• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 83: Quận chúa khen bà đấy

Vương nương tử cắn chặt răng.

Người này lại nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

Người này cái gì cũng nghĩ đến nên Chu Sính không chạy được, dù nàng có tính kế sau cũng bị chặn.

Mưa thu rơi trên người khiến tóc búi đơn giản rơi lỏng ra, tóc mái dính trên mặt, khiến nàng không tự chủ rùng mình.

Không rõ là do gió mưa hay bị ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của người kia làm lạnh.

Một nha dịch tiến đến "mời" Vương nương tử ra sân trước.

Cậu bé ngủ trong phòng cũng thức dậy, khóc không ngừng, vú em nghe lời nha dịch, mang ghế nhỏ ngồi trong cửa dỗ bé con.

Như vậy có thể trong tầm nhìn của nha dịch cũng khỏi bị mưa.

Đan Thận đưa Chu Sính quay về.

Thấy cổng đã mở, ông hỏi nha dịch: "Bà già trong nhà mở cửa rồi sao?"

Nha dịch lắc đầu: "Quốc công gia bảo trèo tường, ta còn định chờ ngài về, tùy tùng của ngài ấy lộn một vòng đã vào rồi, chỉ trong chớp mắt..."

Đan Thận sờ mũi.

Là ông quên mất, chút công phu quyền cước của nha dịch phủ Thuận Thiên mà so với người của phủ Phụ Quốc công thì đúng là một trời một vực.

Lão Quốc công còn sống thì nha dịch đâu đến lượt mời ông ấy dạy võ.

Giờ thì, nếu không phải Phụ Quốc công bị thương ở chân thì không chừng hắn tự mình trèo vào.

Trong sân, Chu Sính và Vương nương tử trừng mắt nhìn nhau.

Vương nương tử có vẻ bình tĩnh hơn, hỏi Đan Thận: "Đại nhân, quan phủ phá án cũng phải có quy tắc chứ? Chúng ta phạm tội gì mà nha môn nửa đêm đến gõ cửa, còn trèo tường vào?"

"Giả ngây sao?" Đan Thận hừ lạnh: "Lý Nguyên Phát ban ngày vào nhà các ngươi, sau đó chỉ có một chiếc xe ngựa rời đi, và xác của hắn bị vứt ở ngõ.

Lý Nguyên Phát liên quan đến một vụ trộm cắp, nha môn luôn theo dõi hắn, hành tung của hắn chúng ta rõ như lòng bàn tay.

Hắn đến đây làm gì, nói gì với các ngươi, trong lòng ta đại khái biết rõ.

Các ngươi đừng nói hắn không chết ở đây."

Chu Sính sốt ruột: "Ta không giết hắn, không liên quan đến ta."

"Ngươi không giết hắn thì ngươi trèo tường chạy làm gì?" Đan Thận hỏi lại.

"Ta..." Chu Sính định nói, bị Vương nương tử đánh mạnh một cái ngắt lời.

Vương nương tử nói: "Sao không phải hắn lên xe ngựa, rồi bị người trên xe hại chết? Lại chết ở chỗ chúng ta chứ?"

Đan Thận xoa trán, đưa ánh mắt nhìn sư gia.

Sư gia hiểu ý.


Đan đại nhân ngủ không ngon, không kiên nhẫn trả lời mấy câu hỏi hiển nhiên vô vị này.

"Lý Nguyên Phát chết vào sáng hay đêm, ngỗ tác kiểm tra sẽ biết." Sư gia nói với Vương nương tử, rồi nói với Chu Sính: "Tứ lão gia, trên người còn thương tích, đừng dầm mưa nữa, theo chúng ta về phủ Thuận Thiên đi.

Mọi người hợp tác một chút, đỡ phải chịu khổ không đáng.

Tứ lão gia nói xem, ông trèo tường làm gì để không dưng ngã bị thương chứ.

À đúng rồi, nhân tiện chưa chuyển chỗ, ngài chỉ cho chúng ta xem, Lý Nguyên Phát đập đầu vào đâu mà chết đi?"

Chu Sính không nghĩ, chỉ tay xuống đất: "Ta không muốn hại hắn, thật sự không muốn, hắn tự không đứng vững ngã đập đầu, ta đâu biết hắn lại tự ngã chết, hắn xui xẻo, ta cũng xui xẻo."

Sư gia tiến lên xác nhận vị trí rồi bảo nha dịch hành động, đưa tất cả về nha môn.

Đan Thận đi quanh một vòng, nói với Từ Giản: "Ta đúng là không nhìn ra, Chu Tứ lão gia ở ngoài nuôi một người, còn sinh con nhỏ. Giờ thì hay rồi, gây ra án mạng. Ôi, sao không biết tự quản chứ? Không quản được, mười người thì chín người gây họa."

Từ Giản nhướng mày, hỏi: "Người trước là ai nhỉ? Ta nhớ Đan đại nhân từng mắng rất hả hê trên triều."

Nghe vậy, Đan Thận lại ngượng ngùng.

"Hổ thẹn. Hổ thẹn!" Ông nói: "Thực sự là từ con đến cha, không ai ra gì, còn muốn ở phủ Thuận Thiên chỉ tay năm ngón thì sao ta không mắng cho được chứ?"

Nói đến đây, Đan Thận chợt nhớ ra, người trước mặt chính là người được Thánh thượng phái đến "chỉ điểm".

Dù Phụ Quốc công nói sẽ không tùy tiện can thiệp, nhưng ý của Thánh thượng rõ ràng, Đan Thận sao dám trực tiếp phản bác ý Thánh thượng.

Suy nghĩ nhanh chóng, Đan Thận nói: "Hắn thì hoàn toàn vô lý mà chỉ tay, nếu nói có vài phần lý lẽ thì con người ta vẫn có vài ưu điểm, như biết nghe lời phải."

Từ Giản nghe Đan Thận đang chữa lời thì không khỏi cong môi, cười nhẹ.

Một đoàn người trở về nha môn.

Ngỗ tác đã kiểm tra xong Lý Nguyên Phát, cẩn thận báo kết quả cho Đan Thận và Từ Giản.

"Đập vào sau đầu, đó là vết thương chí mạng. Trên người không có dấu hiệu đánh nhau, có vài chỗ bầm tím là do va chạm khi di chuyển."

Đan Thận nghe xong, nói với Từ Giản: "Xem ra chỉ là tai nạn, Chu Tứ lão gia vô ý gây chết người, xét tội chắc chắn có tội."

Từ Giản nói: "Xét án ta không hiểu, ta chỉ tò mò Lý Nguyên Phát tìm Chu Sính để nói gì? Trước đó Chu Sính đã nói với Lý Nguyên Phát về hai rương vàng thỏi thế nào thôi?"

Đan Thận gật đầu.

Đêm nay bận rộn đến giờ, sắp đến giờ lên triều rồi.

Và cùng với trời sáng, chuyện ngõ Lục Quả xảy ra án mạng cũng dần truyền ra.

Sáng sớm, mưa đã ngớt.

Vương ma ma đến đầu ngõ Lục Quả, thấy đông người chỉ trỏ thì ngạc nhiên vô cùng.

Hôm nay bà không phải trực, nhận lệnh của Quận chúa đến đây nghe ngóng.

Là ma ma chuyên lo mua sắm, Vương ma ma thường đi lại phía trước, ít có cơ hội đến gặp phu nhân Trần Thị báo cáo.

Hôm qua, bà được Vãn Nguyệt mời đến Vườn Bảo An.

Vương ma ma là người cẩn thận, nhưng lại rất hưng phấn kích động, nhất là khi gặp Quận chúa, tim đập thình thịch.

Quận chúa rất đẹp, lúc Quận chúa cười lên, thật là hoa gặp hoa nở, giọng nói trong trẻo như chim hoàng anh...

Quận chúa tốt như vậy, nói chuyện với hạ nhân cũng dịu dàng thế.

"Hôm nay mời ma ma đến, là có việc muốn nhờ ma ma."

"Lần trước ma ma đứng trước phủ chúng ta nói về chuyện xấu của Tô Kha, ma ma nói năng lên xuống trôi chảy như mây nước."

"Nghe là biết, ma ma là người giỏi kể chuyện, miệng lưỡi khéo léo."

"Ta cần người giúp ta nghe ngóng chút chuyện, nên đã lập tức nghĩ đến ma ma."

Được Quận chúa khen ngợi như vậy, Vương ma ma nghe mà ngại ngùng, nhưng trong lòng lại rất tự hào... Quận chúa khen bà đấy!

Vì vậy, bà chăm chú nghe Quận chúa nói tình hình.

Bạn thân của Quận chúa, cô nương họ Chu ở phủ Anh Quốc công, mẫu thân nàng bệnh tám năm, phụ thân lại ở ngoài nuôi ngoại thất, đúng là nghe mà đau cả lòng.

Nghĩ đến ngoại thất sinh được con trai, nam đinh nuôi ở ngoài không phải chuyện hay nên muốn đón về phủ.

Hiện tại, cần nghe ngóng lai lịch ngoại thất, phẩm hạnh đứa trẻ...

Vương ma ma vỗ ngực đồng ý.

Chuyện này với bà thì chẳng có gì khó.

Chỉ cần miệng lưỡi khéo, giỏi nói chuyện, cả con ngõ đều có thể biết rõ.

Nhưng bà không ngờ, sáng sớm đến ngõ Lục Quả đã thấy đông người như vậy.

Mặc kệ, bắt đầu nói chuyện thôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK