• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126 - Đệ nhất nội viện

Tô Mị Dao cười nói.

- Hừ, một đại nam nhân tắm rửa cũng muốn người khác trợ giúp, thực hư không tưởng nổi!

Bạch U U hừ lạnh nói:

- Tiên Ma Chi Thể tổng cộng có chín chín tám mươi mốt đoạn, ngươi có thể ở loại thực lực này có được Tiên Ma Chi Thể nhất đoạn, đây chính là có thể giúp ngươi tăng lên ba thành thực lực, mặc dù bây giờ ngươi dùng lực lượng thân thể mà nói, đánh bại Phàm Vũ Cảnh tầng mười bình thường không khó!

- Nói như vậy, đại đa số võ giả chỉ là luyện nội gia chân khí, thân thể cũng chỉ là ngẫu nhiên rèn luyện thoáng một phát, cho nên dưới tình huống bình thường, đều là chân khí viễn siêu thân thể, mà ngươi bây giờ lại là thân thể có thể đạt tới trình độ chân khí, trong ngoài đều thập phần cân xứng, điều này có thể cho ngươi có một trụ cột phi thường vững chắc!

Tô Mị Dao chậm rãi nói.

- Tại phàm giới, cao nhất cũng chỉ là Tiên Ma Chi Thể hai mươi đoạn, ngươi bây giờ là một đoạn, ngươi ngẫm lại xem ngươi khởi điểm cao bao nhiêu?

Bạch U U nói ra, đối với loại cơ sở này của Trầm Tường, nàng hết sức hài lòng, ít nhất sẽ không bôi nhọ nàng hiến Huyền Âm thần mạch cho Trầm Tường.

Trầm Tường hít sâu một hơi, nhìn xem song chưởng của mình, hắn có thể rất rõ ràng cảm giác được lực lượng trong thân thể của hắn lúc này.

- Hai vị tỷ tỷ, các nàng đến bao nhiêu đoạn Tiên Ma Chi Thể?

Trầm Tường tò mò hỏi.

- Không nói cho ngươi!

Tô Mị Dao nghịch ngợm cười cười, hiển nhiên là cố ý muốn giấu diếm Trầm Tường, điểm ấy Trầm Tường đương nhiên có thể nhìn ra, hắn biết lai lịch hai nữ tử tuyệt mỹ này khẳng định phải so với hắn tưởng tượng còn lợi hại hơn.

Thái Vũ Môn vốn là ba ngàn võ viện đã trải qua đề cao đến năm ngàn, nội môn võ viện từ nguyên lai ba trăm hai mươi tăng lên tới năm trăm, mà võ viện Chân truyền đệ tử vẫn là giữ nguyên, chỉ có mười lăm tòa! Bởi vì người ở bên trong vốn không nhiều lắm, mặc dù là Vô Song Môn đưa về, võ giả Chân Vũ Cảnh cũng không phải rất nhiều, cho nên cũng không cần gia tăng.

Từ chuyện này có thể thấy được, võ giả Chân Vũ Cảnh ít đến thương cảm, Trầm Tường đoán chừng khả năng Thái Vũ Môn chỉ có hai trăm Chân truyền đệ tử.

Tu luyện tới Tiên Ma Chi Thể một đoạn, ý nghĩa thực lực của Trầm Tường cũng tăng lên không ít, lúc này hắn cũng muốn tiến vào võ viện trước một chút.

- Năm trăm! Nhanh như vậy đã thay đổi tên cửa hiệu rồi hả?

Trầm Tường đứng ở trước cửa võ viện của mình, có chút im lặng, này ý nghĩa bọn hắn càng thêm rớt lại phía sau.

Vân Tiểu Đao cùng Chu Vinh đều ở bên trong, bọn hắn biết Trầm Tường bước vào Phàm Vũ Cảnh tầng mười, là thời điểm chạy đến võ viện phía trước uy phong một chút.

Trông thấy Trầm Tường sảng khoái tinh thần đi tới, Vân Tiểu Đao một bước nhảy qua, nắm đấm ngưng tụ hỏa lôi chân khí, nóng rực cùng lôi điện đồng thời tán phát ra, bạo khởi trận trận nổ vang, cuồng mãnh đánh tới Trầm Tường.

Trầm Tường lập tức xuất chưởng, một tay bắt lấy nắm đấm quán chú chân khí cuồng bạo kia của Vân Tiểu Đao, tại thời điểm này, nắm đấm sinh ra một cổ lực lượng, nhưng Trầm Tường lại như cũ nắm chặc nắm đấm của Vân Tiểu Đao, thần sắc nhẹ nhõm đứng đó.

Lúc này Vân Tiểu Đao chỉ cảm giác nắm đấm bị gắt gao khảm nạm tại đó, căn bản không thể động đậy, hắn cảm thấy chấn kinh là, vừa rồi Trầm Tường vậy mà không dùng bất luận chân khí gì, đã tiếp được quyền này của hắn, tuy hắn không có dùng bao nhiêu chân khí, nhưng biểu lộ của Trầm Tường cũng quá dễ dàng đi, thật giống như hắn là một tiểu thí hài đấm giỡn vào một đại hán vậy.

- Trầm đại ca, ngươi. . .

Vẻ mặt của Vân Tiểu Đao chấn kinh nói:

- Đây chỉ là lực lượng của thân thể sao?

- Không sai biệt lắm! Vì rèn luyện thân thể này, ta đã ăn không ít đau khổ.

Trầm Tường buông lỏng Vân Tiểu Đao ra, mỉm cười nói, tuy hắn hời hợt, nhưng trong nội tâm Vân Tiểu Đao cùng Chu Vinh lại nổi lên sóng to gió lớn.

Vân Tiểu Đao so sánh nhỏ gầy, Chu Vinh là một tên mập mạp, nhìn ra được thân thể bọn hắn đều không có công phu gì, này là bởi vì bọn hắn biết, muốn cường hóa thân thể mà nói, nhất định phải ăn các loại đau khổ, bọn hắn cũng không phải cái loại người có thể chịu được cực khổ kia!

Hôm nay Trầm Tường chỉ dựa vào thân thể có thể phóng xuất ra uy lực như thế, có thể thấy được Trầm Tường vì rèn luyện thân thể mà hạ đủ công phu, tuyệt đối không phải người bình thường có thể thừa nhận được.

- Hiện tại ta lên đường đi, đi chọn một võ viện!

Trầm Tường cười nhạt một tiếng.

Vân Tiểu Đao cảm khái hít một hơi, nói ra:

- Trầm đại ca, thực lực của chúng ta bây giờ có thể khiêu chiến võ viện nào?

Muốn nhập vào võ viện bài danh phía trên, phải khiêu chiến, đây cũng không phải là cá nhân khiêu chiến, mà là một võ viện chiến đấu cùng một võ viện!

Võ viện càng gần phía trước, phúc lợi lấy được càng nhiều, đương nhiên, nhiệm vụ môn phái giao xuống cũng phi thường nặng, đều có nguy hiểm nhất định.

Khiêu chiến võ viện khác, chính mình phải lấy ra một tặng thưởng mê người, nếu không đối phương sẽ không ứng chiến, cái này cũng tương đương với một loại đánh bạc!

Vân Tiểu Đao sờ lên cằm, nhìn nhìn Chu Vinh, nói ra:

- Lão Chu, ngươi nói một chút bây giờ chúng ta cần phải khiêu chiến nội võ viện nào mới tốt?

Tuy Chu Vinh ở Thái Vũ Môn, nhưng hắn coi như là một người làm ăn, Vân Tiểu Đao khẳng định hắn biết điểm yếu của những võ viện kia.

Chu Vinh mỉm cười:

- Hiện tại biết tác dụng của ta rồi hả? Hắc hắc, ta sớm đợi đến hôm nay, hiện tại ta tổng hợp thực lực ba người chúng ta mà xem, muốn hạ võ viện thứ bốn trăm cũng không khó, thậm chí có thể càng trước một chút, ví dụ như ba trăm năm mươi!

Vân Tiểu Đao nhíu mày lại thoáng một phát, nói ra:

- Sai lại thế chứ, nói như thế nào cũng được hai trăm a!

Nếu như không phải dung hợp cùng Vô Song Môn, hiện tại bọn hắn là ở ba trăm hai mươi chín.

Chu Vinh nhìn về phía Trầm Tường, nói ra:

- Trầm Tường, bây giờ chúng ta từng bước một làm gì chắc đó đi lên, bởi vì khiêu chiến một võ viện thất bại, chúng ta sẽ tổn thất rất lớn.

- Tiền đặt cược ta ra, như vậy được chưa! Chúng ta đi đánh võ viện số hai trăm.

Vân Tiểu Đao vỗ vỗ lồng ngực, không thèm để ý chút nào.

Đột nhiên Trầm Tường cười nói:

- Tiền đặt cược vẫn là ta ra, mới võ viện hai trăm? Tiểu Đao ngươi cũng quá coi thường chính mình rồi, số mười sáu như thế nào đây?

- Cái gì? Trầm đại ca ngươi đừng nói giỡn!

Vân Tiểu Đao lung lay tay nói ra.
Chương 127 - Khiêu chiến lùi lại (1)

Chu Vinh cũng cho là hắn đang nói đùa:

- Trầm Tường, võ viện số mười sáu là đệ nhất nội viện, bên trong nội môn đệ tử đều là mạnh nhất, lại có mười cái!

Trầm Tường cười nhạt một tiếng:

- Mới mười cái? Xem ra so với ta tưởng tượng muốn đơn giản hơn nhiều! Ta dùng năm Kim Linh Quả đánh bạc, không biết bọn hắn sẽ tiếp nhận khiêu chiến hay không?

Lúc này Vân Tiểu Đao cùng Chu Vinh mới ý thức được, Trầm Tường không giống như là nói đùa!

Thời điểm Trầm Tường là Phàm Vũ Cảnh tầng chín, thực lực có thể so với Phàm Vũ Cảnh tầng mười, thực lực tương đương cùng đệ tử đệ nhất nội viện kia, nhưng hiện tại Trầm Tường tiến vào Phàm Vũ Cảnh tầng mười, thực lực đương nhiên là có tăng lên rất lớn, cái kia sẽ tăng lên đến giai đoạn gì?

Vân Tiểu Đao cùng Chu Vinh nghĩ tới điểm ấy, không khỏi toàn thân nổi da gà, bởi vì cái kia thật sự là quá kinh khủng!

- Các ngươi có dám đi hay không? Không dám mà nói, tự ta đi là được rồi, đến lúc đó các ngươi cũng có thể vào ở võ viện kia!

Thẩm Tường nói ra, một đánh mười hắn cũng có tự tin mười phần.

- Đừng xem nhẹ ta, tuy ta mới vừa tiến vào nội viện không lâu, nhưng ta dùng hết toàn lực mà nói, những gia hỏa đệ nhất nội viện kia cũng không coi vào đâu!

Vân Tiểu Đao cắn răng một cái, hung hăng nói ra:

- Ta liều mạng cùng bọn họ, đi thì đi!

Trầm Tường cùng Vân Tiểu Đao đều nhìn về Chu Vinh, bởi vì Chu Vinh ở trong ấn tượng của bọn hắn, là một tên mập mạp vừa keo kiệt lại rất nhát gan, hơn nữa không có sức chiến đấu gì.

Chu Vinh thấy ánh mắt xem thường kia của bọn họ, trong nội tâm cũng dấy lên một đoàn hỏa khí, lớn tiếng nói:

- Hai tên khốn kiếp các ngươi, có phải xem thường ta hay không? Nói cho các ngươi biết, bề ngoài Lão Tử chỉ là vì mê hoặc người, thực lực chân chính của ta là rất kinh người! Không phải là đi dốc sức liều mạng cùng mấy gia hỏa đệ nhất nội viện sao? Có cái gì không dám, Lão Tử đã sớm muốn làm như vậy!

