Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 171: Hắn dám thắng ai chứ?
Ván bài này kéo dài đến tận bữa trưa.
Văn Thái Phi đứng lên cáo từ.
Dạo này bà ăn chay, nên không dùng bữa cùng Hoàng Thái Hậu.
Lâm Vân Yên tiễn bà ra ngoài.
Đến tận cổng Từ Ninh cung, Văn Thái Phi dừng chân, nắm tay Lâm Vân Yên, dặn dò: "Hoàng Thái Hậu rất quan tâm đến quận chúa."
Lâm Vân Yên trả lời: "Con biết, nương nương vì chuyện của con mà lo nghĩ rất nhiều."
"Chúng ta nói đủ cả tốt lẫn xấu." Văn Thái Phi tiếp tục: "Quận chúa có ý gì riêng, nếu khó mở lời với Hoàng Thái Hậu thì đừng ngại nói với ta. Ta hiểu, lời thật lòng càng với người quan tâm mình, càng khó nói."
Lâm Vân Yên mỉm cười: "Con tưởng người đứng về phía Phụ Quốc Công, nghe nói người với tổ mẫu của ngài ấy thân thiết lắm."
"Chuyện cũ thôi" Văn Thái Phi mượn ngay lời của Hoàng Thái Hậu: "Ta chỉ quen tổ mẫu của ngài ấy, đâu quen với ngài ấy, không như quận chúa, chúng ta là bạn chơi bài với nhau mà"
Lâm Vân Yên nghe vậy càng buồn cười, nghĩ một chút rồi nói: "Vậy lần sau chơi bài, không để Vương ma ma ngồi vào bàn nữa, mời Phụ Quốc Công vào thay nhé?"
Văn Thái Phi rõ ràng không nghĩ đến hướng trả lời này, ngẩn ra một chút: "Ngài ấy biết chơi bài sao?"
"Biết hay không cũng vậy thôi." Lâm Vân Yên nhếch cằm, để lộ chút vẻ tự đắc: "Ngài ấy dám thắng ai chứ? Người, Hoàng Thái Hậu, hay con?"
Văn Thái Phi vỗ tay cười lớn: "Được, được, ta sẽ đem theo túi đựng bạc."
Nói xong, bà cũng không nán lại thêm.
Ánh mắt nhẹ lướt qua Tiểu Dư công công, lòng Văn Thái Phi đã sáng tỏ.
Những lời này chắc chắn sẽ đến tai Hoàng Thái Hậu.
Câu trả lời của quận chúa, cũng đã thể hiện thái độ, hẳn là đủ để dẹp đi chút do dự cuối cùng trong lòng Hoàng Thái Hậu.
Văn Thái Phi chậm rãi bước về cung của mình.
Thấy trong Ngự Hoa Viên hoa mai nở rộ, bà không khỏi dừng chân ngắm nhìn.
Ngày xưa, cùng Quách cô nương dùng sáp dầu nặn hoa mai cắm bình, giờ cháu của nàng ấy cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Chớp mắt, đã nhiều năm như thế.
Ở bên kia, Lâm Vân Yên quay về chính điện với Hoàng Thái Hậu.
Cung nữ thu dọn bộ bài, bận rộn bày bàn.
Hoàng Thái Hậu dựa vào gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Vân Yên không nói lời nào, chỉ ngồi im bên cạnh.
Trong đó, tất nhiên có phần của Thánh Thượng, chắc hẳn có chuyện đến mức cả Hoàng Thái Hậu cũng không thể cãi lời ngài.
Nhưng đồng thời, Văn Thái Phi cũng đóng vai trò không nhỏ.
Văn Thái Phi đã thuyết phục Hoàng Thái Hậu, như lời bà nói: "Tốt xấu đều đã nói hết."
Không thể khiến nương nương hoàn toàn yên lòng, ít nhất cũng giảm bớt nhiều lo lắng.
May mắn thay, sau khi nàng và Từ Giản thành thân, trải qua nửa năm lục đục, cuối cùng cũng điều hòa được mối quan hệ, dần trở nên hòa thuận, Hoàng Thái Hậu mới yên tâm.
Nhưng trong đó, Lâm Vân Yên cũng không phải không có tiếc nuối.
Lúc ấy nhà họ Lưu đang ngày một hưng thịnh.
Lưu Tĩnh từng ám chỉ về chuyện cha con bất hòa khiến ông buồn lòng, Từ Giản thậm chí vì cãi nhau với Lưu Tĩnh mà bị ngự sử dâng tấu chỉ trích, những chuyện này sao có thể giấu nổi Hoàng Thái Hậu?
Tuy không sống cùng nhau, nhưng chuyện bên nhà họ Lưu rõ ràng có ảnh hưởng đến Từ Giản, cũng ảnh hưởng đến Lâm Vân Yên.
Còn một lần, có ngự sử công khai chỉ trích Từ Giản trong triều.
"Đợi Phụ Quốc Công làm cha rồi sẽ biết lòng phụ mẫu là như thế nào"
Đó là vào năm thứ ba sau khi Lâm Vân Yên và Từ Giản thành thân.
Mấy ngày trước, Hoàng Thái Hậu còn đang tính đến chuyện gọi thái y chăm sóc sức khỏe cho nàng, vậy mà lại có tấu sớ này, khiến bà tức đến không biết nên vui hay buồn.
Đến trước khi Hoàng Thái Hậu qua đời, bà vẫn lo lắng cho Lâm Vân Yên, đến lúc nhắm mắt vẫn chưa nguôi.
Nhớ lại những chuyện xưa ấy, lòng Lâm Vân Yên nặng trĩu.
Nhìn lại gương mặt hiền từ của bà, nàng nghĩ, ít nhất lần này phải khiến nương nương vui vẻ.
Để nương nương biết nàng muốn cùng Từ Giản kết thành phu thê, để nương nương không phải vì chuyện Lưu Tĩnh mà lo lắng.
Dù sao, nàng đã đi trước một bước, nàng có thể khiến Lưu Tĩnh bận rộn.
Sau bữa trưa, Hoàng Thái Hậu gọi Tiểu Đoạn Thị vào cung.
Nghe tin, Tiểu Đoạn Thị không tránh khỏi lo lắng, hỏi Nguyễn ma ma: "Vân Yên đang ở Từ Ninh cung, Hoàng Thái Hậu lại gọi ta vào, có phải vì Vân Yên không? Lẽ nào chuyện Vân Yên mưu tính với hai người kia đã bị nương nương biết rồi?"
"Hai người kia sai trước, nương nương sao có thể không phân biệt được?" Nguyễn ma ma an ủi: "Huống chi, nương nương thương yêu quận chúa, nhiều nhất cũng chỉ nhắc nhở đôi câu, không đến nỗi gọi bà lại mà nhắc thêm lần nữa."
Tiểu Đoạn Thị nghe vậy thấy hợp lý, bèn yên tâm vào cung.
Khi hai người ngồi đối diện, nghe Hoàng Thái Hậu nhắc đến chuyện hôn sự của Lâm Vân Yên, Tiểu Đoạn Thị không khỏi đỏ mắt.
"Trước đây, cùng ngài bàn chuyện hôn sự của bọn trẻ, còn là chuyện của đại lang với vợ nó..." Tiểu Đoạn Thị nói xong, thấy Hoàng Thái Hậu cũng lộ vẻ buồn bã, vội vàng nói thêm: "Lỗi tại ta lỗi tại ta, không nên nhắc lại. Vẫn nên nói chuyện của Vân Yên quan trọng hơn, trước đây đại lang từng nói với ta, rằng Thánh Thượng có ý này. Ta không hiểu nhiều về Phụ Quốc Công, chỉ có thể nghe đại lang kể chút ít, đều là chuyện trên triều đình. Bây giờ nghe nương nương nói, ngài thấy tốt, Vân Yên cũng không phản đối, ta đương nhiên cũng rất vui."
Sau khi trò chuyện, Tiểu Đoạn Thị bèn cáo lui ra ngoài.
Đứng dưới hành lang, nhìn về phía điện tây, thấy rèm hơi mở, Vãn Nguyệt thò đầu ra.
Tiểu Đoạn Thị nhịn cười, bước đến.
Trong điện ấm áp, Lâm Vân Yên từ trên giường ngồi dậy, gọi một tiếng "Tổ mẫu."
Tiểu Đoạn Thị nhìn quanh.
Nương nương đúng là rất thương yêu Vân Yên, trong Vườn Bảo An đã đầy ắp bảo vật, nơi này lại càng nhiều không kể xiết.
Hằng ngày nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy, tâm trạng không vui sao được.
"Nương nương có nói về Phụ Quốc Công..." Tiểu Đoạn Thị ngồi xuống.
Lâm Vân Yên thấy bà do dự, bèn hỏi: "Bà không hài lòng sao?"
"Không phải chuyện đó" Tiểu Đoạn Thị lườm nàng một cái, ghé tai nàng thì thầm, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn: "Ta không nói chuyện con với Phụ Quốc Công quen biết từ trước cho nương nương đâu, con yên tâm"
Lâm Vân Yên cười rộ lên.
Cười một lúc lâu, nàng nói: "Con biết bà, bà chỉ là nói chuyện vòng vo, nhưng tuyệt đối không phải lời nào cũng nói toạc ra, bà rất cẩn thận."
Tiểu Đoạn Thị đỏ mặt.
Con bé này!
Không nói lại được với Lâm Vân Yên, Tiểu Đoạn Thị chỉ có thể bỏ qua, hỏi chuyện khác: "Vậy tính ra, Trịnh Lưu chẳng phải sẽ trở thành đại bá nương của con sao?"
"Nàng ta liên tiếp gặp khó dễ ở chỗ con, nếu không biết điều hơn thì chỉ càng thêm xấu mặt." Lâm Vân Yên hỏi: "Phủ Vân Dương Bá và nhà họ Lưu đã giảng hòa chưa ạ?"
Tiểu Đoạn Thị nghe đến hai từ "giảng hòa" thì vừa cười vừa mếu: "Lão phu nhân nhà Vân Dương Bá có tính cách thế nào, dù vô lý cũng phải làm ầm lên. Nhưng chắc không quá ba đến năm ngày nữa là có kết quả rồi."
Lâm Vân Yên gật đầu đồng tình.
Nghe Từ Giản nói, hôm nay lúc chầu sáng, Thánh Thượng đã lên tiếng.
Hai nhà phải hòa giải.
Mà Lưu Tĩnh chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Như Lâm Vân Yên dự đoán, khi buổi chầu kết thúc, Lưu Tĩnh ra khỏi Hồng Lư Tự, chân chưa kịp bước đã vấp phải bậc cửa, té ngã.