Sau khi vào thành, Trầm Tường thấy rất nhiều người đều tụ ở phía trước một vách tường rất dài, hắn đi tới nhìn xem, chỉ thấy bên trên vách tường dán đầy tin tức, đều là một ít tin tức loại hình chỉ dẫn, mặt trên có địa đồ toàn thành, biểu thị một ít khách sạn, cửa hàng nổi danh, hoàng cung, gia tộc võ đạo...
Địa đồ phi thường tỉ mỉ, Trầm Tường rất nhanh ở trên địa đồ tìm được Dược gia, đó là địa phương cách hoàng cung rất gần, đồng thời còn thấy Tiết gia, Tiết gia chính là gia tộc vừa đến Vương thành.
Trên tường không chỉ có địa đồ, còn có một ít tin tức khác, tỷ như tìm người, tìm vật, cần mua, bán ra hoặc là chiêu công,… có thể làm cho một ít người mới tới Vương thành nhanh chóng tìm được công tác.
Trầm Tường vội vã quét một lần, kinh ngạc phát hiện thậm chí có tin tức chiêu công của thúc tổ hắn lưu lại.
- Chiêu nạp luyện đan sư, vị trí điểm là... Trầm Lộc Tông lưu.
Trầm Tường nhớ lấy địa phương kia, sau đó tìm kiếm ở trên địa đồ, rất nhanh có thể tìm tới.
- Động tác của Thúc tổ thật nhanh, mới vừa tới Vương thành liền có thể tìm được một cửa hàng rất tốt!
Trầm Tường từ trên bản đồ có thể nhìn ra vị trí kia vô cùng tốt, địa phương mặt tiền, hơn nữa còn là kiến trúc ba tầng, diện tích cũng rất lớn.
Nhớ kỹ con đường, Trầm Tường lập tức đi tới.
Rất nhanh, hắn liền tới một khu vực rất phồn hoa, nhìn thấy một gian cửa hàng lớn, bất quá cửa hàng này rất nát, có rất nhiều vết đao cùng vết tích khác, giống như bị người đánh đập qua vậy.
Trầm Tường nhíu chặt mày, gõ nhẹ cửa.
- Ai?
Một thanh âm mang theo phẫn nộ từ bên trong cửa truyền đến.
- Thúc tổ, là ta,
Trầm Tường trầm thấp đáp, lúc này hắn có thể đoán được những thứ gì.
Cửa vừa mở ra, Trầm Tường đã nhìn thấy khuôn mặt già nua mà phẫn nộ kia của Trầm Lộc Tông.
Lúc này, Trầm Tường nhìn thấy tràng cảnh nội môn, là một mảnh hỗn độn, đồ đạc tan nát, vách tường tràn đầy vết đao, thấy những chuyện này, Trầm Tường nhất thời nắm chặt nắm đấm, phát sinh tiếng vang giòn giã khanh khách, trong con mắt cũng tràn đầy phẫn nộ.
- Ai làm?
Trầm Tường âm trầm hỏi, hắn thề, nhất định phải làm cho người kia trả giá gấp mười lần.
- Đi vào lại nói!
Trầm Lộc Tông nói.
Sau khi Trầm Tường đi vào, từ lầu một đi tới lầu ba, vách tường, sàn nhà, nóc hầm đều bị người dùng lợi khí phá hoại qua, bàn ghế càng không cần phải nói, không có một đồ vật hoàn chỉnh.
Trầm Tường càng xem càng phẫn nộ, nhưng thần tình lại bình tĩnh đến mức đáng sợ, này ngược lại làm cho Trầm Lộc Tông hơi bắt đầu kinh ngạc.
Lầu ba, Trầm Tường cùng Trầm Lộc Tông ngồi ở trên sàn nhà.
- Hậu viện vẫn còn tốt, ta nguyên bản mời đến hai tiểu nhị xem điếm, hiện tại bọn hắn đều bị đả thương, ta vừa đi cho bọn hắn một ít đan dược cùng linh thạch.
Trầm Lộc Tông thở dài nói:
- Cửa hàng này ta mua lại lâu rồi, nhưng sáng sớm hôm nay ta vừa ra ngoài, thì có một nhóm người xông tới... Sau đó liền biến thành cái dạng này.
- Ai làm? Bây giờ ta liền đi tìm bọn họ!
Trong con mắt Trầm Tường tràn đầy sát ý, ngay cả Dược gia trưởng lão cùng Dược gia thiên tài cũng bị hắn giết chết, hắn còn có ai không dám giết?
Trầm Lộc Tông nói:
- Nguyên bản ta cũng muốn đi giáo huấn gia hoả kia một thoáng, nhưng ai biết gia hoả kia là chưởng quỹ một thế lực bán đan dược, nếu như chúng ta lại đắc tội thế lực đan dược này, sau đó chúng ta muốn mua đan dược sẽ rất khó khăn.
Trầm Tường hừ lạnh một tiếng:
- Thúc tổ, cái này ngươi không cần lo lắng! Trầm gia chúng ta vừa vào Vương thành, đã bị người tới cửa bắt nạt, nếu như không cường ngạnh một ít, vậy Trầm gia chúng ta sao ở chỗ này tiếp tục sống được chứ?
Trầm Lộc Tông nói:
- Cái này ta cũng biết... chưởng quỹ thế lực đan dược kia là muốn đạt được cửa hàng này, nhưng ta vẫn không chịu nhượng lại, mãi đến lúc ta ra tin tức chiêu công, hắn mới động thủ, hắn là muốn cho ta biết khó mà lui.
Trầm Tường bĩu môi nói:
- Thúc tổ, ngươi là một luyện đan sư, lại bị một chưởng quỹ ức hiếp.