- Ha ha, trông thấy mặt mập mạp chết bầm này, đoán chừng những người kia đều bị dọa đến tiểu trong quần.

Vân Tiểu Đao cười to nói.

- Đừng nói nhảm, ta sẽ đi ngay bây giờ!

Chu Vinh xì một tiếng khinh miệt.

Trầm Tường cũng cười to vài tiếng, sau đó liền đi ở phía trước, đi đến võ viện số mười sáu.

Trên đường lớn Thái Vũ Môn, đi tới ba người đằng đằng sát khí, chính giữa chính là một thiếu niên anh tuấn cường tráng, bên người thiếu niên này theo thứ tự là một thiếu niên hình thể nhỏ gầy, cùng một tiểu mập mạp béo ục ục, tuổi của bọn hắn thoạt nhìn đều dưới hai mươi, nhưng giờ phút này lại đằng đằng sát khí, trong ánh mắt của bọn hắn đều tràn đầy chiến ý.

Người chung quanh trông thấy, đều không khỏi nhượng một con đường!

- Này hình như là Trầm Tường, chính là gia hỏa một chiêu đánh Phương Lương tàn phế, đến từ thế tục, còn thu một Luyện đan sư Chân Vũ Cảnh làm đồ đệ, đạt được thứ nhất tỷ thí luyện đan năm nay, hơn nữa còn là cái đinh trong mắt Đan trưởng lão.

Một người nhỏ giọng nói.

Bởi vì mười ngày này Trầm Tường không có làm ra cái gì, người Vô Song Môn dung nhập vào đối với hắn cũng không có tin tức gì, hôm nay nghe được đủ loại sự tích của Trầm Tường, cũng không khỏi bắt đầu kinh ngạc.

- Mập mạp, các ngươi đây là muốn đi làm gì?

Lúc này một trung niên râu dài đi tới, đây là Hách Đông Thanh, một võ giả Chân Vũ Cảnh, thời điểm Trầm Tường đến Thái Vũ Môn đã được hắn trợ giúp nho nhỏ.

- Lão cữu, chúng ta muốn đi lấy đệ nhất nội viện, ngươi muốn đến xem không?

Chu Vinh cười đắc ý, hắn nói làm người chung quanh đều ngây ngẩn cả người!

Ba người muốn lấy đệ nhất nội viện, này làm người ta cảm thấy bọn họ là ngu ngốc, vậy mà làm ra loại sự tình điên cuồng này!

Hách Đông Thanh cũng cả kinh, bất quá hắn trông thấy con ngươi kiên định kia của Trầm Tường, lập tức cười nhạt một tiếng:

- Ngươi mập mạp này, tìm được một bằng hữu không tệ, cuối cùng có thể làm ra chút sự tình rung động, loại chuyện tốt này ta sẽ giúp các ngươi tuyên truyền, ta đi gọi các sư huynh đệ đến xem, thuận tiện đánh cuộc một chút!

Hách Đông Thanh rời đi, người chung quanh cũng rời đi, bởi vì có ba cái ngu ngốc muốn khiêu chiến đệ nhất nội viện, loại trò hay này đương nhiên phải kéo thêm bằng hữu của mình đến xem.

Đệ nhất nội viện, đây là võ viện số mười sáu, cùng võ viện của Chân truyền đệ tử chỉ kém một số, nhưng vị trí khác biệt rất xa, hiện tại võ viện số một đến số mười lăm đều chuyển vào bên trong Huyền Cảnh, hưởng thụ linh khí nồng đậm bên trong!

Ở bên ngoài Huyền Cảnh, chỉ có võ viện mười sáu trở lên!

Võ viện số mười sáu rất lớn, đây vốn là võ viện một số, bên trong thoạt nhìn giống như là một trang viên, xung quanh luận võ đài chính giữa đã đứng đầy người, đây đều là người của một ít võ viện khác đi tới.

- Khá lắm, ngay cả cổng bảo vệ cũng có!

Vân Tiểu Đao đứng ở phiến đại môn, nghe bên trong phát ra từng tiếng la rung động, nhìn trên quảng trường cực lớn có mấy vạn người đang luyện võ, không khỏi cảm khái nói.

Ở nơi này là một võ viện sao? Đây quả thực là một tiểu thành thị đang luyện binh mà!

Cái này là chỗ cường đại của đệ nhất nội viện, trưởng lão Thái Vũ Môn cũng không phản đối đệ tử kéo bè kết phái, chỉ cần không xúc phạm quy tắc môn phái là được, đây là cho phép.

- Chúng ta muốn chỉ là khối bài tử này!

Chu Vinh chỉ chỉ khối lệnh bài số một ở cửa ra vào, chỉ cần khiêu chiến thành công, là có thể đem lệnh bài này treo ở phía trước võ viện nhà mình, có thể đạt được phúc lợi rất cao.

Trầm Tường hít một hơi, cao giọng nói ra:

- Võ viện thứ năm trăm tới khiêu chiến quý viện, tiền đánh cuộc là năm Kim Linh Quả, nếu như tiếp nhận khiêu chiến mà nói, mời nhanh chóng đi ra thương thảo!

Võ viện số mười sáu đang huyên náo lập tức an tĩnh lại, thanh âm Trầm Tường là dùng chân khí hùng hậu vọng lại, có thể truyền khắp mỗi một chỗ nơi hẻo lánh trong võ viện này, làm mọi người nghe được tinh tường.

Chỉ là người ở bên trong đều hoài nghi mình nghe lầm, bởi vì tới khiêu chiến dĩ nhiên là võ viện số năm trăm, phải biết rằng bình thường tới khiêu chiến võ viện này đều là dưới năm mươi!

Bất quá Kim Linh Quả kia xác thực rất mê người.

Bên ngoài võ viện số mười sáu đã tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều là đã nghe được tin tức này vội vàng chạy tới, đây chính là trò hay nha!

