnh Lưu mưu hại Vân Phương, các nàng đã tính sòng phẳng, còn chuyện Trịnh Lưu và Lưu Tấn gây rối cho nàng và Từ Giản, vẫn chưa trả lại đâu.
Giờ thì hợp lại thành một, sau này "tận dụng triệt để".
Vừa rồi Từ Giản còn cười nàng mãi vặt lông một con cừu, cũng không trách nàng được, vì cừu này cứ mọc nhiều lông quá thôi.
Không vặt thì thật phí phạm.
Tiệm phấn son này có phần của Trần Quế, chị em nhà họ Lâm là khách quen.
Vợ của Liêu Tử làm ở đây, bà dẫn hai người lên lầu vào phòng riêng.
"Quận chúa, Tam tiểu thư, hai người muốn mua phấn son thì để Trần Đông gia gửi đến phủ là được rồi, cần gì phải đến tận đây, trời lạnh thế này." Vợ Liêu Tử rót trà, nói.
Lâm Vân Yên cười: "Mấy ngày nay ông ấy bận rộn lo chuyện học hội."
Hội thi lớn nhất đã kết thúc, bọn họ cũng thu được kết quả như ý, nhưng Trần Quế vẫn chưa nghỉ ngơi.
Vẫn đi đến các học hội thi hội vừa để đánh bóng tên tuổi cho Sinh Huy Các, vừa làm cho xong việc, để không bị cho là cố tình.
"Chúng ta đến chọn hương lộ." Lâm Vân Yên nói thêm: "chọn loại nào thơm đậm một chút."
Điều này làm vợ Liêu Tử rất ngạc nhiên.
Thông thường, những cô gái trẻ thích mùi hương thanh nhã, những loại có mùi đậm thì thường bị chê là "quá nồng".
Còn những loại nặng mùi hơn thì người đàng hoàng chẳng mấy ai ưa dùng.
Nhưng Quận chúa đã nói thế nên vợ Liêu Tử tất nhiên tuân theo, làm theo lời dặn, lấy ra mấy loại.
Vừa để Quận chúa và Tam tiểu thư ngửi thử, vừa góp ý đôi lời: "Tiệm mới nhập về mấy loại hương lộ rất tốt, giữ hương lâu, cũng rất độc đáo, chỉ là không quá nồng."
"Để lần sau bảo Trần Quế mang đến phủ." Lâm Vân Yên nói rồi hạ giọng, ghé sát tai vợ Liêu Tử nói nhỏ vài câu.
Vợ Liêu Tử nghe xong thì hai mắt lấp lánh, gật đầu lia lịa.
Bên kia đường, Lao ma ma đang vịn tường, cuối cùng cũng thở lại bình thường, trán vẫn còn mồ hôi, bà lấy khăn lau đi.
Bà không biết rằng, trên tầng hai tiệm phấn son, sau cánh cửa sổ khẽ mở, có người đang quan sát mình.
Chờ khoảng một khắc, Lao ma ma thấy hai chị em nhà họ Lâm từ trong tiệm bước ra.
Mấy người đó không lên xe ngay mà đi bộ một đoạn, rồi bước vào một quán trà.
Chắc chắn rằng họ ngồi xuống uống trà, ăn điểm tâm, tạm thời sẽ không rời đi, Lao ma ma lại vội vàng quay về tiệm phấn son, nhìn xung quanh.
Vợ Liêu Tử đã nhận được sự chỉ dẫn của Tô ma ma, biết người này là Lao ma ma.
Thấy bà vào, nàng liền niềm nở đón tiếp: "Phấn son, sáp thơm, hương lộ, đều là những thứ mới thịnh hành nhất ở kinh thành, bà muốn chọn loại nào?"
Lao ma ma nhìn kỹ.
Không phải chính là cô nương vừa tiễn Lâm Vân Yên và mọi người ra sao?
Lúc ấy, còn đưa một gói gì đó cho nha đầu Vãn Nguyệt nữa.
Cười giả lả, Lao ma ma kéo vợ Liêu Tử ra một góc, hạ giọng hỏi: "Hai tiểu thư đó vừa mua gì thế?"
Sắc mặt vợ Liêu Tử lập tức tỏ vẻ cảnh giác: "Bà đừng làm khó ta, chúng ta làm ăn buôn bán..."
Một vật lạnh băng được nhét vào tay nàng.
Câu nói ngừng lại nơi miệng, vợ Liêu Tử cúi nhìn.
Là một thỏi bạc vụn.
Trong phủ công hầu bá thì chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với người làm ở cửa tiệm, cũng là không ít rồi.
Vợ Liêu Tử nhìn kỹ Lao ma ma mấy lần, trong lòng nghĩ thầm: Quả nhiên Quận chúa đoán đúng quá.
Nàng đang chờ đây.
Vờ như bị tiền bạc mua chuộc, vợ Liêu Tử khẽ đằng hắng: "Để ta giới thiệu cho bà loại hương lộ này, hương thơm đậm, mùa đông thưởng hoa mới không bị mùi hoa mai lấn át, tiểu thư nhà ta thích lắm."
Lao ma ma xuất thân từ phủ lớn, hiểu ngay ý của câu nói bóng gió này.
Bà vội nói: "Lấy cho ta ngửi thử."