Trầm Lộc Tông cười khổ nói:
- Ta còn không phải là vì lấy đại cục làm trọng sao! Trầm gia chúng ta đã đắc tội Dược gia.
Bên trong Vương thành ngoài Dược gia là một thực lực nắm đan dược ra, còn có một nhà khác, đó chính là Đan Hương dược trang, ở Vương thành cùng một ít thành thị khác đều có phân điếm, hơn nữa còn là một thế lực hành sự biết điều, nhưng bây giờ lại làm ra chuyện tình như vậy.
- Là Đan Hương dược trang sao? Vậy ta liền đi tìm chưởng quỹ kia! Bên trong Vương thành này có Ngũ gia thuộc Đan Hương dược trang, là nhà nào?
Trầm Tường đứng dậy, vuốt bụi bặm trên mông, xem thần tình kia, liền biết hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bây giờ Trầm Lộc Tông cũng không có cách nào, hắn biết cháu trai mình rất có ngạo khí:
- Phía nam thành, nhớ kỹ đừng giết người, ở bên trong Vương thành giết người sẽ không có quả ngon để ăn! Ta đi cùng với ngươi.
Trầm Tường gật đầu, sau đó cùng Trầm Lộc Tông rời khỏi cửa hàng.
- Thúc tổ, bây giờ thực lực ngươi ra sao?
Trầm Tường hỏi, hắn và Trầm Lộc Tông ở chung một chỗ, chỉ có thể cảm ứng được trên người hắn một cỗ hỏa khí, cũng không thể cảm ứng được trình độ chân khí của hắn.
- Khà khà, ta không phải là ăn chay, tuy rằng không có mạnh như gia gia ngươi, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Trầm Lộc Tông cũng không nói cho Trầm Tường.
- Tiểu tử, bên trong Vương thành có thể nói là ngọa hổ tàng long, vì lẽ đó cho dù là ta cũng không dám tùy ý động thủ.
Trầm Tường gật đầu nói:
- Ta biết, nghe thúc tổ ngươi nói như vậy, ngươi nên rất lợi hại nha! Lại nguyện ý ăn quả đắng.
Trầm Lộc Tông cười nói:
- Sau này ngươi sẽ biết, có đôi khi nhịn một chút sẽ là biển rộng mênh mông, tựa như hiện tại, ai cũng không biết thực lực của lão già ta, nếu như chọc giận ta, khà khà...
Trầm Lộc Tông cười đến cực kỳ âm hiểm, làm cho Trầm Tường không khỏi rùng mình một cái, nếu như ẩn dấu thực lực, có thể cho địch nhân một cái xuất kỳ bất ý, điều này cũng là thủ đoạn phi thường âm hiểm.
Chỉ chốc lát sau, Trầm Tường cùng Trầm Lộc Tông đi tới một trang viên bị tường cao vây quanh, nơi này là Đan Hương dược trang, bọn họ tiến vào một kiến trúc hai tầng, nơi này là nơi bán đan dược chủ yếu trong Đan Hương dược trang.
- Tiểu tử, đừng quá khác người là được.
Trầm Lộc Tông nói nhẹ.
Trầm Tường gật đầu, sau đó hô to một tiếng:
- Chưởng quỹ nơi này, lăn ra đây cho ta!
Trầm Tường rót chân khí vào âm thanh hống ra, tiếng gào chấn động đến mức tòa kiến trúc này khẽ run lên, người ở trong này càng khiếp sợ không thôi, lại có người đến Đan Hương dược trang gây sự, hơn nữa còn là một thiếu niên!
Chuyện làm ăn Đan Hương dược trang không tệ, nhưng bị Trầm Tường hống một tiếng như thế, mọi người đều lập tức đi ra cửa lớn, ở bên ngoài quan sát tình huống bên trong.
Trầm Tường hống một tiếng như thế, đã kinh động toàn bộ người Đan Hương dược trang, rất nhiều hộ vệ đều lập tức chạy tới, vây quanh Trầm Tường.
chapter 37 - Giáo huấn
Những hộ vệ này đều là Phàm Võ Cảnh bốn, năm tầng, Trầm Tường từ chân khí trên người bọn họ là có thể phán đoán ra được, Phàm Võ Cảnh sáu tầng như Trầm Tường cũng không có nhiều người, tuổi còn trẻ đã ít lại càng ít, vì lẽ đó thực lực của Trầm Tường cách xa cùng những hộ vệ này.
Trầm Tường nhìn bên người một chút, Trầm Lộc Tông đã không thấy, vừa nãy Trầm Lộc Tông liền lẫn trong đám người đi ra bên ngoài, xem ra Trầm Lộc Tông không muốn lộ diện tham dự chuyện này.
- Ngươi có biết nơi này là địa phương nào hay không? Dám xông tới gây sự!
Một nam tử anh tuấn ước chừng ba mươi tuổi đi tới, trên người hắn mặc một bộ quần áo hào hoa phú quý màu trắng, bên hông mang theo ngọc bội tinh xảo, vừa nhìn cũng biết là thân phận cao quý.
Trầm Tường trải qua dịch dung đơn giản, cho nên hắn xem ra giống như là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, những hộ vệ kia cũng có thể nhìn ra thực lực hắn không kém, vì lẽ đó nên không hề động thủ.
Trầm Tường nói:
- Ngươi chính là chưởng quỹ chỗ này?
Lời này vừa nói ra, những hộ vệ kia đều phát sinh một trận cười vang, người quan sát bên ngoài cũng cười lên.
- Ngươi ngay cả chưởng quỹ nơi này cũng không nhận ra, lại tới nơi này gây sự?
