Mục lục
Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 170: Đúng là thích nghe

Hoàng Thái Hậu nghe xong thì gật đầu.

Người đông, chuyện nhiều.

Hậu cung có nỗi phiền của hậu cung, mà con dâu nhà công hầu bá phủ cũng có cái khó của riêng họ.

Bà chưa từng trải qua những chuyện đó, nhưng đã nghe kể nhiều.

"Phải nói rằng, khi xưa ta định thân cho A Uẩn, điều quan trọng nhất chính là phủ Thành Ý Bá ổn định, đơn giản."

Mẹ của Lâm Du mất sớm, nhưng mẹ kế của ông là người nổi tiếng tốt bụng.

Tiểu Đoạn Thị đối xử với con riêng và con ruột đều chu đáo, anh em nhà họ Lâm cũng hòa thuận.

Khi con út Lâm gia chưa xuất giá, Hoàng Thái Hậu từng gặp vài lần, thấy nàng xinh đẹp, dịu dàng và rộng lượng.

Sự giáo dục đó đã ăn sâu vào máu, thể hiện trong từng cử chỉ.

Gia đình như vậy, dù có mẹ chồng hay em chồng, cũng sẽ không khiến con dâu mới khó sống hay khó xử.

"Ta chọn đúng rồi, A Uẩn gả vào đó, quả thật cả gia đình hòa thuận, vợ chồng đồng lòng." Hoàng Thái Hậu thở dài.

Điều duy nhất đáng tiếc là Thẩm Uẩn đã gặp phải hỏa hoạn ở chùa Định Quốc.

Văn Thái Phi thấy bà nhắc đến cháu gái yểu mệnh, hiểu lòng bà đau buồn, bèn an ủi: "Người hiếm khi lo chuyện cưới gả cho các cô nương, để ta đếm xem, bao năm qua người cũng chỉ lo cho vài người. Ngày xưa là A Uẩn và Đức Vinh, vài năm trước người lại gả Thường Lạc Quận chúa. A Uẩn đúng là đáng tiếc, nhưng nhìn xem, Đức Vinh Trưởng Công chúa và Phò mã những năm qua như đôi oan gia ngọt ngào, không cần ai lo lắng, lại còn mang đến cho người bao nhiêu niềm vui. Thường Lạc gả xa, người không thể lúc nào cũng gặp được, nhưng nàng ở bên nhà chồng lại thuận buồm xuôi gió. Người không lo, hoặc đã lo thì toàn là những chuyện kết cục viên mãn, vợ chồng tâm đầu ý hợp. Quận chúa của điện phía tây chúng ta cũng sẽ không kém đâu."

Những lời này đúng tâm ý của Hoàng Thái Hậu.

Ít nhất, mắt nhìn người của bà vẫn không tệ.

Lông mày giãn ra, bà nhìn thoáng thấy chiếc lò sưởi tay mà Văn Thái Phi để bên cạnh, bất chợt bật cười, rồi kể lại đoạn Tiểu Dư công công vừa bẩm báo cho Văn Thái Phi nghe.

"Một người đưa thẳng, một người nhận ngay." Hoàng Thái Hậu vừa cười vừa lắc đầu: "Thật đúng là..."

Văn Thái Phi nghe mà cười không ngớt.

"Thế mới nói đời người là duyên phận mà." Bà vừa cười vừa nói: "Ta cũng già rồi, nghe những chuyện tình cảm của đám trẻ lại không nhịn được mà thấy vui, thật sự rất thích nghe."

Văn Thái Phi vừa nói, Hoàng Thái Hậu cũng cười thành tiếng.

Cười xong, Văn Thái Phi nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Ta nghĩ, đúng là Từ Giản phù hợp hơn cả. Người ở đây nghĩ gì mà so sánh ngọc với đá, nhưng theo muội thì viên ngọc thực sự là Thành Ý Bá. Bá gia đẹp người, giáo dưỡng tốt, học thức cao, phẩm hạnh tốt, không có gì để chê cả. Có phụ thân như vậy, làm sao một nam nhân bình thường có thể lọt vào mắt của Quận chúa được chứ? Có khi vừa xuất hiện đã bị Bá gia làm cho lu mờ rồi cũng nên."

Hoàng Thái Hậu rất đồng tình.

Nếu Lâm Dư không phải người toàn vẹn mọi mặt, thì sao bà lại gả A Uẩn cho hắn?

Văn Thái Phi nói tiếp: "Quận chúa còn trẻ, đôi lúc còn làm nũng người, nhưng trong lòng lại rất sáng tỏ, rất có chủ kiến. Còn các công tử đồng trang lứa thì chưa chắc đã có được sự chín chắn đó, không phải nói họ không tốt, mà là chưa định hình tính cách. Vẫn là người lớn tuổi hơn, chững chạc vững vàng hơn, mới có thể cùng Quận chúa chia sẻ. Vậy mà trong đám công hầu bá phủ này, người lớn tuổi một chút thì hoặc đã có hôn ước, hoặc vì đủ lý do khác nhau mà trì hoãn..."

Nghe lời Văn Thái Phi, Hoàng Thái Hậu nhanh chóng lướt qua danh sách các công hầu bá phủ ở kinh thành trong đầu.

Lúc đầu, khi Thánh Thượng nhắc đến hôn sự của Vân Yên, bà đã chọn lọc qua một lần.

Bây giờ lọc lại lần nữa, tất nhiên cũng không chọn được ai vừa ý hơn.

Nhìn trước nhìn sau, cũng chỉ có Từ Giản là người duy nhất.

Văn Thái Phi nhấp một ngụm trà, rồi nói: "Nói cho cùng, đếm tới đếm lui, nghìn vàng cũng khó mua được sự hài lòng của Quận chúa. Quận chúa vừa mới có thiện cảm với Từ Giản, nếu lại tìm thêm vài người khác để nàng so sánh, việc đó thật không nên."

Hoàng Thái Hậu rất đồng tình.

Trường hợp nào mới cần phải so sánh?

Là khi người mình thích thật sự tệ không cứu nổi, mà người lớn không thể nói thẳng, sợ làm tổn thương lòng cô gái, thì mới tìm người tốt hơn để cho nàng so sáng.

Hiện tại, Từ Giản có tệ lắm không? Chắc chắn là không.

Có thể tìm được ai tốt hơn Từ Giản không? Tất nhiên cũng không.

Vậy còn ở đây rối rắm chuyện gì nữa?

"Ngươi đã thuyết phục được ta." Hoàng Thái Hậu thở dài: "Tài nói mai mối của ngươi, thật giỏi quá."

Văn Thái Phi mỉm cười nhận lấy lời đùa, rồi nói tiếp: "Thật lòng mà nói, nếu người lớn đã rõ ý thì nên tạo thêm nhiều cơ hội để Quận chúa và Từ Giản tìm hiểu nhau kỹ hơn. Nhưng người nóng lòng, sợ có kẻ không biết điều bày mưu tính kế với Quận chúa, có lẽ không thể kéo dài lâu đâu. Vậy muội chỉ có thể tiếp tục nói tốt cho Từ Giản. Tính tình lão Quốc Công cương trực, nói chuyện cũng thẳng thắn, nhưng phẩm hạnh rất đứng đắn, sau khi phu nhân mất nói không tái hôn là không tái hôn, cho đến khi qua đời cũng không có lấy một lời đồn về đào hoa.

Điểm này, Từ Giản thừa hưởng từ ông ấy. Ở tuổi này, người không giữ được lòng mình nhiều vô kể. Không có trưởng bối quản thúc, trong phủ có, ngoài phủ có, chỉ cần đừng đến mức dao vào dao ra, chết người thì cùng lắm là bị quan ngự sử mắng chửi, phạt bổng lộc, cấm cửa thôi. Vậy mà hai năm nay, dứt khoát không có tin đồn nào như thế, phải không?"

Nghe đến câu "không giữ được lòng mình", Hoàng Thái Hậu không nhịn được nhấc tay lên day trán.

Nửa năm trước đã có một vụ, đứa con thứ ba nhà Hứa Quốc Công từ hôn với đại tỷ của Vân Yên cũng là hai nhà đến tận Từ Ninh Cung bàn bạc.

Mọi chuyện ầm ĩ đến nỗi bà cũng cảm thấy hết sức tồi tệ.

Dù bà đã từng trải rất nhiều chuyện, cũng muốn phải bịt mũi lại.

"Nam nhân chẳng ai là không biết mở lối cho mình, nhưng biết giữ mình, biết cái gì nên làm và không nên làm, điều đó rất quan trọng." Văn Thái Phi nói: "Nhìn Từ Giản có vẻ là người hiểu chuyện."

"Thôi được rồi, ta biết ngươi thiên vị Từ Giản, không ngờ lại thiên vị đến mức này." Hoàng Thái Hậu cười, rồi bảo Vương ma ma: "Gọi Vân Yên vào, chuẩn bị đánh mạt chược thôi, lâu lắm rồi ta chưa chơi, ngứa tay lắm rồi."

Chẳng mấy chốc, Lâm Vân Yên đã đến, mỉm cười hành lễ với Văn Thái Phi.

Quan sát vẻ mặt của Hoàng Thái Hậu, có vẻ như bà và Văn Thái Phi nói chuyện rất hợp ý.

Mọi người ngồi xuống bàn, bắt đầu chơi mạt chược.

Đang chơi một vòng, Văn Thái Phi bất chợt lên tiếng: "Cái quấn chân lần trước Quận chúa tặng ta thực sự rất ấm, ấm từ chân tới cả tim. Nghe nói trước đó Từ Giản cũng có nói với Quận chúa về chuyện này? Quận chúa có định tặng cho hắn không?"

Lâm Vân Yên đang rút quân bài, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn Văn Thái Phi.

Thái Phi nương nương đâu có tự dưng hỏi chuyện như thế này.

Rõ ràng là hỏi cho Hoàng Thái Hậu nghe.

Lâm Vân Yên chu môi khẽ hừ một tiếng, nũng nịu nói: "Mơ đi. Đợi con vui đã rồi tính."

Văn Thái Phi bật cười, lén nháy mắt với Hoàng Thái Hậu: Nhìn xem. Cô nhóc ngượng rồi kìa.

Hoàng Thái Hậu cũng cười, chợt cảm thấy yên tâm.

Lâm Vân Yên chỉ nói một câu đó, không nói gì thêm, cúi đầu chọn một quân bài đánh ra.

"Ta ù rồi."

Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng đặt các quân bài xuống.

Thấy Lâm Vân Yên đếm điểm cho bà, rồi vội vàng tẩy bài, Hoàng Thái Hậu âm thầm gật đầu.

Nhìn xem, làm con bé xấu hổ đến mức đánh bài nhầm luôi rồi kìa.

Hôn sự này chắc là không sai được rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK