‘Rốt cuộc ba năm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mối quan hệ của tiểu Nghiên với Dương Tư Minh lại tốt đến vậy?’ Hắn tự hỏi trong đầu mình.
Khi đến đây, từ đằng xa Bạch Phong Thần đã nghe thấy những tiếng cười đùa vui vẻ phát ra từ phòng bệnh của Dương Tư Minh rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ giờ đây đang hạnh phúc như một gia đình. Vậy mà hắn lại ngu ngốc, ngày đêm ôm trọn nỗi nhớ, mong muốn gặp lại cô.
Bây giờ khi đã gặp được rồi, chứng kiến cảnh này tim hắn như chết lặng. Đau thật đấy!
“Ừm…Hai người cứ nói chuyện đi, tôi với Uyển Nhi sẽ đi về trước.” Tiểu Nghiên vội bế Uyển Nhi ra khỏi lòng Dương Tư Minh, mặc cho con bé đang không ngừng oà khóc đòi ở lại.
Dương Tư Minh nghe bé khóc như vậy liền vô cùng sốt ruột, rất muốn Uyển Nhi ở lại cùng mình. Nhưng với hoàn cảnh như vậy, tốt hơn hết vẫn nên đưa con bé về.
Bạch Phong Thần ngồi đấy nhìn ba người bọn họ quấn quýt lấy nhau như vậy thì càng thêm điên tiết. Hắn hận không thể lao đến cướp lấy cô rồi ra khỏi đây. Vợ mình ở ngay trước mắt, vậy mà hắn lại không làm gì được.
Khi Tiểu Nghiên và Uyển Nhi vừa ra khỏi phòng chưa được bao lâu thì Bạch Phong Thần liền vào luôn chủ đề chính.
“Hai người rốt cuộc đã ở bên nhau bao lâu rồi?””
“Vậy ra đây là mục đích của cậu?” Cược đua xe với anh rồi xô xát nhau, tất cả chỉ là vỏ bọc cho mục đích muốn Tiểu Nghiên tự xuất đầu lộ diện của hắn.
Bạch Phong Thần không nói gì, khóe miệng khẽ cong lên. Đúng, đây mới chính là mục đích của hắn. Nếu hắn hỏi Dương Tư Minh thì chắc chắn không đời nào cậu ta chịu khai ra. Kể cả có cược thua cậu ta cũng sẽ cứng đầu cứng cổ không nói. Vậy nên hắn đành dùng cách tốt nhất, hiệu quả cao nhất để tìm gặp được cô.
“Hừ, vậy nói đi! Cậu với cô ấy ở bên nhau được bao lâu rồi? Rốt cuộc thì ba năm qua đã xảy ra chuyện gì? Cậu mà không kể rõ ra thì tôi sẽ đến thì cô ấy hỏi cho ra nhẽ.” Hắn gằn giọng đe doạ.
“Muốn nói thì nói, dù sao thì cũng chẳng còn gì phải giấu nữa.” Dương Tư Minh dù có chút không cam tâm nhưng vẫn chịu kể cho hắn nghe.
[…]
“Chuyện là vậy đó.”
Bạch Phong Thần nghe xong những gì Dương Tư Minh vừa nói thì không khỏi khiếp sợ. Hắn cũng không ngờ là những gì Tiểu Nghiên phải trải qua trong ba năm vừa rồi lại khổ sở đến vậy.
“Không giấu gì cậu, kẻ đứng sau hãm hại cô ấy lúc đấy chính là Bạch Thanh Vy và cha cậu. Vậy mà cậu vẫn có thể đồng ý đính hôn với cô ta được, đúng là không thể hiểu nổi mà.” Anh lắc đầu ngao ngán.
“Hửm? Tại tôi sao? Không phải là do cậu, biết sự thật mà không nói sao? Tôi đã thuê biết bao nhiêu người đi để điều tra vậy mà vẫn không tìm được kẻ chủ mưu. Trong khi đó cậu là người biết chân tướng mà lại không nói ra.”
Bạch Phong Thần một tay bó bột nhưng tay kia vẫn luôn trầu trực để có thể giáng một nắm đấm vào bản mặt của cái tên ngu ngốc Dương Tư Minh kia. Là ai biết rõ mọi chuyện mà không nói cho hắn chứ. Tại sao tất cả mọi người đều biết chuyện này trừ hắn?
“Không phải là tôi không muốn nói cho cậu. Mà là Tiểu Nghiên không muốn nói cho cậu. Cô ấy không muốn mối quan hệ cha con, tình cảm gia đình cậu tan vỡ. Tôi chỉ là đang tôn trong quyết định của cô ấy mà tôi.”
Cái này không thể nào trách anh được. Tiểu Nghiên đã không muốn làm lớn chuyện thì anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô. Dù sao thì chỉ cần cô cảm thấy an toàn, vui vẻ sống là được rồi.
“Thật tình…” Bạch Phong Thần vò đầu bứt tai, mọi hình tượng khi nãy hắn xây dựng trước mặt cô đều sụp đổ. Hắn giờ đây lại quay về với dáng vẻ của một tên si tình 3 năm trước.
Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được, đứng bật dậy lao nhanh ra khỏi phòng.
“Tôi biết mình nên làm gì rồi.”
Dương Tư Minh vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, “biết mình lên làm gì” là làm thế nào? Bộ hắn vừa nảy ra ý nghĩ gì hả?
Anh thở dài, lấy điện thoại trên đầu giường ra. nhìn chăm chú vào bức ảnh trong máy. Trong ảnh là hình dáng của ba người, cả ba đều đang mỉm cười rất hạnh phúc. Bức ảnh này cũng chính là bức ảnh khiến anh càng thêm có động lực để theo đuổi cô.
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy bức hình này đẹp hết chỗ chê. Cả anh, Tiểu Nghiên và Uyển Nhi đều đang nhìn vào máy ảnh và cười thật tươi. Một kỷ niệm thật khó quên.
Nghĩ vậy Dương Tư Minh liền dùng ảnh đó để làm hình nền điện thoại anh muốn mỗi lần mở máy lên sẽ được nhìn thấy nụ cười của hai người phụ nữ đời mình.