Một hộ vệ cười to nói.
- Lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua sự tình Hoa chưởng quỹ? Thành chủ Tam thiếu gia kia ngươi nên nghe nói qua đi! Hoa chưởng quỹ chúng ta chính là tam tử của Hoa thành chủ, ngươi tới tìm hắn khiêu khích, chuyện này quả thật là muốn chết!
Một hộ vệ khác cười khẩy nói.
Nam tử hoa phục kia nghe được người khác tâng bốc hắn, trên mặt không khỏi lộ ra một tia tự hào, hắn gật đầu nói:
- Ta chính là chưởng quỹ chỗ này, tên là Hoa Hâm, có gì chỉ giáo!
Trầm Tường phi một tiếng, cười to nói:
- Ta cho là cái gì đây! Nếu như thật có bản lĩnh, ngươi cũng sẽ không bị cha ngươi sắp xếp tới đây làm chưởng quỹ, ngươi tới nơi này làm chưởng quỹ, liền mang ý nghĩa trong mắt cha ngươi, ngươi đã xong rồi!
Lời này làm cho mọi người chấn động, bọn họ không nghĩ tới Trầm Tường lại dám ngay mặt nói ra lời này! Sắc mặt Hoa Hâm cũng cực kỳ khó coi, Trầm Tường nói không sai, làm nhi tử của nhân vật danh chấn một phương, lại tới nơi này làm chưởng quỷ, kia chính là nói hắn đã không có tư cách kế thừa cha hắn.
- Ta hỏi lại ngươi, cửa hàng kia là ngươi dẫn người tới đánh đập?
Đột nhiên sắc mặt Trầm Tường trở nên cực kỳ âm hàn.
- Đúng thì thế nào!
Một hộ vệ trên mặt mang theo phẫn nộ nói:
- Là Hoa chưởng quỹ mang chúng ta đi!
Trên mặt Hoa Hâm co rúm:
- Nguyên lai là báo thù! Cửa hàng đúng là ta dẫn người đi.
Đám hộ vệ phía sau Hoa Hâm kia lập tức lớn tiếng nói bọn họ đập như thế nào.
Trầm Tường lạnh lùng nói:
- Các ngươi đều là một bầy chó mà thôi, nếu như cần, chủ nhân các ngươi sẽ không chút do dự bán các ngươi đi, các ngươi vui vẻ cái gì? Vui vẻ mình tìm chủ nhân tốt sao!
- Cẩu tạp chủng, ngươi là muốn chết!
Một hộ vệ tức giận mắng lên, liền nhanh chân vọt tới, chỉ thấy trên tay Trầm Tường nhất thời xuất hiện một đoàn hỏa diễm nhiệt khí bức người.
- Đùng…
Một thanh âm vang lên, sau đó là một tiếng thống khổ rít gào.
Trầm Tường dùng chân khí ngưng tụ ra một trường tiên, quật ở trên mặt hộ vệ này, đánh bay hắn ra ngoài! Trên mặt hộ vệ kia cũng lưu lại một vết thương cháy xém.
Đám hộ vệ kia gặp cảnh này, tuy khiếp sợ, nhưng vẫn xông lên trên, dù sao bọn họ nhiều người, còn đối phương chỉ là một người.
Trầm Tường mặt đầy sương lạnh nói:
- Nếu các ngươi đều thừa nhận, vậy ta quyết không tha cho các ngươi!
Đột nhiên, trên người Trầm Tường tuôn ra một trận nhiệt khí, chỉ thấy hắn huy động hỏa tiên trong tay, liên tục đánh ra, tốc độ nhanh đến mức khiến con mắt người ta không cách nào theo được, nhanh đến mức sinh ra vô số bóng ảnh, mọi người thấy Trầm Tường giống như có rất nhiều tay, nắm hỏa tiên quật đi ra ngoài.
Hỏa tiên đầy trời giống như vô số hỏa xà, che ngợp bầu trời, quật mạnh về phía đám người xông tới kia! Hoa Hâm cùng một đám hộ vệ của hắn căn bản không cách nào né tránh, chỉ là trong nháy mắt, bọn họ đã bị vô số hỏa tiên bao phủ! Hỏa tiên ở trên người bọn hắn điên cuồng quật mạnh, mỗi một quất ở trên người bọn hắn, đều lưu lại vết tích thiêu đốt, bỏng sâu tận xương tủy, làm cho bọn hắn phát sinh từng trận thống khổ kêu to.
Chỉ là mấy nháy mắt, trên thân thể những người này chí ít có ba vết roi.
Chân khí xuất thể, ngưng tụ thành hình!
Vừa nhìn cũng biết là Phàm Võ Cảnh sáu tầng! Hơn nữa chân khí của Trầm Tường thâm hậu đến mức đáng sợ, bên trong khí tức nóng bức còn mang theo một cỗ uy áp vô hình, phải biết hỏa diễm của Trầm Tường là tu luyện Chu Tước thần công ngưng tụ đi ra, Chu Tước là Thú Tôn một phương, người bình thường đối mặt loại uy áp vô hình này đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Hoa Hâm biết mình đá vào tấm sắt, dĩ nhiên chọc một võ giả Phàm Võ Cảnh sáu tầng lợi hại như vậy, nhưng hắn nhớ tới ông chủ trong cửa hàng kia chỉ là một lão già không rõ lai lịch.
- Đan Hương dược trang sẽ không bỏ qua cho ngươi! Trang chủ chúng ta phi thường lợi hại.
Hoa Hâm cắn răng nói, lời vừa nói xong, hỏa tiên mạnh mẽ quất tới, đánh vào trên miệng hắn.
Lúc này Hoa Hâm không thể không thừa nhận người trước mắt phi thường cường đại, chỉ là mấy nháy mắt, liền đánh cho bọn họ không hề có lực hoàn thủ, hơn nữa bên trong cơ thể của bọn họ vẫn lưu lại một tia hỏa khí, không nhanh chóng khu trừ, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với bọn hắn sau này.
- Nói cho trang chủ các ngươi biết, nếu như hắn muốn đòi công đạo cho các ngươi, cứ đến cửa hàng kia tìm ta, ta ở đó chờ hắn.
Trầm Tường ném câu nói này liền rời đi, tuy bên ngoài còn có một chút hộ vệ, nhưng cũng không dám ngăn cản.
Thấy Trầm Tường rời đi, đám người vây xem cũng mang theo tâm tình hơi kích động, truyền bá chuyện này ra ngoài.
Trong hậu viện cửa hàng kia, Trầm Lộc Tông ha ha cười nói:
- Tiểu tử, lần này chẳng những ngươi đắc tội Đan Hương dược trang, còn đắc tội Vương thành thành chủ, nếu như ta là ngươi, ta đã sớm chuồn mất.
Trầm Tường một mặt khinh bỉ nhìn hắn:
- Thúc tổ, có phải ngươi đã sớm biết chưởng quỹ kia là nhi tử Vương thành thành chủ hay không? Vừa nãy ngươi chạy cũng rất nhanh.
Trầm Lộc Tông cười nói:
- Xương già như ta cũng không giống như mấy người trẻ tuổi các ngươi, ta không chịu nổi giằng co, vì lẽ đó chuyện kế tiếp, chính ngươi xử lý đi! Ta chỉ phụ trách một ít tạp vụ mà thôi.
chapter 38 - Trang chủ, thành chủ
Trầm Tường chạy đi được vài ngày, lúc này vô cùng mệt mỏi, hắn muốn nghỉ ngơi một chút, bởi vì không lâu sau đó hắn còn phải đối mặt trang chủ Đan Hương dược trang cùng Vương thành thành chủ.
Trong lòng Trầm Tường sớm đã có một bộ phương án để ứng đối, cho nên hắn cũng dám ra tay đánh nhi tử thành chủ kia, dù sao ở trên thế giới này, tiền tài sức mạnh là phi thường cường đại, đương nhiên, thực lực càng to lớn hơn một ít.
- Trầm Tường, Đan Hương dược trang kia rất có thể là phân bộ của một môn phái lớn trú đóng ở trong này!
Tô Mị Dao từ trong giới chỉ đi ra, nhìn Trầm Tường nói.
Lúc này Trầm Tường vẫn ngâm mình ở trong một cái thùng gỗ, hắn giật mình nói:
- Mị Dao tỷ, sao ngươi không nói sớm?
Tô Mị Dao nhìn Trầm Tường lộ ra bắp thịt cường tráng, phủ mị nở nụ cười:
- Yên tâm đi, Đan Hương đào nguyên là một môn phái rất hòa khí, hơn nữa làm rõ sai trái, ta tin tưởng trang chủ kia sẽ không tìm ngươi gây phiền toái.
Trầm Tường thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Mị Dao tỷ, nước vẫn còn ấm, đến tắm với ta đi!
- Ta để sư tỷ đến với ngươi đi! Tuy nàng lạnh như băng, nhưng nàng rất thích tắm nước nóng.
Tô Mị Dao cười khanh khách nói.
Trầm Tường ho khan hai tiếng, hỏi:
- Đan Hương đào nguyên là tên một môn phái?
Đối với những đại môn phái này, Trầm Tường phi thường ngóng trông.
Tô Mị Dao đi tới bên cạnh bồn tắm, nói:
- Bên trong tám đại môn phái, đan dược của Đan Hương đào nguyên làm cho những môn phái khác đều đỏ mắt.
Trầm Tường nói:
- Như vậy ta tiến vào Đan Hương đào nguyên chẳng phải là rất tốt sao? Dù sao cũng là môn phái luyện đan!
Tô Mị Dao lắc lắc đầu:
- Không tốt, ở phương diện luyện đan, ta dạy cho ngươi là được rồi! Ngươi phải đi vào Thái Vũ môn, đây chính là môn phái thực lực đứng đầu trong tám đại phái, có từ thời Thái cổ, người đầu tiên nhận chức Thái Vũ chưởng giáo càng là một truyền thuyết.
Vì sớm ngày có thể đi vào những môn phái này, Trầm Tường tu luyện càng chăm chỉ hơn, bởi vì ít nhất hắn phải có thực lực Phàm Võ Cảnh tầng chín mới có thể đi vào.
Luyện thành một lò Tẩy Tủy Đan, Trầm Tường đem ba hạt Tẩy Tủy Đan để vào trong miệng, sau đó vận chuyển Thái Cực thần công, tiêu hóa dược lực, đồng thời thu lấy Ngũ Hành linh khí trong thiên địa, vẫn thi triển Long Tiên Công, ngưng tụ Long tiên !
Sáng sớm ngày thứ hai, mới vừa sáng lên, Vương thành liền trở nên vô cùng huyên nháo, mà sự tình ngày hôm qua Đan Hương dược trang bị người đập phá cũng lưu truyền đến mức khắp thành đều biết, đây chỉ là trò đùa trẻ con, chỉ cần không xảy ra án mạng, thành chủ bình thường sẽ mặc kệ, nhưng bây giờ là nhi tử của mình bị đánh, nếu như thành chủ không đứng ra làm chút gì, người khác sẽ châm biếm hắn.
