Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 177: Phải ăn nhiều kẹo như vậy
Kim Loan Điện cao lớn, rộng sâu, chút động tĩnh nhỏ cũng bị phóng đại, huống chi là tiếng nói vang dội như thế.
Lời của An Dật Bá như tiếng sấm rơi xuống, còn vang vọng mãi, khiến tai ai cũng ù đi.
Mặt Lưu Tĩnh tái xanh.
An Dật Bá rảnh rỗi không có việc gì làm sao?
Nhà họ Lưu cưới dâu thì liên quan gì đến An Dật Bá?
Việc gì ông ta phải xen vào?
Quả nhiên, những kẻ gần gũi với lão Quốc Công đều là kiểu võ phu như vậy.
Trong lòng mắng chửi đủ điều, nhưng khi đối mặt An Dật Bá, Lưu Tĩnh vẫn không dám trở mặt, chỉ còn biết gượng gạo nở nụ cười.
An Dật Bá nói xong câu ấy, cũng không thèm nói thêm với Lưu Tĩnh.
Thấy Từ Giản đang nhìn cảnh này với vẻ thích thú, An Dật Bá liếc hắn một cái.
Từ Giản đúng là người lòng dạ rộng rãi.
Lưu Tĩnh cứ cố nhắm vào quận chúa Ninh An, Từ Giản cũng chẳng vội chẳng tức.
Thôi.
Lòng dạ rộng rãi cũng tốt.
Người lòng dạ rộng rãi thì sống thoải mái.
"Đi thôi." An Dật Bá gọi Từ Giản: "Quốc Công gia đi cùng lão phu, lão phu có chuyện cần bàn."
Từ Giản không từ chối ý tốt của An Dật Bá, đi theo ông rời khỏi chốn thị phi này.
Trong đại điện, các triều thần nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Có người sợ phiền phức, cảm kích An Dật Bá mang Phụ Quốc Công đi, người có thể gây thêm lửa cho Lưu đại nhân bất cứ lúc nào đã đi khỏi, tránh cho ngọn lửa lan đến mình.
Có người thích xem kịch, tiếc nuối vì thiếu mất người diễn quan trọng, không thể diễn thêm.
Có kẻ đầu óc đơn giản, thì thào hỏi những người xung quanh: "An Dật Bá thực sự muốn kết thân với phủ Thành Ý Bá ư? Sao lại bênh vực phủ Thành Ý Bá đến thế?"
"Mấy hôm trước, phu nhân An Dật Bá còn đến phủ Thành Ý Bá, ta thấy chuyện này không sai đâu."
"Chắc là cháu thứ với đại tiểu thư nhà họ Lâm nhỉ?"
"Theo thứ tự là thế, đại tiểu thư nhà họ Lâm còn chưa đính ước, quận chúa sao có thể vượt qua được..."
Nói đến đây, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía Lưu đại nhân đang trầm ngâm.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lưu Tĩnh.
Biết đâu lại là Từ Giản với quận chúa?
Chính mắt Lưu Tấn thấy Thánh Thượng dẫn Từ Giản đến Từ Ninh cung, lúc ấy quận chúa cũng ở đó với Hoàng Thái Hậu.
Từ Giản còn vâng lệnh mang tin đến Thành Ý Bá, không thấy ai ở Viện Hàn Lâm, bèn đến phủ Thành Ý Bá, nhưng mang tin gì thì sau đó chẳng ai biết.
Ý nghĩ này nảy lên trong đầu khiến Lưu Tĩnh như có dầu muối nước mắm trộn lẫn, tâm tư trở nên rối rắm.
Không thể nào, không đến mức ấy đâu.
Quận chúa còn nhỏ, với sự cưng chiều của Hoàng Thái Hậu, chắc chắn phải để nàng ở bên thêm vài năm, sao lại vội vàng định thân, gả chồng như thế?
Hơn nữa, nếu Từ Giản muốn lấy vợ, dù quan hệ không tốt cũng phải nói với vợ chồng họ một tiếng chứ?
