Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 176: Người ta còn chê xui xẻo đấy
An Dật Bá rất sẵn lòng.
Ông nhận lệnh trong Ngự Thư Phòng, lui ra rồi vỗ mạnh vào vai Từ Giản.
"Nhóc con, phúc phần của ngươi lớn thật, Thánh Thượng ban hôn, mà lại là quận chúa Ninh An, bao nhiêu người giương cổ chờ mà cũng không đến lượt."
"Ngươi cứ yên tâm, đã nhận chuyện này, lão phu chắc chắn sẽ rước dâu về cho ngươi thật rạng rỡ."
"Đó là bảo bối của Hoàng Thái Hậu, không được phép có chút sơ suất nào."
"Ôi, ngươi nói xem, lão phu bây giờ sao còn phấn khích hơn khi cháu đích tôn cưới vợ nữa chứ"
Vừa nói, An Dật Bá vừa xoa tay.
Nét mặt dữ tợn lại hòa với nụ cười không ngừng nổi, nhìn vừa lạ vừa dễ lan tỏa cảm xúc.
Từ Giản cũng không khỏi bật cười, cúi mình chào: "Vậy phiền Bá gia lo liệu nhiều rồi."
An Dật Bá liên tục gật đầu.
Bỗng nhiên, ông nhớ đến những lời của Lưu Tĩnh khi ở chầu sáng.
Lưu Tấn nhất kiến chung tình với quận chúa...
An Dật Bá chợt thấy riêng răng.
Còn thật giả gì đằng sau những lời đó, có phải để bào chữa hay không, An Dật Bá không muốn bàn, nhưng quận chúa Ninh An vốn đã xinh đẹp, đám thanh niên có thích cũng không phải là không thể.
Tóm lại, cha con Lưu Tĩnh đã từng có ý đồ với quận chúa, chuyện này là sự thật.
Sau này không biết còn có tin đồn nhảm nhí nào nữa không...
Nhìn Từ Giản một hồi, An Dật Bá lại nuốt những lời định nói xuống.
Thôi, không nhắc đến cha con phiền phức ấy nữa.
Ai dám nói bậy sau lưng, đến lúc đó ông sẽ trừng mắt cho từng người im miệng.
An Dật Bá làm việc nhanh như gió.
Ông hỏi ngày tháng năm sinh của Từ Giản rồi đích thân đến phủ Thành Ý Bá.
Động tĩnh lớn như thế này tất nhiên không qua được mắt các nhà láng giềng, tin tức cũng từ đó truyền ra, thậm chí đến cả Thiên Bộ Lang.
"Chẳng lẽ hai nhà sắp kết thân sao?"
"Ngươi thấy phủ Vân Dương Bá với nhà họ Lưu đang bàn chuyện hôn sự, bèn nghĩ nhà nào cũng bàn chuyện hôn nhân sao? Vậy ngươi nói thử xem, ai với ai?"
"Cháu đích tôn của An Dật Bá sớm đã định thân, còn cháu thứ thì chưa, nhưng cháu thứ giống hệt An Dật Bá, Hoàng Thái Hậu sao nỡ để quận chúa lấy kẻ hung dữ như thế chứ?"
"Đừng có xét người qua vẻ ngoài. Bá gia tuy trông dữ nhưng người lại rất tốt, biết đâu là tiểu thư lớn của phủ Thành Ý Bá thì sao?"
"Cũng có thể, hai cháu gái của An Dật Bá tuổi không hợp với công tử phủ Thành Ý Bá."
Đoán mãi thấy không thú vị, cuối cùng vẫn quay lại chuyện của hai nhà Trịnh, Lưu.
Hai nhà đang hợp tuổi.
Lưu đại nhân trông cũng có vẻ tươi tỉnh hơn một chút.
Nếu nói còn điều gì buồn cười thì có lẽ chính là chuyện đạo sĩ đến nhà họ Lưu tự tiến cử, bị Lưu đại nhân đuổi ra, đạo sĩ vừa đi vừa ấm ức nói mình thực sự có tài chân chính.
Trong Lưu phủ.
Lưu Tấn bị giữ trên "giường bệnh" đã mấy ngày, cả người nhức mỏi, vô cùng chán chường.
Lưu Tĩnh cau mày: "Đã chịu hết khổ rồi, chẳng lẽ muốn công toi sao? Ở nhà cho tử tế, không được ló mặt ra ngoài!"
Lưu Tấn rụt cổ lại.
"Cùng lắm là hai ba ngày nữa, tâu lên Thánh Thượng, hôn sự này sẽ được định." Lưu Tĩnh khuyên: "Phủ Vân Dương Bá muốn làm sớm xong sớm, không kéo dài lâu, trước Tết có thể đính hôn, ta đã xem năm sau rồi, tháng Hai có ngày đẹp, cũng hợp với bát tự của các con, đến lúc cưới xong mới yên tâm được."
Lưu Tấn khổ sở lẩm bẩm: "Giờ mới đầu tháng Chạp mà, chẳng phải còn hơn hai tháng nữa sao?"
