Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 180: Còn một chút niềm vui
Kinh Đại Bão nghe mà lòng như mở hội.
Chỉ một, hai ngày nữa thôi.
Đúng là những lời lẽ đẹp đẽ.
Bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, cuốn theo những bông tuyết, chỉ nghe âm thanh thôi cũng thấy lạnh, thế mà lòng ông lại ấm áp, còn rộn ràng hơn cả những ngày tháng tư ở Giang Nam.
Trước bữa cơm tối, Kinh Đại Bão báo cáo tiến độ của ngõ Lão Thật cho Từ Giản.
"Phía ngoài đã sửa xong cả rồi, mấy hôm tuyết rơi đều lo làm nốt bên trong."
"May mà tường trong tường ngoài đều sơn từ sớm, giờ khô rồi, chẳng lo thời tiết làm ảnh hưởng nữa."
"Ta mời quan viên phủ Thuận Thiên vào trong xem, ai nấy đều hài lòng tay nghề chúng ta."
"Trần đông gia đi lòng vòng tham dự các hội thơ, tìm được không ít nhân tài triển vọng."
Việc chính xong xuôi, gương mặt cố nghiêm túc của Kinh Đại Bão cũng không nén được, cười tươi như Phật Di Lặc.
Hà ma ma đưa cơm tối nóng hổi đến, mùi thơm lan tỏa.
Kinh Đại Bão thèm ăn, ôm lấy bình rượu nóng mà uống liền mấy ly.
Từ Giản ăn xong, đặt đũa xuống, không rời bàn, ngồi nghe Kinh Đại Bão say xỉn lải nhải.
"Quận chúa thú vị thật, từng ánh mắt nụ cười đều thú vị, nàng còn hiểu lý lẽ nữa, rõ ràng từng chuyện một."
"Nam nhân ấy mà, phải nghe lời vợ, nghe lời vợ là chuyện đương nhiên, chẳng có gì phải xấu hổ."
"Ta thấy gia vẫn nghe lời quận chúa đấy chứ, nàng bảo đừng đi cầu thang, ngài cũng không lên lầu hai, bảo đừng để lạnh, ngài bèn ôm lò sưởi tay."
"Gọi là gì mà 'bị vợ quản'? Người ta bị quản thì nhà cửa hòa thuận, gia hòa vạn sự hưng!"
"Nếu không phải còn nhiều chuyện phải làm cho ngài, ta cũng muốn về nhà nghe vợ mắng vài câu, chơi đùa với cháu nội."
"Trẻ con thú vị lắm, sau này ngài làm cha rồi, thấy mấy đứa nhỏ mềm mại, sẽ hiểu thôi."
"Đến lúc đó, ta kể cho ngài nghe kinh nghiệm nuôi trẻ."
"Quốc công gia trên trời có linh thiêng cũng có thể yên lòng."
Huyền Túc và Tham Thần đứng không xa, nhìn nhau ngơ ngác.
Kinh đông gia đã uống bao nhiêu rồi, sao lại nói nhiều thế chứ?
Huyền Túc lén nhìn Từ Giản.
Từ Giản dựa lưng vào ghế, gối tựa êm ái, dáng vẻ thoải mái.
Đôi mắt cụp xuống, che đi những cảm xúc sâu thẳm trong đôi con ngươi đen láy.
Nhưng theo Huyền Túc thấy, hình như gia không để ý lắm đến những lời lải nhải của Kinh đông gia, chẳng hề khó chịu chút nào.
Mà giống như đang nghe hát, còn có chút vui vẻ?
Huyền Túc liếc mắt ra hiệu cho Tham Thần.
Thực ra hắn cũng muốn cười, chỉ là không dám.
Ngọn đèn dầu mờ đi một chút.
Từ Giản không bảo ai, đích thân đứng dậy, lấy kéo chọc bấc đèn.
Trẻ con có thú vị không, hắn chưa biết.
Chỉ là, Kinh Đại Bão nói một câu không sai, quận chúa thực sự rất thú vị.
Ngoài trời tuyết bay mãi cho tới buổi chầu sớm.
Trong phòng chờ chầu, các lão thần tuổi cao đều không chịu nổi cái lạnh này, liên tục xoa tay.
"Lò than không đủ nóng gì cả."
"Chờ một chút thôi, có là được rồi."
"Chắc cũng đến giờ rồi nhỉ?"
Lưu Tĩnh đứng một bên góc.
Ông còn trẻ, không sợ lạnh, nghe mấy lão đại nhân kêu rét, bèn ngẩng đầu nhìn về phía Từ Giản.
Từ Giản đứng ở góc khác, rõ ràng không muốn giao tiếp.
Thường thì Lưu Tĩnh cũng chẳng có ý định lại gần.
Nhưng lời An Dật Bá vẫn còn vang bên tai.
Từ Giản có thương tích ở chân, trời lạnh thì sẽ thấy đau.
Lưu Tĩnh thực ra không thấy rõ. Nhìn Từ Giản đứng thẳng, phong thái hiên ngang, chẳng có vẻ gì là đau chân.