Vượt qua ông mà tự làm hôn sự, dù ông không nói gì thì đám ngự sử cũng sẽ khiến Từ Giản không ngóc đầu lên được.
Lưu Tĩnh tự nhủ, hẳn là mình nghĩ nhiều rồi.
Hiện tại, việc quan trọng vẫn là hôn sự của Lưu Tấn.
"Lưu đại nhân, Lưu đại nhân? Ngài nghĩ gì vậy?"
Nghe có người gọi, Lưu Tĩnh vội tập trung lại, nói: "Vừa nghe có người nhắc đến thứ tự, ta mới nhớ đến hôn sự của Lưu Tấn đã định, làm đệ đệ mà lại vượt trước ca ca, ôi chao."
"Chuyện này đâu phải lỗi của Lưu đại nhân, Lưu đại nhân đừng lo lắng."
"Phụ Quốc Công phải tự có ý định..."
Nghe vậy, Lưu Tĩnh mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Đột nhiên, chẳng rõ ai đó chen vào một câu.
"Ai bảo Phụ Quốc Công không rơi xuống nước với cô nương nào chứ, khó thật đấy."
Giọng nói nhọn hoắc, chua chát, mỉa mai vô cùng.
Lưu Tĩnh cảm thấy tóc gáy mình dựng cả lên, quay đầu tìm kiếm nhưng không biết ai là người đã nói câu ấy.
Lưu Tĩnh cứ thấy lo lắng bồn chồn mãi, đến hai ngày sau, khi nhà họ Lưu đem lễ đính ước nhỏ đến phủ Vân Dương Bá, hôn thư nằm trong tay rồi thì ông mới yên tâm.
Lễ đính ước nhỏ không quá rôm rả, nghe nói sắc mặt Trịnh Lưu cũng chẳng có chút vui mừng, nhưng đã định là định, và sẽ không thay đổi.
Tại phủ Thành Ý Bá.
Lâm Vân Yên dựa vào gối mềm, vừa nhấm nháp bánh đậu đỏ, vừa nghe Trịnh ma ma kể chuyện ngoài kia.
Trịnh ma ma trước đó chen vào đám dân chúng hóng chuyện theo ý của Mã ma ma, đầu tiên là xem nhà họ Lưu xuất phát, sau lại đến phủ Vân Dương Bá xem lễ tiến vào, cuối cùng lại theo đoàn đưa lễ từ phủ về lại nhà họ Lưu.
"Mọi người bàn tán, nói chuyện này nhiều lắm, nhà trai nhà gái còn chẳng vui bằng mấy bà đi cùng nhìn thấy lễ."
"Lưu đại nhân cười gượng lắm, nếu nói là giả vờ, thì ông ấy giả vở cũng rất khá."
"Còn nghe nói cô tình nhân của Lưu công tử hoàn toàn không xuất hiện, ngoan ngoãn đóng cửa ở hẻm Thủy Tiên."
Lâm Vân Yên nhấp một ngụm trà.
Lưu Tĩnh trước mặt thì không cười, chứ sau lưng chắc cười đến nở hoa rồi.
Nhưng ông ta cũng sẽ chẳng vui được lâu, sớm muộn gì ông ta sẽ nhận ra, kết quả của cuộc hôn nhân này khác xa với những gì ông ta mong đợi.
Lợi ích mà Lưu Tĩnh nghĩ khi kết thân với nhà họ Trịnh cũng giống như những gì Lâm Vân Yên nhớ từ trước kia.
Khi đó, Lưu Tấn là học trò xuất sắc ở Quốc Tử Giám, Trịnh Lưu là tiểu thư yêu kiều của phủ Vân Dương Bá.
Lưu Tấn không vì gian lận trong học tập mà làm trò cười cho thiên hạ.
Trịnh Lưu cũng không vì vu khống Lâm Vân Phương gian lận mà bị vạch trần trước mặt mọi người, khiến các tiểu thư nhà khác không ưa, càng không có chuyện tự đưa mình vào bẫy trong sự kiện ở trang viên Chương Bình, khiến người nhà ghét bỏ.
Họ kết hôn là kết quả khiến hai bên hài lòng.
Phủ Vân Dương Bá tất nhiên sẵn sàng giúp đỡ thêm cho chàng rể.
Nhưng giờ đã khác.
Phủ Vân Dương Bá không có lý, lại còn nuốt bực, họ cực kỳ oán hận Trịnh Lưu.
Con gái gả ra như bát nước đổ đi, họ chẳng muốn quan tâm Trịnh Lưu nữa, sao có thể giúp đỡ Lưu Tấn chứ?
Mà Lưu Tấn, chẳng nhận được chút lợi ích nào từ cuộc hôn nhân này, thì tất nhiên sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Trịnh Lưu.
Lưu Tĩnh lại càng bất mãn với Trịnh Lưu, với phủ Vân Dương Bá.
Bởi vì Lưu Tĩnh lấy con gái Quốc Công, dù Quốc Công chẳng tỏ ra tốt với ông chút nào, nhưng ít nhất danh tiếng cũng khá, những lời nghi ngờ cũng dần lắng xuống nhờ vợ chồng hòa thuận.
Còn Lưu Tấn cưới Trịnh Lưu, không kể đến là ai chửi ai, cuộc hôn nhân này vốn đã được dựng nên bởi những lời chửi rủa.
Một khi cuộc sống trở nên hỗn loạn, bùn đất đã lắng cũng sẽ bị khuấy lên.
Bên ngoài có tiếng bước chân đến gần.
Trần Thị vui vẻ đi đến.
Trịnh ma ma thấy vậy bèn cáo lui.
Trần Thị ngồi xuống, chưa kịp nói gì đã không nhịn được mà bật cười.
"Vui vẻ quá nhỉ?" Lâm Vân Yên bị cô trêu cũng cười theo.
"Vui, vui quá đi." Trần Thị vừa nói, vừa lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ, chưa vội đưa cho Lâm Vân Yên, chỉ đưa qua đưa lại trong tay: "Đoán xem đây là gì nào?"
Lâm Vân Yên nhìn cuốn sổ, hỏi: "Hợp bát tự rồi ạ?"
Trần Thị cười: "Đoán xem trên đó viết gì? Vừa nãy lão phu nhân xem trước rồi, cười đến không ngậm được miệng."
"Như thẩm vậy sao?" Lâm Vân Yên trêu lại.
Trần Thị nghe vậy thì giơ tay sờ miệng mình.
Bà đang cười, cười rất tươi.
"Đúng vậy." Trần Thị nhướng mày: "Giống ta vậy."
Trong tiếng cười vui vẻ, Trần Thị mở cuốn sổ ra, hắng giọng rồi đọc cho Lâm Vân Yên nghe.
Lâm Vân Yên chống cằm, nghe rất chăm chú.
Những gì ghi trên đó nàng đều rõ, dù sao nàng vẫn là nàng, Từ Giản vẫn là Từ Giản, hai người vẫn như cũ, kết quả hợp bát tự tất nhiên sẽ không thay đổi.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy mới mẻ.
Vì nụ cười của thím ba, vì nụ cười của bà nội mà thím ba miêu tả.
Trước đây, gia đình cũng không phải không thích cuộc hôn nhân này, Thánh Thượng ban hôn, thì cứ theo quy trình mà làm thôi.
Nhưng lần này khác.
Vì sự vui vẻ của nàng, sự hài lòng của nàng với Từ Giản, mọi người đều vui theo.
Lâm Vân Yên rất thích niềm vui này.
Không chỉ là chuyện cưới hỏi của nàng, mà cả chuyện vui của huynh đệ tỷ muội, cho nên trong nhà cũng rất vui vẻ rộn ràng.
Trước đây, người thân nàng chịu nhiều khổ cực, giờ đây, phải ăn thật nhiều kẹo như vậy mới bõ.