Từ bên trong đi ra một nam tử dung mạo thanh tú, làn da trắng nõn, hắn vừa ra, Trầm Tường chợt nghe sau lưng truyền đến nhiều thiếu nữ thét lên.

- Là Mạc Vũ Văn, đứng đầu thập đại mỹ nam! Ta rốt cục nhìn thấy hắn...

Một thiếu nữ thét chói tai vang lên.

Trên mặt Mạc Vũ Văn treo dáng tươi cười nhàn nhạt, thập phần mê người, đối với nữ tính xác thực rất có lực sát thương, thoạt nhìn hắn giống như là một thư sinh tao nhã, mặc dù là đệ tử đệ nhất nội viện, nhưng hắn vẫn không phải là cái loại gia hỏa không coi ai ra gì.

Đúng lúc này, sau lưng Mạc Vũ Văn lại đi ra một nam tử, thời điểm nam tử này nhìn người, con mắt luôn nghiêng nghiêng, vẻ mặt cao ngạo, làm người ta có xúc động muốn đánh hắn.

- Tà Nhãn Xà!
Chương 128 - Khiêu chiến lùi lại (2)

Vân Tiểu Đao kinh hô, hắn không có nghĩ tới tên này lại là đệ nhất nội viện.

- Nghe cho rõ ràng, tên của ta là Từ Vĩ Long! Đừng có gọi ta như vậy!

Nam tử kia nói ra.

Mạc Vũ Văn cười nhạt một tiếng:

- Ngươi hẳn là Trầm Tường, cửu ngưỡng đại danh, từ khi ta biết tên của ngươi, ta cảm thấy sớm muộn sẽ có một ngày đụng với ngươi, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy! Ngươi khiêu chiến chúng ta tiếp nhận, thời gian ngươi tự chọn.

Mạc Vũ Văn này cho người ấn tượng rất tốt, Trầm Tường mỉm cười nói:

- Là hôm nay a!

Chu Vinh nói ra:

- Nói quy tắc khiêu chiến đi? Chúng ta chỉ có ba người!

Mạc Vũ Văn cười nói:

- Các ngươi phải ăn chút thiệt thòi rồi, bởi vì chúng ta có mười người, tòa võ viện này là mười người chúng ta tranh thủ đến, cho nên thời điểm có người tới khiêu chiến, mười chúng ta nhất định phải lên! Ba người các ngươi đánh bại mười người chúng ta là thắng, từng đôi từng đôi chiến đấu, ai thua thì không thể tái chiến.

Tính tình Mạc Vũ Văn này vô cùng tốt, cũng không có bởi vì đối phương là ba người, liền xem nhẹ đối phương, hơn nữa hắn làm như vậy cũng là vì làm được tất thắng.

Người càng ngày càng nhiều, xung đệ nhất nội viện này đều vây đầy người, có tầm hơn mười vạn, bọn hắn đều nhìn xem trao đổi trước cửa ra vào, này đối với bọn họ mà nói là một hồi trò hay, đối với đệ tử Vô Song Môn vừa mới gia nhập mà nói là phi thường có lợi, bởi vì này có thể làm cho bọn hắn nhìn xem thực lực đệ nhất nội viện của Thái Vũ Môn.

Võ giả Chân Vũ Cảnh cũng tới hơn mười cái, chỉ là một ít đệ tử nhận thức không ra bọn hắn, những người này đều là Hách Đông Thanh gọi tới xem náo nhiệt.

Ba đánh mười, đây đúng là phi thường có hại chịu thiệt, rất nhiều người cho rằng này là không có khả năng, dù sao đối phương là người đệ nhất nội viện, đều là một chân đạp đến Chân Vũ Cảnh, thực lực thâm bất khả trắc, tuy Trầm Tường ở thời điểm khảo hạch nội môn đại phóng dị sắc, nhưng tất cả mọi người nhìn không tốt hắn, Vân Tiểu Đao thoạt nhìn giống như là đứa bé, Chu Vinh càng không cần phải nói, thoạt nhìn giống như là loại rất dễ khi dễ.

- Không có vấn đề, cứ như vậy định đi.

Trầm Tường nói ra, đây là sự tình thời điểm bọn hắn đến đã biết rõ.

- Cái kia rất tốt, hiện tại bắt đầu...

Mạc Vũ Văn vừa mới nói tới chỗ này, xa xa truyền đến một giọng nói cắt ngang.

- Đợi một chút, ta có một số việc muốn hỏi Trầm Tường, nếu như xác định chuyện này mà nói, tỷ thí lần này sẽ không có cách nào tiến hành.

Một lão giả đầu trọc, lông mi trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Thẩm Tường.

Đây là Vũ Khai Minh!

Vừa rồi thanh âm của hắn rất nghiêm túc, mọi người nghe xong đã biết rõ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa thần sắc của Vũ trưởng lão cũng rất ngưng trọng.

- Trầm Tường, thời điểm,ngươi đi điều tra Thiên Long bảo tàng, có phải đã giết mười mấy nội môn đệ tử của Thú Vũ Môn hay không?

Vũ Khai Minh nhìn hắn hỏi.

- Đúng vậy!

Trong nội tâm Trầm Tường cả kinh, hắn biết sự kiện kia đã truyền về, nhưng không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, huống hồ là Thú Vũ Môn đã làm sai trước.

Vũ Khai Minh vừa xuất hiện, bốn phía an tĩnh lại, bọn hắn nghe được tin tức này, đều không khỏi chấn động, Trầm Tường rõ ràng giết nội môn đệ tử của môn phái khác, hơn nữa còn là mười cái, loại sự tình này xác thực rất nghiêm trọng.

Vũ Khai Minh nhẹ gật đầu, lại hỏi:

- Như vậy ngươi ở bên trong Huyền Cảnh giết một Chân truyền đệ tử của Thú Vũ Môn cũng là sự thật?

Lời này vừa ra, đầu tất cả mọi người đều oanh một tiếng, trở nên trống rỗng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trầm Tường!

Trầm Tường rõ ràng giết Chân truyền đệ tử, đây chính là võ giả Chân Vũ Cảnh, như vậy Trầm Tường có được thực lực Chân Vũ Cảnh? Hắn mới mười bảy tuổi, điều này sao có thể?

Thần sắc Trầm Tường tự nhiên, gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta là thừa dịp nàng bị thương giết chết nàng, nếu không nàng sẽ giết ta, này có cái gì không đúng sao? Chẳng lẽ đệ tử Thái Vũ Môn chỉ có thể cam nguyện bị Chân truyền đệ tử của Thú Vũ Môn giết sao?

Tất cả mọi người thở dài ra một hơi, Trầm Tường chỉ là thừa dịp đối phương bị thương động thủ, nói rõ Trầm Tường còn không có tiến vào Chân Vũ Cảnh, bất quá bọn hắn vẫn chấn động vô cùng, giết Chân truyền đệ tử môn phái khác, đây chính là sự tình vô cùng nghiêm trọng.

- Nếu là ta mà nói, ta cũng sẽ một kiếm tiêu diệt tên kia!

Vân Tiểu Đao nói ra, trong lòng của hắn âm thầm trách cứ Trầm Tường, vậy mà không nói chuyện này cho hắn biết.

- Giết rất tốt, mấy gia hỏa Thú Vũ Mônkia một mực phi thường cuồng ngạo, còn nói cái gì đã sớm vượt qua Thái Vũ Môn chúng ta.

Hách Đông Thanh ồn ào nói, mấy võ giả Chân Vũ Cảnh khác cũng đi theo hô lên, kinh hãi nhất chính là bọn hắn, bởi vì bọn họ biết thực lực Chân Vũ Cảnh là thế nào, lại bị một tiểu quỷ Phàm Vũ Cảnh làm thịt mất.

- Trầm Tường, ta biết nguyên nhân trong chuyện này, ta vững tin đây là thật, ta cũng rất phẫn nộ, nhưng bọn hắn muốn Thú Vũ Môn chúng ta lấy ra chứng cớ! Bây giờ chúng ta không có chứng cớ.

Vũ Khai Minh nói ra, hắn đương nhiên biết nguyên nhân Trầm Tường giết người, là vì đệ tử Thú Vũ Môn dùng bình dân Thái Vũ Châu cho yêu thú ăn, thời điểm hắn nghe được cũng vô cùng phẫn nộ, hận không thể triệu tập đệ tử lập tức giết đến Thú Vũ Môn hỏi thăm tinh tường.

- Chưởng giáo cùng Đan trưởng lão đang bế quan! Đây chỉ có chờ bọn hắn đi ra mới có thể quyết định, ta cũng là lấy đại cục cân nhắc, cho nên ta phải giam ngươi lại.

Vũ Khai Minh nói ra.

Thẩm Tường nhẹ gật đầu, Vũ Khai Minh nói rất minh bạch, giam giữ hắn chỉ là cho Thú Vũ Môn xem, như vậy có thể có một thời gian để Vũ Khai Minh bàn bạc kỹ hơn, hoặc là đợi Đan trưởng lão cùng chưởng giáo xuất quan.

- Ngươi minh bạch là tốt rồi, bất quá ngươi ra tay thật đúng là hung ác, lại đem người ta đập thành thịt vụn, hơn nữa ngươi còn ý định giết chết mười mấy Chân Vũ Cảnh kia, may mắn ngươi không có ra tay, nếu không Thái Vũ Môn sẽ bị hai môn phái vây công.

Vũ Khai Minh cảm thán nói, theo tin tức hắn biết được, lúc đó Trầm Tường đã hạ sát tâm, nếu như cho hắn một chút thời gian, những Chân Vũ Cảnh kia có khả năng đều sẽ biến thành thịt vụn.

Lời này làm cho người bị kích thích, Trầm Tường vậy mà làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy!

Lúc này mọi người mới biết, vì cái gì Trầm Tường dám tới khiêu chiến đệ nhất nội viện, ngay cả Chân Vũ Cảnh hắn cũng dám làm thịt, còn có chuyện hắn không dám làm sao? Loại thực lực này, loại gan phách này đều làm mọi người sợ hãi thán phục không thôi.

- Tiểu Đao, lão Chu! Chờ ta trở lại.

Trầm Tường lưu lại những lời này, liền đi theo Vũ Khai Minh.

Vân Tiểu Đao hít sâu một hơi, nói ra:

- Mập mạp chết bầm, lúc hắn trở lại chúng ta không thể để cho hắn thất vọng.

Chu Vinh cười nói:

- Đây là đương nhiên, tiểu tử này làm một chuyện luôn muốn chết như vậy, chúng ta không phải cũng nên làm một hai chuyện như vậy chứ? Nếu không sẽ không có ý tứ ở chung một chỗ với hắn.

Vân Tiểu Đao cười to nói:

- Mập mạp chết bầm, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, đi thôi.

Vân Tiểu Đao cùng Chu Vinh rời đi, mọi người cũng tản ra, bọn hắn đều rất thất vọng, bởi vì không có thể trông thấy tỷ thí, bất quá bọn hắn lại kiến thức người bên trong truyền thuyết Trầm Tường này.
Chương 129 - Hoàng Cẩm Thiên

Sắc mặt Mạc Vũ Văn cùng Từ Vĩ Long đều có chút ngưng trọng, nếu như là trước kia, bọn hắn có lẽ sẽ không đem đám người Trầm Tường để vào mắt, nhưng hiện tại biết được Trầm Tường giết mười mấy nội môn đệ tử Thú Vũ Môn, giết Chân truyền đệ tử Thú Vũ Môn, đã biết rõ Trầm Tường không phải nhân vật bình thường, mặc dù Chân truyền đệ tử kia bị thương, nhưng thực lực vẫn còn rất mạnh, lại bị Thẩm Tường đánh thành thịt vụn.

Vũ Khai Minh dẫn Trầm Tường vào bên trong Huyền Cảnh, đi vào sâu bên trong.

- Vũ trưởng lão, chúng ta muốn đi chỗ nào?

Trầm Tường hỏi.

- Đi cấm địa Thái Vũ Môn, một địa phương chuyên môn giam giữ trọng phạm, ở bên trên Thần Vũ đại lục, cự đầu các đại môn phái đều biết chỗ đó, sau khi đệ tử Thái Vũ Môn phạm phải tội lớn, bị nhốt vào mới có thể làm cho môn phái khác thoả mãn.

Vũ Khai Minh giận dữ nói:

- Đệ tử Thái Vũ Môn đi vào, mười phần đều chết đi, chỉ mong ngươi có thể đi ra.

Trong nội tâm Trầm Tường chấn động, hỏi:

- Bình thường đều là chết như thế nào?

- Chết già, hoặc là chịu không được cái loại dày vò trên tinh thần này.

Vũ Khai Minh nói ra.

- Chẳng lẽ sẽ không có người trốn ra sao?

Trầm Tường kinh ngạc hỏi thăm.

- Trừ khi có mệnh lệnh của chưởng giáo, nếu không ai trốn ra đều phải chết, cho nên ngươi ở bên trong ngốc đến khi chưởng giáo xuất quan mới thôi.

Ánh mắt Vũ Khai Minh mang theo sợ hãi:

- Cấm địa kia là tổ sư gia thành lập, có lực lượng kỳ dị, mặc dù là người đứng ở đỉnh Phàm Giới đi vào, cũng có chạy đằng trời, trong này không chỉ có giam giữ người Thái Vũ Môn, môn phái khác cũng có, bất quá đều chết hết.

Trầm Tường tim đập không khỏi nhanh hơn, hắn không nghĩ tới mình rõ ràng bị nhốt vào một địa phương khủng bố như vậy.

Gần nửa canh giờ đi qua, Trầm Tường đi theo sau lưng Vũ Khai Minh chạy như bay, mình ngồi tù lại phải chạy đi theo người khác, này làm hắn dở khóc dở cười.

Bọn hắn đi tới bên cạnh một hố trời rộng chừng trăm trượng, phía dưới đen không thấy đáy, Trầm Tường ghé vào bên cạnh nhìn xem, tinh thần lực của hắn bộc phát tới cực hạn, cũng không thể dò xét đến đáy.

- Phía dưới này chính là địa phương ngươi phải đi.

Vũ Khai Minh nói ra.

- Ta có thể không đi không?

Trong nội tâm Trầm Tường nhảy dựng, bởi vì phía dưới tràn đầy băng hàn tử khí, phi thường khủng bố, nhưng lại sâu không thấy đáy.

Vũ Khai Minh hắc cười một tiếng:

- Đi xuống đi!

Nói xong, chân hắn như tia chớp đạp bờ mông của Trầm Tường, đạp hắn xuống dưới.

- Vũ lão đầu, ngươi con mẹ nó...

Phía dưới truyền đến các loại tiếng mắng khó nghe của Trầm Tường.

Sau khi Trầm Tường té xuống dưới, rõ ràng không thể sử dụng chân khí, hắn không thể thả ra Chu Tước Hỏa Dực, nếu như cứ như vậy té xuống mà nói, hắn sẽ bị thương rất nghiêm trọng.

- Tiểu tử này mắng thật khó nghe, bất quá được rồi, hắn ở dưới đó nếm chút đau khổ xem như để cho ta dễ chịu một tí. Về sau ta nên ít làm loại chuyện này, mỗi lần đều bị mắng!

Vũ Khai Minh lắc đầu thở dài, liền rời đi.

Trầm Tường rơi thẳng xuống một thời gian ngắn, mới nhìn rõ phía dưới có một chút ánh sáng, đó là một đống lửa!

Càng là đến phía dưới lại càng hắc ám, bất quá dưới ánh lửa yếu ớt kia chiếu rọi, Trầm Tường có thể trông thấy ba quang lăn tăn, phía dưới này có nước!

Phù phù một tiếng, Trầm Tường lọt vào trong nước, ở thời điểm này, hắn phát giác được mình có thể sử dụng chân khí, bọn hắn vội vàng từ trong nước bơi lên, nhìn xem đống hỏa diễm kia.

Làm Trầm Tường kinh ngạc chính là, bên cạnh đống hỏa diễm kia thậm chí có một lão đầu, lão nhân này tóc rất dài, thẳng đến bên hông, loạn thành một bầy, bất quá trên mặt hắn lại không có nếp nhăn, một dấu vết già nua cũng không có, tóc bạc, mặt hồng hào giống như người bình thường, nếu như hắn sửa sang lại thoáng một chút mà nói, thoạt nhìn nhất định sẽ là tiên phong đạo cốt.

- Tiểu tử, ngươi nói gì đi chứ!

Lão đầu dùng một đôi mắt sáng ngời nhìn Trầm Tường.

Lúc này Trầm Tường đang đề phòng, để tránh lão nhân này công kích hắn.

- Lão tiên sinh, ngươi tốt!

Trầm Tường nói ra, lúc trước hắn biết đây là cấm địa Thái Vũ Môn chuyên môn giam giữ trọng phạm, đều là bị nhốt vào đến chết già mới thôi.

Lão nhân kia đột nhiên cười lên ha hả, vội vàng lẻn đến bên người Trầm Tường, tốc độ thật nhanh, làm Trầm Tường căn bản không kịp né tránh, đã bị lão nhân kia bắt được cổ tay của hắn, tùy theo là được một cổ lực lượng kỳ lạ rót vào trong thân thể hắn, hắn cũng bề bộn vận chuyển Thái Cực Thần Công.

Lão nhân này vậy mà dò xét tình huống đan điền của hắn, đây chính là một trong những bí mật lớn nhất của Trầm Tường.

- Dĩ nhiên là Âm Dương thần mạch, kỳ tài có một không hai, kỳ tài có một không hai a! Lão thiên ngươi rốt cục đã làm một chuyện tốt, rốt cục có người kế thừa y bát của ta, ha ha...

Lão đầu cười như điên.

Lão đầu vừa mới nở nụ cười vài tiếng, lại lập tức ngừng lại, nghiêm trang nói:

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là sư phó của ngươi, tranh thủ thời gian bái ta làm thầy đi.

Trong nội tâm Trầm Tường kinh hãi, bởi vì sự tình Âm Dương thần mạch của hắn bị điên lão đầu này biết, nhưng hắn lại không thể không bội phục điên lão đầu này.

- Ta ngay cả tên của ngươi cũng không biết, làm sao bắt ta bái ngươi làm thầy?

Trầm Tường bĩu môi nói, hắn biết lão nhân này rất lợi hại, mới vừa rồi thời điểm bị bắt lấy, hắn một chút lực lượng phản kháng cũng không có.

Lão đầu sửa sang lại tóc thoáng một phát, cười nói:

- Không nghĩ tới chút thực lực như ngươi đã bị ném vào đây, nói ngươi đã làm chuyện đại sự gì?

Lão nhân này vậy mà không có tiếp tục nói sự tình bái sư kia.

- Ta giết một Chân truyền đệ tử cùng mười nội môn đệ tử của Thú Vũ Môn.

Trầm Tường chi tiết nói ra, sau đó hỏi ngược lại:

- Vậy còn ngươi? Nhìn bộ dáng ngươi kia, cần phải ngây người thật lâu a.

Nghe được Trầm Tường nói, lão nhân này lại điên điên khùng khùng cười rộ lên, lại nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại cười như điên.

- Đây quả thực là thiên ý nha! Ngươi giết Chân truyền đệ tử Thú Vũ Môn, ta giết chưởng giáo Thú Vũ Môn, ngươi nhất định phải bái ta làm thầy, ta truyền cho ngươi võ công lợi hại!

Lão nhân kia cười to nói.
Chương 130 - Thái Cực Hàng Long Công

Trầm Tường sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới lão nhân này rõ ràng giết chưởng giáo Thú Vũ Môn, bất quá hắn đối với lời này không thể nào tin được.

- Tiểu quỷ, đừng hoài nghi ta nói, ta là chưởng giáo đời thứ mười ba của Thái Vũ Môn, Hoàng Cẩm Thiên! Đúng rồi, bây giờ là chưởng giáo đời thứ mấy rồi hả?

Hoàng Cẩm Thiên hỏi.

Trầm Tường lại sững sờ, danh tự Hoàng Cẩm Thiên hắn đương nhiên biết, đó là đời chưởng giáo tốt nhất, ở thật lâu trước kia phạm vào sự tình nghiêm trọng, sau đó tự mình tiến nhập cấm địa, lúc trước Trầm Tường ở trong thư tịch của Thái Vũ Môn đã từng gặp qua ghi lại phương diện này, hắn không nghĩ tới mình vậy mà gặp được người này.

- Hiện tại chưởng giáo là Cổ Đông Thần, đời thứ mười lăm!

Lúc này hắn đối với điên mất lão đầu trước mắt này cũng rất cung kính, dù sao đây chính là một đời chưởng giáo, lại giết qua chưởng giáo Thú Vũ Môn.

- Hắc hắc, tiểu mao đầu này là đồ tôn của ta, tiểu nha đầu Vô Danh là đồ tôn thứ hai của ta, tiểu trọc đầu là đồ tôn thứ ba của ta, bọn hắn coi như không tồi.

Hoàng Cẩm Thiên cười nói, dáng tươi cười thập phần hòa ái.

Trầm Tường kinh ngạc không thôi, hắn không nghĩ tới tam đại cự đầu của Thái Vũ Môn rõ ràng đều là đồ tôn của Hoàng Cẩm Thiên này! Nói cách khác đồ đệ của Hoàng Cẩm Thiên là sư phó của tam đại cự đầu kia!

- Tiểu nha đầu Vô Danh là Đan trưởng lão, là Đan Vương của Thái Vũ Môn, tiểu trọc đầu là Vũ Khai Minh, bọn họ đều là trưởng lão của Thái Vũ Môn. Vừa rồi ta là bị Vũ lão đầu kia một cước đạp xuống.

Trầm Tường tức giận nói, lúc này cái mông của hắn vẫn còn đau nhức.

Hoàng Cẩm Thiên cười to nói:

- Bọn hắn làm rất tốt, nếu như ngươi bái ta làm thầy, về sau bọn hắn sẽ là sư diệt của ngươi! Loại thiên phú này của ngươi, giết Chân truyền đệ tử cũng không có cái gì, tuyệt đối sẽ không bị giam quá lâu! Ngươi có Âm Dương thần mạch, nhất định có thể học được Diệt Long Thần Vũ của ta.

Trong nội tâm Trầm Tường khẽ động, đang tính toán có nên bái sư hay không, hắn hỏi thăm Tô Mị Dao cùng Bạch U U trong giới chỉ thoáng một phát, trưng cầu ý kiến của các nàng .

- Bái a, dù sao ngươi phải ở chỗ này ngốc một thời gian ngắn, có thể học những Diệt Long Thần Vũ khác, hơn nữa bối phận này cũng có thể làm ngươi ở bên trong Thái Vũ Môn sẽ không bị những người khác chèn ép.

Tô Mị Dao nói ra.

Vẻ mặt Hoàng Cẩm Thiên tự hào nói:

- Hoàng Cẩm Thiên ta chỉ thu qua một đồ đệ, hắn là chưởng giáo đời thứ mười bốn của Thái Vũ Môn, nhưng lại trò giỏi hơn thầy, hiện tại đã phi thăng đến Thiên Vũ Thế Giới, chính là Tiên Giới trong truyền thuyết! Ta bởi vì phạm phải tội nghiệt sâu nặng, mới ở lại chỗ này ăn năn.