Đôi khi Lưu Tĩnh cũng từng nghĩ, có lẽ vết thương của Từ Giản chỉ là một cái cớ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu Từ Giản muốn lấy cớ đó để làm gì, muốn đạt được cái gì, nên thôi.
Hôm nay, Lưu Tĩnh lại phải để tâm hơn.
Chuyện ở ngoài Hồng Lư Tự hôm trước, sau khi hắn rời đi, tình hình thế nào đương nhiên đều đến tai ông.
Lời của An Dật Bá, lời bàn tán của quan viên, từng câu từng chữ cứ quanh quẩn bên tai Lưu Tĩnh.
Ông đang suy nghĩ.
Làm việc phải chu toàn, ông quả thật chưa đủ chu toàn, để người ta nắm thóp, phân tích tới lui, kết luận rằng "Lưu đại nhân không quan tâm đến Phụ Quốc công chút nào."
Điều này tất nhiên là thật.
Lưu Tĩnh hiểu rõ hơn ai hết.
Giữa ông và Từ Giản, nếu nói có tình cha con thì đừng nói Từ Giản không tin, chính ông cũng chẳng tin.
Nhưng Từ Giản không tin thì không sao, điều Lưu Tĩnh muốn là người khác và đồng liêu tin.
Lưu Tĩnh phải là người cha cố gắng hàn gắn quan hệ, còn Từ Giản là đứa con ngang bướng, chẳng màng đạo hiếu mới được.
Mấy ngày trước bận lo việc của Tấn nhi, Lưu Tĩnh không rảnh bận tâm chuyện này.
Hôm qua làm lễ nhỏ, cuối cùng hắn cũng rảnh tay.
Bước đầu là quan tâm đến vết thương của Từ Giản.
Trong đó, còn có điều quan trọng hơn.
Giữa Từ Giản và quận chúa Ninh An, rốt cuộc là thế nào?
Ý nghĩ chợt lóe lên hôm đó đến giờ vẫn chưa tan.
Có khi ông nghĩ gần như chắc chắn, có khi lại thấy không thể nào.
Dù sao, ông cũng phải moi được vài lời thật từ miệng Từ Giản.
Nghĩ vậy, Lưu Tĩnh bước tới, đi xuyên qua phòng chờ về phía Từ Giản.
Từ Giản đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mắt không thấy nhưng tinh thần vẫn tập trung, xung quanh có động tĩnh gì, đều không qua được tai hắn.
Hắn nhạy bén nhận ra có người đang đi về phía này.
Bước chân ấy...
Chầm chậm mở mắt, trong đôi con ngươi xám lạnh ánh lên nét băng giá, ánh mắt ấy cứ thế lạnh lùng, trực tiếp nhìn vào Lưu Tĩnh.
Bất chợt, lông tơ sau gáy Lưu Tĩnh dựng đứng hết cả lên.
Ông hoàn toàn không ngờ Từ Giản đột ngột mở mắt, cũng không ngờ sẽ có một ánh nhìn lạnh lẽo chĩa về mình.
Điều khiến Lưu Tĩnh run sợ hơn cả là Từ Giản còn cười.
Chắc cũng không gọi là cười.
Môi mím lại, chỉ có một bên khóe môi hơi nhếch lên, cái nhếch môi ấy không có chút vui vẻ, chỉ có châm chọc và mỉa mai.
Như thể nhìn thấu mục đích của ông vậy.
Bước chân Lưu Tĩnh khựng lại, trong lòng có một giọng nói cứ lặp đi lặp lại, bảo ông đừng tiến thêm bước nào nữa.
Nếu ông tiếp tục đi tới bên Từ Giản, nói mấy lời đã chuẩn bị sẵn, chắc chắn chẳng thu được gì tốt.
Không chỉ không có gì tốt, mà còn có thể gặp phải một mớ phiền phức.
Tránh hại tìm lợi là bản năng của con người.
Lưu Tĩnh tất nhiên cũng phải nghe theo bản năng của mình.
Chỉ là ông không cam tâm.
Ông là cha, là cha mà chỉ vì một ánh mắt của con đã sợ hãi lùi bước, thế thì còn ra gì nữa.
Hít sâu một hơi, Lưu Tĩnh do dự giữa việc đương đầu hay lùi bước...
"Các vị đại nhân, đến giờ lên triều rồi." Thái giám ở ngoài phòng chờ lên tiếng.
Mọi người nghe thấy bèn chỉnh trang lại y phục.
Các công hầu bá, tam công xếp hàng trước, nhanh chóng tiến bước.
Từ Giản thu lại ánh nhìn, bước theo ra ngoài.
Lưu Tĩnh thấy Từ Giản rời đi, An Dật Bá đi theo sau, vỗ vỗ lưng hắn, hai người không biết nói gì với nhau, không khí vô cùng hòa thuận khiến Lưu Tĩnh nhíu mày.
Bản năng lại một lần nữa mách bảo ông rằng, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.