"Nếu không vội, con tưởng hai tháng là có thể cưới sao?" Lưu Tĩnh hỏi lại: "Trước đây ở Thư Viện An Lộc, ta không quản được con, giờ thì ở ngay trước mắt ta, sẽ không để con gây chuyện nữa"
Ra khỏi thư phòng, gió bắc mang theo hơi lạnh quật vào mặt.
Lưu Tĩnh lại thấy tinh thần sảng khoái.
Không uổng công ông tốn bao nhiêu tâm tư, cuối cùng cũng sắp đạt được kết quả.
Vân Dương Bá chẳng phải người nổi trội trong số các Bá gia, nhưng nhà ông ta vẫn có tấm bảng thế tập không thay đổi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, so với nhà quan lại như ông thì có căn cơ hơn nhiều.
Lưu Tĩnh vất vả mấy chục năm, một khi cáo lão thì sẽ chẳng còn gì, chỉ có để con cháu tiếp tục đứng vững ở kinh thành, mới có thể đưa nhà họ Lưu lên cao hơn.
Lưu Tấn cưới Trịnh Lưu, ban đầu phủ Vân Dương Bá chắc chắn sẽ có ý kiến, nhưng sống với nhau mấy năm, sinh con đẻ cái, nhà họ Trịnh cũng dần bình tâm lại.
Người già yêu thương cháu, chắt, có thêm thế hệ sau thì sẽ dễ nói chuyện.
Không phải ai cũng nhẫn tâm như lão Từ Mãng.
Mà Từ Mãng nhẫn tâm như vậy, chẳng phải vì Từ Giản ở bên cạnh, có cháu rồi, nên không nghĩ đến Lưu Tấn nữa sao?
Đợi hôn sự của Lưu Tấn xong, vài năm nữa gả con gái ra ngoài, hôn nhân gia đình nhất định phải vững vàng.
Ngày hôm sau.
Sau triều, Vân Dương Bá vội vã đến Ngự Thư Phòng.
Con cháu nhà công hầu bá, dù cưới hay gả, đều phải bẩm báo Thánh Thượng.
Đó chỉ là nghi thức, hai bên đã định sẵn, nếu không có chuyện gì đặc biệt, Thánh Thượng cũng không phản đối.
Lưu Tĩnh không đến, chỉ chậm rãi đi ra khỏi Kim Loan Điện.
"Lưu đại nhân." có người không thấy Vân Dương Bá đâu thì gọi Lưu Tĩnh: "Vậy là định rồi sao?"
Lưu Tĩnh dừng bước, chắp tay nói: "Đến lúc đó mời đến uống chén rượu."
Hai câu đối thoại thu hút không ít ánh nhìn.
Nhìn sắc mặt Lưu đại nhân, ánh mắt sâu thẳm, tinh thần chẳng hứng thú, không giống bộ dạng vui vẻ khi hôn sự đã thành.
Vẻ mặt như thế, họ có nên chúc mừng không đây?
"Con trai ngài chắc đã khỏe hơn rồi nhỉ?"
"Việc hôn nhân định thế này, ta thấy nhà họ Lưu cũng không thiệt gì."
"Hợp bát tự nhanh như vậy thì xem ra đúng là lương duyên trời định."
Những câu hỏi thăm đó Lưu Tĩnh chỉ làm như không nghe ra được gì, cứ trả lời theo lẽ thường.
"Sốt đã giảm nhưng vẫn còn ho, bệnh đi như kéo sợi tơ, chắc phải đợi sang xuân trời ấm mới khỏi."
"Ta với Vân Dương Bá đều muốn chuyện sớm xong, con cái gây ồn ào thế này thật xấu hổ, xấu hổ."
"Hôn sự sao có thể tính thiệt hơn? Quan trọng là đôi bên vừa ý, Lưu Tấn lấy con gái phủ Vân Dương Bá là trèo cao, nhưng trong lòng hắn..."
Lưu Tĩnh vừa nói đến đây, bỗng nhiên có một tiếng "khịt" vang lên, cắt ngang lời ông, cũng khiến mọi người giật mình.
Quay đầu nhìn, An Dật Bá cầm khăn xì mạnh mũi.
Thấy nhiều người nhìn mình, ông vẫn cất giọng ồm ồm nói: "Sao thế? Các ngươi không xì mũi à?"
Trả lời lại ông là vài tiếng cười khô khốc.
Xì mũi tất nhiên ai cũng làm, nhưng chẳng ai lại xì mũi trong Kim Loan Điện, lễ nghi trước mặt Thánh Thượng đâu phải chỉ nói cho có đâu chứ?
Chỉ có An Dật Bá tính tình thô lỗ như vậy thôi, lúc Thánh Thượng không có trong điện thì ông ta lập tức coi đây như đường phố chợ búa, xì mũi cũng chẳng cần tránh ai.
"Bá gia, trời lạnh, cẩn thận sức khỏe nhé."
An Dật Bá cất khăn đi, nói với Lưu Tĩnh: "Lưu đại nhân, đừng có trong lòng ngoài lòng nữa. Hôn sự đã định, thì đừng nghĩ đến chuyện vốn dĩ chẳng với tới được, môi trên môi dưới của ngươi chạm nhau thôi, người ta còn chê xui xẻo nữa đấy."