Vì lẽ đó, trong lối vào cửa hàng của Trầm Lộc Tông bị rất nhiều binh sĩ vây quanh, trên đường cái xuất ra hai chiếc xe ngựa xa hoa, phân biệt từ hai đường phố rộng lớn đi tới cửa hàng kia.
Lối vào cửa hàng, dừng hai chiếc xa hoa đại, bốn phía xe ngựa còn có rất nhiều hộ vệ, trong đó một phương là Đan Hương dược trang, một phương khác là nhân mã của thành chủ, mục đích bọn hắn tới nơi này là giống nhau, đều là tìm Trầm Tường.
Trầm Tường còn ở trong phòng luyện công, nhưng thính giác hắn linh mẫn, có thể nghe được ngoài cửa có tiếng huyên náo truyền đến, hắn lập tức tỉnh lại, lắng nghe âm thanh ở lối vào cửa hàng.
- Hoa trang chủ, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên sẽ vì việc nhỏ của khuyển tử tự mình xuất phát, thực sự là cho ngài thêm phiền toái, xin thông cảm.
Trong chiếc xe ngựa màu đen truyền ra một đạo âm thanh nam tử, đây chính là thành chủ có tiếng ở Nam Vũ quốc, Hoa Cao Vân.
Hoa trang chủ kia nói:
- Hừ, lần này con ngươi chọc cho Đan Hương dược trang chúng ta không ít chuyện! Ta không phải là vì hắn mới đến, chỉ là có người ra tay với Đan Hương dược trang, ta không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Âm thanh thanh thúy mang theo một tia tức giận, làm cho Trầm Tường không khỏi có chút giật mình, trang chủ Đan Hương dược trang dĩ nhiên là một nữ tử!
Trầm Tường đơn giản rửa mặt một phen, liền rời khỏi gian phòng, xuyên qua hậu viện, tiến vào trong cửa hàng, mà Trầm Lộc Tông rất sớm đã ngồi ở nơi này.
- Thúc tổ, sao ngươi không trốn đi?
Trầm Tường thấp giọng hỏi, lúc này cũng truyền tới tiếng gõ cửa.
Trầm Lộc Tông nói:
- Ta còn không phải là lo lắng tiểu tử ngươi sao? Thành chủ cùng trang chủ kia đều không phải dễ chọc.
Cửa vừa mở ra, Trầm Tường và Trầm Lộc Tông thấy ngoài cửa đều là binh sĩ uy mãnh, đương nhiên, khiến người chú ý nhất chính là hai chiếc xe ngựa kia.
- Có chuyện gì không?
Trầm Lộc Tông cười ha ha hỏi.
Người trong hai chiếc xe ngựa cũng đi xuống, thành chủ là một trung niên thân thể khôi ngô, trên mặt mang theo vẻ nghiêm nghị, một thân ăn mặc trang phục lóe sáng.
Mà trang chủ Đan Hương dược trang kia lại là một nữ tử vóc người uyển chuyển, trên người nàng mặc váy lam, mặt che lụa trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp như thu thủy, nàng vừa nhìn thấy Trầm Tường cùng Trầm Lộc Tông, con ngươi linh động kia nhất thời lập loè tinh quang.
- Chính là ngươi đả thương con ta?
Hoa Cao Vân quét nhìn Trầm Tường, liền hỏi.
- Không sai!
Trầm Tường đáp, trên mặt không hề sợ hãi, tuy đối mặt hai nhân vật tôn quý bên trong Vương thành, nhưng hắn vẫn phi thường trấn định. Hắn có thể nhìn ra Hoa Cao Vân kia là một võ giả Phàm Võ Cảnh tám tầng, hắn không những không sợ, còn muốn tranh tài một phen cùng đối phương.
Lúc này, một đám người vội vã chen chúc vào, dồn dập chỉ vào Trầm Tường mắng to, đám người kia chính là hộ vệ bị Trầm Tường đả thương, trên người bọn họ vẫn bọc một ít băng gạc.
- Trang chủ, chính là gia hoả này xông vào Đan Hương dược trang chúng ta, đả thương chúng ta cùng chưởng quỹ.
Một hộ vệ nhe răng trợn mắt mà nói.
Hoa Cao Vân âm lãnh nở nụ cười, sau đó nhìn về phía trang chủ kia, nói:
- Hiện tại xác định là hắn, Hoa trang chủ ngươi nói muốn xử lí hắn như thế nào!
Hoa trang chủ nói tiếp làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
- Người tham dự đánh đập cửa hàng này, toàn bộ trục xuất khỏi Đan Hương dược trang. Tuy rằng vị công tử này gây sự trong Đan Hương dược trang, nhưng cũng là bởi vì người Đan Hương dược trang chúng ta sai trước, cho nên chúng ta không truy cứu. Hoa Nguyệt Vân ở đây hướng về công tử nhận lỗi, tổn thất của công tử, Đan Hương dược trang ta sẽ bồi thường.
chapter 39 - Môn phái đệ tử
Trang chủ Đan Hương dược trang lại chịu nhận lỗi đối với người khác! Chẳng những là Hoa Cao Vân ngây ngẩn cả người, Trầm Tường và Trầm Lộc Tông cũng không tìm được manh mối, bất quá lúc này ấn tượng của bọn họ đối với trang chủ này rất tốt, giống như Tô Mị Dao nói, trang chủ Đan Hương dược trang là một người làm rõ sai trái.
- Tuy rằng Hoa trang chủ buông tha ngươi, nhưng ta không buông tha ngươi! Bắt hắn lại, người này gây sự ở trong Vương thành, đả thương nhiều người, nhất định phải mạnh mẽ xử trí hắn.
Hoa Cao Vân cũng sẽ không dễ dàng nhuyễn phục như nữ nhân.
Hoa Nguyệt Vân hơi khẽ thở dài:
- Hoa thành chủ, hai vị trước mắt ngươi này đều có thể là luyện đan sư, ngươi thật sự muốn là địch cùng luyện đan sư sao?
Hoa Cao Vân ngây ngẩn cả người, những hộ vệ cùng binh sĩ kia cũng ngây ngẩn cả người! Một già một trẻ trước mắt này dĩ nhiên đều là luyện đan sư, phải biết thân phận luyện đan sư là phi thường tôn quý, đặc biệt là luyện đan sư tư cách lão, hẳn là đều ở trong chút gia tộc cường đại, sống an nhàn sung sướng, làm sao sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ăn mặc keo kiệt như thế.
Trầm Tường cùng Trầm Lộc Tông vẫn không nói lời nào, từ vừa mới bắt đầu bọn hắn đều rất bình tĩnh, không có chút nào sợ hãi.
Trầm Lộc Tông nói:
- Hoa thành chủ, cửa hàng này là nhiều năm trước lão phu mua lại, con ngươi muốn mua lạu của ta, nhưng ta không bán, hắn nhân lúc ta không ở nhà liền dẫn người đến phá hoại, không tin ngươi có thể vào thăm!
- Lão tiên sinh, ngươi là Linh Đan Các chủ của Ngọa Hổ thành đi, vị công tử dịch dung này, nhất định là vị quái tài đại danh đỉnh đỉnh kia của Trầm gia.
Hoa Nguyệt Vân cười yếu ớt nói, một đôi mắt câu hồn nhìn chăm chú vào Trầm Tường, nhưng Trầm Tường không có vì đó mà lay động, điều này cũng làm cho Hoa Nguyệt Vân âm thầm khó chịu.
Quái tài Trầm gia, không phải là Trầm Tường đánh cho Dược gia thiên tài cùng Dược gia trưởng lão hoa rơi nước chảy, nổi danh toàn bộ Nam Vũ quốc sao? Hắn dĩ nhiên đi tới Vương thành, hơn nữa còn cùng Linh Đan Các chủ ở chung một chỗ, từ lúc trước đó mọi người liền biết Linh Đan Các chủ bị coi như tiền đặt cược bại bởi Trầm gia!
- Hiện tại lão phu không phải Linh Đan Các chủ gì, chỉ là lão bộc của tiểu tử này.
Trầm Lộc Tông cười nói, lời này của hắn làm cho người ta ngoác rơi cả cằm.
Linh Đan Các chủ ở trong Nam Vũ quốc cũng rất có tiếng, lại trở thành lão bộc của người khác, nếu như không phải xuất từ trong miệng hắn, người khác nhất định sẽ không tin tưởng.
Lông mi Hoa Cao Vân nhúc nhích, đối phương là hai luyện đan sư, hắn cũng không muốn vì nhi tử ngu ngốc kia của mình mà đắc tội cùng hai luyện đan sư, đó cũng không phải là cử chỉ sáng suốt gì.
Trầm Tường nhìn Hoa Cao Vân, lạnh giọng nói:
- Hoa thành chủ, con ngươi là động sản nghiệp Trầm gia chúng ta. Nếu như là những người khác, ta nhất định sẽ giết chết hắn! Ngươi hẳn phải biết sản nghiệp một gia tộc bị uy hiếp, đó là rất nghiêm trọng!
Lời nói của Trầm Tường chưa sát khí tràn ngập, làm rất nhiều người không khỏi run lên một cái, tuy rằng Trầm gia không phải võ đạo thế gia bên trong Vương thành, nhưng dầu gì cũng truyền thừa nhiều năm, nội tình hùng hậu, không thể coi thường.
Hoa Cao Vân cau mày, khắp khuôn mặt là tức giận, nhưng cũng không thể phát tác, hắn xác thực muốn cân nhắc một thoáng hậu quả đối phó cùng Trầm gia, tuy hắn quan hệ rất tốt cùng Dược gia, nhưng đây cũng chỉ là quan hệ lợi ích.
- Chúng ta đi!
Hoa Cao Vân quát lạnh một tiếng, trong lòng ôm hận đi tới xe ngựa rời đi.
Hoa Nguyệt Vân phân phó mấy người tiến vào trong cửa hàng đi phỏng chừng tổn thất, sau đó nhỉn hai người Trầm Tường nói:
- Nếu như hai vị có thời gian, có thể thường đến Linh Đan dược trang chúng ta làm khách, bất cứ lúc nào chúng ta cũng hoan nghênh hai vị.
Sau khi Hoa Nguyệt Vân rời đi, Trầm Lộc Tông chọc chọc bên hông hắn, cười nói:
- Ngươi sẽ không hứng thú đối với nữ nhân này chứ?
Ánh mắt Trầm Tường sáng quắc nhìn về phía xe ngựa xa xa, thấp giọng nói:
- Nữ nhân này tâm kế rất nặng, nàng có ý tứ mượn hơi chúng ta.
Trầm Lộc Tông nói:
- Có thể chưởng quản một thế lực to lớn như vậy, hơn nữa nàng lại là một nữ nhân, không có chút thủ đoạn, nàng sớm đã bị gặm đến xương cũng không còn.
Năm ngày trôi qua, cửa hàng rực rỡ hẳn lên, hơn nữa tất cả những thứ này đều miễn phí, đều là Linh Đan dược trang phái người đến xây dựng, chỉ cần có đầy đủ đan dược cùng luyện đan sư, cửa hàng rất nhanh sẽ có thể khai trương.
Sự tình Trầm Tường đi tới Vương thành cũng được rất nhiều thế lực quan tâm, Trầm Tường đi tới Vương thành có hai mục đích, một là khai triển sự nghiệp đan dược, hai là tham gia Vương thành Võ Đạo Hội!
Vương thành Võ Đạo Hội đã sớm bắt đầu tiếp thu báo danh, Trầm Tường đã đi báo danh tham gia, còn hơn hai tháng nữa mới bắt đầu, lúc này Trầm Tường cũng hỏi thăm được một ít tin tức, lần này Vương thành Võ Đạo Hội xác thực sẽ có những đệ tử môn phái kia xuất hiện, nhưng cũng không phải tham gia Võ Đạo Hội, mà là đến đây quan sát.
Mấy ngày qua, Trầm Tường và Trầm Lộc Tông đều phi thường bận rộn, bọn hắn đều đang luyện chế đan dược, nếu muốn thuận lợi khai trương, vậy cũng cần không ít đan dược để chống đỡ.
- Thúc tổ, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, hai người chúng ta luyện đan, không biết muốn luyện đến năm nào mới đủ.
Trầm Tường vừa luyện xong một lò Tẩy Tủy Đan, mà dược liệu luyện đan đều là mua từ Đan Hương dược trang.
- Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng rất nhanh sẽ có thể khai trương sao? Không có năm luyện đan sư, rất khó duy trì, hơn nữa sau khi khai trương, còn muốn có người đến mua mới được. Dưới cái nhìn của ta, ít nhất phải hai, ba năm nữa mới có thể thuận lợi khai chiến.
Trầm Lộc Tông không gấp nhưng Trầm Tường rất gấp, hắn không thể chờ đợi lâu như vậy được.
Nếu muốn mời chào luyện đan sư đến, chỉ có thể dùng một ít linh dược trân quý, Trầm Tường dự định trồng một nhóm, hắn lập tức đi ra phòng luyện đan, đi tới trong cửa hàng, nhưng hắn thấy trong cửa hàng đứng vài người.
Mấy người này theo thứ tự là một lão giả cùng bốn thiếu niên tuấn tú, trên người bọn họ thả ra khí tức đều phi thường tinh thuần làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ lạ, loại chân khí tinh khiết này không phải trên thế giới phàm tục tu luyện ra được.
- Các ngươi là...
Trầm Tường hỏi.
- Hừ, ngươi là Trầm Tường?
Lão giả tóc trắng kia nhìn hắn quát tháo một tiếng, trên mặt đều là uy nộ, mà bốn tên thiếu niên kia cũng đều cao ngạo ngang ngược nhìn Trầm Tường.
Trầm Tường nhíu mày, nắm đấm nắm chặt, hắn nói một cách lạnh lùng:
- Không sai, các ngươi là tới quấy rối sao?
chapter 40 - Đệ tử môn phái (2)
Lúc này Trầm Lộc Tông đi ra, sau khi thấy lão giả kia, không khỏi ngây ngẩn cả người, thân thể khẽ run, hiển nhiên phi thường e ngại lão giả này.
- Ngươi là... Ngươi là...
Trầm Lộc Tông nói không ra lời, hắn dĩ nhiên nhận thức lão giả này.
Lão giả kia hừ lạnh một tiếng:
- Không sai, ta là Trầm Phú Vinh, năm mươi năm trước rời khỏi Trầm gia, tiến vào môn phái, lần này ta trở về là tới chiêu nạp đệ tử cho môn phái! Nhưng ta lại nghe đến một ít việc không tốt.
Trong lòng Trầm Tường kinh hãi, người trở về phụ trách chiêu nạp đệ tử lại là một lão bối Trầm gia, nhưng hình như lão bối này bất mãn đối với hắn.
- Các ngươi lại dám kết thù cùng Dược gia, ngươi phải biết ta ở trong môn phái, người Dược gia trợ giúp ta không ít!
Trầm Phú Vinh căm tức nhìn Trầm Tường, đồng thời thả ra một cỗ chân khí ép về phía Trầm Tường, làm cho Trầm Tường nhất thời cảm thấy thân như nặng vạn cân.
Trên mặt Trầm Lộc Tông kinh ngạc quađi, đổi làm một bộ thần tình lạnh lẽo, nói:
- Hắn là một hạt giống tốt hiếm thấy trăm ngàn năm qua của Trầm gia, ngươi lại vì bản thân làm khó hắn! Chỉ bằng điểm ấy, ngươi liền không có tư cách làm người Trầm gia!
Trầm Phú Vinh nghe được những lời này, khí tức dừng lại, đánh giá Trầm Lộc Tông, hắn dĩ nhiên không nhìn ra tu vi của Trầm Lộc Tông, hắn khinh miệt nói:
- Cái gì hạt giống tốt? Loại tiểu quỷ như hắn, ở môn phái ta tùy tiện bắt một cái đều mạnh hơn hắn, bốn đồ đệ phía sau ta, sẽ không thua bởi hắn.
Tiếng nói vừa dứt, thân hình Trầm Tường như điện, quyền dâng lên thanh mang, tia điện lấp loé, bên trong mang theo sức mạnh sấm sét bạo ngược, đánh về một tên thiếu niên trong đó!
Đột nhiên xuất hiện công kích cuồng mãnh, làm cho tên thiếu niên kia căn bản không kịp né tránh, lồng ngực bị Trầm Tường mạnh mẽ đánh một quyền, máu tươi phun ra, lui vài bước mới đứng vững.
- Không gì hơn cái này!