Trong nội tâm Trầm Tường cả kinh, mãnh liệt quỳ xuống:

- Sư tôn!

Trông thấy Trầm Tường bái sư, Hoàng Cẩm Thiên sờ lên cái cằm, cười hắc hắc.

Hoàng Cẩm Thiên này thập phần chú ý, thời điểm bái sư lại viết cái gì khế ước, mỗi người một tờ, sau đó nhỏ máu ở phía trên, còn rót vào một cổ chân khí chỉ mỗi hắn mới có.

Sau khi bái sư rườm rà hoàn thành, song phương đều bảo lưu lấy khế ước, này dùng để chứng minh bọn họ đều là tự nguyện.

- Hắc hắc, hảo đồ đệ của ta! Kế tiếp một thời gian ngắn, ta sẽ truyền cho ngươi Diệt Long Thần Vũ lợi hại nhất của ta, ngươi cần phải dụng tâm mà học! Về sau ngươi còn phải đi tìm Đại sư huynh của ngươi, bảo hắn chiếu cố ngươi.

Hoàng Cẩm Thiên cười nói, hắn sửa sang lại đầu tóc rối bời của hắn thoáng một phát.

Trầm Tường cũng sáng lạn cười nói:

- Sư phó, về sau những đồ tôn kia của người, có phải gọi ta là là sư thúc hay không?

Hoàng Cẩm Thiên nghĩ nghĩ, vỗ đầu Trầm Tường một cái:

- Tốt tên tiểu tử ngươi, nguyên lai mục đích của ngươi là chuyện này! Bối phận là không thể loạn, bọn hắn đương nhiên phải gọi ngươi là sư thúc! Đúng rồi, ngươi không thể tùy tiện bạo lộ ta là sư phụ của ngươi, đừng nhìn ta điên điên khùng khùng, ta có thể biết bên ngoài có không ít người đều hận ta, nếu bọn hắn biết ngươi là đồ đệ của ta, như vậy ngươi sẽ rất phiền toái.

Trầm Tường sửng sốt cười nói:

- Sư phó, nguyên lai ngươi là trốn ở chỗ này tị nạn a?

- Phi, sư phụ của ngươi thực lực cường đại, cần phải tị nạn sao? Ta ở chỗ này là hối lỗi sửa sai, nếu không ta đã sớm đi Tiên Giới chó má gì kia rồi.

Hoàng Cẩm Thiên lại vỗ đầu Trầm Tường một cái:

- Tiểu tử ngươi đi ra bên ngoài trước đừng lung tung khoe khoang ngươi là đồ đệ của ta, tuy đó là một tên tuổi rất uy phong, nhưng phiền toái thật sự sẽ rất lớn.

Trầm Tường bĩu môi, thầm nói:

- Này tính toán cái gì? Thừa nhận là đồ đệ của ngươi, phải như con chuột một dạng trốn đông trốn tây hay sao?

Hoàng Cẩm Thiên gãi gãi đầu, bởi vì Trầm Tường lại hoài nghi thực lực của hắn, đây là hắn không thể dễ dàng tha thứ.

- Tiểu tử, ngươi nghe kỹ cho ta, vi sư sống ở chỗ này xác thực có một bộ phận nguyên nhân là vì tránh né, nhưng hối lỗi sửa sai cũng thật sự! Ta trốn ở chỗ này, là vì tránh cho bọn hắn cướp đoạt Diệt Long Thần Vũ của ta! Diệt Long Thần Vũ có rất nhiều loại, đều có ba bảy loại, mà ta nắm giữ đúng là đẳng cấp cao nhất, mặc dù là mấy thứ Tiên nhân chó má gì đó cũng nghĩ đến.

Thần sắc Hoàng Cẩm Thiên nghiêm túc nói.

Trầm Tường vẫn còn có chút hoài nghi, nói:

- Sư phó, Diệt Long Thần Vũ ta cũng có...

Trầm Tường đem sự tình Long Cương bí quyết nói cho Hoàng Cẩm Thiên, chỉ thấy Hoàng Cẩm Thiên xem thường nói:

- Long cương? Loại Long Vũ này trong mắt ta là đồ vật thấp kém, chỉ xứng đánh một ít tiểu Long thực lực không đủ, chính thức lợi hại chính là Long lực, học tốt rồi, là có thể giết chết Long trưởng thành! Long cương chỉ là mô phỏng Long khí mà thôi.

Nói xong, Hoàng Cẩm Thiên xòe bàn tay ra, chỉ thấy trong tay hắn toát ra một ít đoàn ánh sáng màu trắng nhạt, vòng ánh sáng này vừa xuất hiện, Trầm Tường lập tức cảm giác được áp lực ngàn vạn cân trùng kích mà đến, hắn giống như là thuyền nhỏ trên biển cả, thoáng cái đã bị lực lượng mênh mông này trùng kích bay đến xa xa.

Trầm Tường đâm vào trên tường, nhưng thân thể lại dán chặt lấy, bởi vì có một cổ lực lượng cường hãn đính trên người của hắn, làm hắn dị thường khó chịu, hắn phát ra từng tiếng hí, đồng thời còn trông thấy bốn phía bàn tay của Hoàng Cẩm Thiên vậy mà có chút vặn vẹo, đây là không gian vặn vẹo!

Hoàng Cẩm Thiên cười đắc ý, thu đoàn chân khí kia lại, Trầm Tường ở phía xa cũng rớt xuống, rơi vào trong nước, sau đó chậm chạp bơi tới bên cạnh đống lửa kia.

- Biết vi sư lợi hại chưa!

Hoàng Cẩm Thiên nhìn Trầm Tường ngã sấp trên đất, thất hồn lạc phách kia cười to nói.

Lúc này Trầm Tường toàn thân vô lực, ngã sấp trên đất thở phì phò, ngay cả lời nói cũng nói không nên lời, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, hắn âm thầm chấn kinh thực lực của sư phó này, ở hắn xem ra, so với Đan trưởng lão kia kia còn đáng sợ hơn nhiều lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK