Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 166: Chỉ còn thiếu lời thề với trời nữa thôi
Cốc, cốc, cốc.
Bên ngoài Lưu phủ có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Người gác cổng kéo cửa ra, thấy bên ngoài là một người đội mũ che mặt, từ trang phục đến dáng vẻ có thể đoán là một thiếu niên.
"Khách đến là ai..." Người gác cổng hỏi, đầy vẻ nghi ngờ.
Người đến nhẹ nhàng vén một góc mũ lên, lộ ra gương mặt của mình, chính là Nguyệt Nương.
"Nghe nói công tử bệnh nặng, ta thật sự rất lo lắng..." Nàng nói.
Ban đầu người gác cổng không nhận ra nàng, nhưng nghe giọng nói mới nhớ ra thân phận, chân mày nhíu chặt.
Cô gái này là thế nào đây?
Nàng có thể coi là ngoại thất của công tử, nhưng ngoại thất nào lại tự nhiên đến nhà thế này?
Quá kỳ quặc rồi.
Huống chi, hiện giờ đúng lúc rắc rối.
Chỉ mới hai khắc trước, còn có đạo sĩ đến gõ cửa, nói muốn xem ngày lành kết hôn cho công tử.
Giờ đang có nhiều người, lời ra tiếng vào, cô gái này lại đến thêm chuyện sao?
Người gác cổng định nói vài lời nặng nề, nhưng nhìn vẻ lo lắng của Nguyệt Nương, biết nàng thật lòng quan tâm đến sức khỏe của công tử, cuối cùng hạ giọng: "Cô nương về đi, công tử đang dưỡng bệnh rồi."
Nói rồi, định đóng cửa lại.
Nguyệt Nương vội vàng chặn cửa, khẩn cầu: "Ta chỉ muốn nhìn công tử một lần rồi ta sẽ đi."
Người gác cổng không dám dùng sức mạnh.
Da dẻ mềm mại thế này, lỡ làm bị thương thì công tử chẳng phải sẽ kiếm chuyện với ông sao?
Ngước lên nhìn thấy người qua đường, hàng xóm đều đang nhìn về phía này.
Nghĩ kỹ, người gác cổng quyết định để Nguyệt Nương vào trong.
Để người ta đứng ngoài khóc lóc còn phiền hơn.
Huống chi, một thiếu niên đến thăm, cũng không phải mỹ nhân đến gây rắc rối, người khác chắc cũng chẳng nhận ra điều gì.
Nguyệt Nương cảm ơn, rồi vội vã đi về phía phòng của Lưu Tấn.
Lưu Tấn đang nằm trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng động bên ngoài, bèn nhanh chóng nhét cuốn sách dưới gối, nằm thẳng người, đắp chăn, bất động.
Cho đến khi người đến chạy đến bên giường, gọi một tiếng "Công tử" quen thuộc, Lưu Tấn mới mở mắt.
Nguyệt Nương làm hắn giật mình.
Lưu Tấn nắm lấy tay nàng: "Sao nàng lại đến đây?"
Mắt Nguyệt Nương lập tức đỏ hoe: "Bên ngoài đều nói công tử bệnh nặng."
"Chuyện đó là vì..." Lưu Tấn định giải thích, nhưng nghĩ đến lời cha dặn, lại ngừng lại.
Nguyệt Nương nhìn hắn, dịu dàng nói: "Công tử có phải nghĩ ta đến đây để trách cứ không? Ta biết thân phận mình, cũng biết mình nặng nhẹ ra sao, được theo bên công tử là phúc của ta, sao dám có ý nghĩ không phải? Công tử muốn cưới quý nữ là chuyện tất nhiên, ta đã hiểu điều đó từ lâu. Nghe nói công tử vướng vào rắc rối của người khác, ta giận họ, thương công tử, nhưng cũng chỉ vậy thôi, ta không dám tự tiện đến. Chỉ vì nghe nói công tử bệnh nặng, ta thực sự không thể ngồi yên. Ta chỉ muốn đến xem công tử rốt cuộc thế nào? Nếu công tử không khỏe thì ta phải làm sao đây..."
Lòng Lưu Tấn mềm nhũn.
Xem kìa, vẫn là Nguyệt Nương hiểu chuyện nhất.
Hiểu nỗi khó xử của hắn, hiểu những điều không tiện nói ra, hắn chẳng cần mở lời, nàng đã tự hiểu rõ.
"Ta không sao, chỉ là bị cảm lạnh thôi." Lưu Tấn an ủi nàng: "Nàng xem, ta vẫn ổn đây này."
"Nhưng bên ngoài đều nói..." Nguyệt Nương hít một hơi, mắt rưng rưng: "Công tử với tiểu thư phủ Vân Dương Bá, phải kết âm hôn..."
Sắc mặt Lưu Tấn tái mét.
Âm hôn?
Chuyện gì thế?
Cha bảo hắn giả bệnh nặng, là để làm chuyện này sao?
Hắn còn sống sờ sờ, kết âm hôn với ai chứ.
Nếu hắn chết rồi, thì còn tiền đồ, tương lai tươi sáng gì nữa, sao lại phải cột đời mình với Trịnh Lưu – cô gái điên đó?
Chỉ nghĩ đến Trịnh Lưu, Lưu Tấn đã tức giận: "Đừng nhắc đến nàng ta, xui xẻo."
"Sao lại để nàng ta tính kế được chứ?" Nguyệt Nương hỏi: "Nghe đồn, nàng ta không phải người dễ gần."
"Bên ngoài đồn sao?" Lưu Tấn hỏi lại.
Nguyệt Nương kể hết những gì nghe được, đến đoạn Lưu Tấn yêu quận chúa Ninh An từ cái nhìn đầu tiên, ánh mắt nàng hơi dời đi, rõ ràng có chút ghen tuông.
Lưu Tấn thấy vậy thì không đành lòng, không biết sao đột nhiên lại nghĩ ra, bèn nói ngay: "Đó là do phụ thân bịa ra để giúp ta thôi."
Nguyệt Nương ngẩn người.
"Ta với quận chúa có thù, người khác không biết, chẳng lẽ nàng không biết sao? Ở Từ Ninh cung đã mắng ta, còn chuyện ở học hội, rõ ràng là nàng ta đứng sau giở trò. Nghe nói nàng ta đi ngắm hoa, ta mới đi tìm để hỏi cho ra lẽ, kết quả lại..." Lưu Tấn dài giọng thở dài.
Nguyệt Nương gật đầu.
Lưu Tấn tiếp tục: "Nàng không biết đâu, buổi chầu sớm nay các quan mắng ta dữ lắm. Quận chúa có Hoàng Thái Hậu che chở, phụ thân ta không thể nói ta đi đòi lẽ phải, lại càng không thể giải thích vì sao ta có mặt ở đó, đành bịa ra cái gì mà 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' để lấp liếm. Ta sao có thể yêu quận chúa? Người ta yêu là nàng mà. Ở phủ Thuận Thiên, trước mặt phủ doãn đại nhân, ta đã nói thế rồi. Những gì trong buổi chầu sớm, chỉ là phụ thân ta tạm thời ứng phó thôi."
Nói đến đây, Lưu Tấn chỉ còn thiếu mỗi thề thốt với trời nữa thôi.
Nguyệt Nương vội ngăn tay hắn, lo lắng nói: "Ta không nghi ngờ tấm lòng của công tử, chỉ là phủ Vân Dương Bá bên đó..."
"Ai biết được họ nghĩ gì?" Lưu Tấn bĩu môi: "Có khi cũng giả bệnh như ta. Âm hôn, nhà họ dám kết không?"
Phủ Vân Dương Bá căn bản không muốn kết.
Bệnh của Trịnh Lưu đến nhanh, quả thực rất nguy hiểm, nhưng hôm qua đại phu kê thuốc, hôm nay thái y lại đến xem, nên bệnh tình đã ổn định.
Lão phu nhân thấy cháu gái nằm bất động trên giường, giận đến mức đập gậy liên hồi: "Nó chẳng biết trời cao đất dày, để lại cho chúng ta đống hỗn độn. Ngủ mãi ngủ mãi, chẳng bằng chết đi cho nhẹ gánh."
Phu nhân Bá phủ vừa giận, vừa thương con, cảm xúc lẫn lộn, lòng rối bời.
Nhưng ngoài cảm xúc ra thì bà còn bị lão phu nhân, chồng, chị em dâu, cháu trai, cháu gái và con gái vây quanh, ai cũng muốn một lời giải thích, khiến bà chịu bao nhiêu áp lực, trong miệng nổi đầy mụn.
Với những lời tức giận của mẹ chồng, bà chỉ biết nghe tai này ra tai kia.
Dù sao, thái y đã khám bệnh, sao còn xảy ra "bất trắc" được chứ.
Phiền phức hơn nữa là nhà họ Lưu kia cứ ép kết thân.
Vân Dương Bá đùng đùng nổi giận ở sân: "Đạo sĩ? Đạo sĩ đến mà không đuổi đi sao? Còn phải báo cáo à?"
Mắng xong gia nhân, Vân Dương Bá lại mắng Lưu Tĩnh.
Tất cả chuyện này, chắc chắn là do Lưu Tĩnh giở trò, quả là kẻ thâm độc.
Quay vào trong nhà, Vân Dương Bá nói: "Đáng lẽ nên nghe ta, đưa nó vào am đường cho rồi."
"Nhưng phải khỏi bệnh đã rồi mới đưa đi." Bá phu nhân nói.
Cùng rơi xuống nước với con trai nhà họ Lưu, lại còn tính kế quận chúa Ninh An trước, danh tiếng của Trịnh Lưu đã không còn gì cứu vãn, giữ ở nhà cũng chỉ gây thêm phiền phức cho người khác.
Đã quyết định đưa vào am đường, chẳng ngờ trời chưa tối hẳn, lại nghe tin bệnh tình của Lưu Tấn trở nặng...