Trầm Tường nhàn nhạt nói. Hắn nhìn thấu Trầm Phú Vinh, biết Trầm gia lão bối này đối với Trầm gia không có lưu luyến gì, hơn nữa vì giao hảo Dược gia, lại đối phó người mình.
Trầm Tường đột nhiên ra tay, để làm cho Trầm Phú Vinh kinh sợ không ngớt, thực lực của Trầm Tường hắn chỉ là nghe nói mà thôi, cũng không hề tận mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ xem ra, xác thực rất tuyệt vời, dĩ nhiên có thể làm cho những đệ tử môn phái bị thương.
- Đây chính là thực lực của môn phái đệ tử sao?
Trầm Tường hèn mọn nói, quét mắt nhìn bốn tên thiếu niên kia, điều này làm cho bốn tên thiếu niên kia phi thường phẫn nộ.
- Nếu như không phải ngươi đánh lén, đừng hòng tiếp được ta một chiêu!
Thiếu niên kia lau lau vết máu khoé miệng, phẫn nộ nói.
- Như vậy chúng ta đến đánh một hồi?
Trầm Tường nắm chặt nắm tay, mặt đầy chiến ý.
- Đánh liền đánh!
Trong lòng thiếu niên kia cũng tràn ngập lửa giận, cũng chỉ có thông qua chiến đấu mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng.
Trầm Phú Vinh cũng không ngăn trở, chỉ là trên mặt hắn không có biểu tình gì thối lui qua một bên, lưu ra một địa phương trống trải, lúc này thiếu niên kia đã xông tới Trầm Tường.
Bước tiến của thiếu niên kia rất là mềm mại, giống như chuồn chuồn lướt nước, dùng mũi chân điểm sàn nhà, không chỉ tốc độ nhanh, hơn nữa còn mang theo một cỗ xung lượng mạnh mẽ.
- Phàm Võ Cảnh sáu tầng!
Trầm Tường lập tức phán đoán ra thực lực thiếu niên này.
Thiếu niên thấy Trầm Tường không nhúc nhích đứng ở nơi đó, cả người đều là kẽ hở, hắn nghĩ là Trầm Tường bị bước tiến của mình kiềm chế, trong lòng hắn âm thầm đắc ý, chỉ thấy hắn nhảy lên, hai chân liên tục đá bay, nhất thời cước ảnh tung bay, long trời lở đất dâng tới Trầm Tường, chân khí chấn động đến mức không khí nổ vang, có thể thấy được cước pháp của thiếu niên này không tầm thường.
Loại công kích này cũng làm Trầm Tường không ngờ, ở thời điểm này hắn căn bản không cách nào tránh né vô số cước ảnh này, hắn không nghĩ thiếu niên có chút nhu nhược này dĩ nhiên hiểu được loại cước pháp bá đạo này.
- Thịch thịch thịch…
Thân thể Trầm Tường trong nháy mắt bị đá bay chừng mười cước, không khỏi bay lên, rơi xuống trên một cái bàn gỗ, đập vụn bàn gỗ.
- Hừ! Ngươi cũng chỉ có như thế!
Thiếu niên kia xem thường nói, hắn vừa nói xong, Trầm Tường liền nhảy lên mà lên, thẳng tắp đứng ở nơi đó, vuốt quần áo, tựa như người không liên quan như thế.
Mấy tên thiếu niên kia đều giật mình không ngớt, Trầm Phú Vinh cũng giống như vậy.
- Ngươi... Vừa nãy ta đá đến thân thể của ngươi, nhưng ngươi không cách nào chịu đựng được chân khí của ta, hơn nữa ta chí ít đá ngươi chừng mười cước, mỗi một cước đều chứa đầy kình khí.
Sắc mặt thiếu niên kia nghiêm túc nói, bên trong cùng cấp bậc, rất ít người có thể ở dưới một chiêu này của hắn mà còn có thể bình yên vô sự.
Trầm Tường cười nhạt nói:
- Chiêu kia của ngươi quả thật không tệ, nhưng cũng không gì hơn cái này!
Đang khi nói chuyện, Trầm Tường thế như lôi điện xông tới, song quyền giống như búa lớn khai sơn đánh tới, nắm đấm liên tục không ngừng xông đi ra ngoài, mỗi một quyền giống như đại giang xung kích tuôn trào, đánh ra đều phát sinh một trận nổ vang, mỗi quyền đều biến ảo ra một hổ đầu hung mãnh, rung động không khí, phảng phất mãnh hổ hét gầm giận dữ.
Liên tục không ngừng nhanh chóng ra quyền, làm cho nắm đấm của Trầm Tường dần hiện ra vô số bóng ảnh, giống như cuồng phong bạo vũ đánh về thiếu niên kia, mà phản ứng của thiếu niên kia cũng hết sức nhanh chóng, chỉ thấy trên người hắn bị một tầng quang huy màu vàng kim lượn lờ, đây là chân khí thuộc tính Kim, hơn nữa được hắn thả ra biến thành một cái lồng chân khí bảo vệ mình.
Lồng chân khí kia của thiếu niên cũng vô cùng cường hãn, vững như thành đồng vách sắt, dĩ nhiên có thể chống lại lôi quyền điên cuồng kia của Trầm Tường, nhưng Trầm Tường không để ý tới chút nào, chỉ thấy chân khí hắn nguyên bản màu xanh lá đột nhiên chen lẫn một tia màu đỏ rực.
Vừa nãy Trầm Tường chỉ là sử dụng Thanh Long chân khí mộc thuộc tính, nhưng hiện tại hắn tăng thêm Chu Tước chân khí Hoả thuộc tính, hai loại chân khí này dung hợp chồng chất, không chỉ là gia tăng gấp đôi!